Bắc Cung Diễn Siêu bước vào đại điện, những người khác đứng lên hành lễ:
- Kíanh chào thành chủ.
Chức thành chủ thành Mộc Hoàng tuy chỉ cai quản tử đệ chi thứ của Bắc Cung gia tộc nhưng trên danh nghĩa thì giống như tộc trưởng.
Các trưởng lão hành lễ, ánh mắt tò mò nghi hăọc xem xét Bắc Cung Diễn Siêu, nhìn mặt lão tái nhợt.
Ước chừng các trưởng lão đã sớm biết Bắc Cung Diễn Siêu và Lục Lâm Thiên vừa đánh nhau.
Bắc Cung Diễn Siêu phất tay nói:
- Các vị trưởng lão miễn lễ.
Lục Lâm Thiên sải bước tiến lên ngồi xuống ghế trống bên cạnh Bắc Cung Kình Thương.
Lục Lâm Thiên quét mắt qua người trong đại điện, có tổng cộng hơn bốn mươi người, toàn là cường giả tôn giai.
Trong đó có nhiều người Lục Lâm Thiên quen, lúc đi Độc Cô gia tộc đã gặp vài người, có mấy không đến.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên hơi thay đổi:
- Bắc Cung Hùng.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm trong số trưởng lão Bắc Cung gia tộc ngồi ở vị trí thứ nhất, một người già nua mặc trường bào màu xanh nhạt đơn giản, tóc mai sợi bạc.
Khuôn mặt già đầy nếp nhăn nhưng mắt thì sấng quắc, là Bắc Cung Hùng, Đại trưởng lão Bắc Cung gia tộc mà Lục Lâm Thiên gặp trong Độc Cô gia tộc.
Lục Lâm Thiên lại âm thầm liếc mắt một vòng, tiến lên mấy bước, quỳ một gối hành đại lễ với người vạm vỡ.
Lục Lâm Thiên nói:
- Tiểu tế kính chào nhạc phụ đại nhân!
Lục Lâm Thiên nói chuyện không lớn nhưng cũng không quá nhỏ.
Tiếng kêu nhạc phụ khiến các cặp mắt trong đại điện nhìn trân trối, quét tới quét lui trên người Lục Lâm Thiên và Bắc Cung Kình Thương.
Ánh mắt Bắc Cung Kình Thương ngạc nhiên nhìn Lục Lâm Thiên, hỏi:
- Lục Lâm Thiên, ta nên đồng ý hay không đồng ý tiếng kêu nhạc phụ của ngươi đây?
Lục Lâm Thiên ngước đầu lên nhìn thẳng Bắc Cung Kình Thương, thái độ không tiện không kiêu:
- Dù nhạc phụ có đồng ý hay không thì tiểu tế vẫn muốn kêu, không dám bỏ lễ độ.
Tiểu tế thấy nhạc phụ sao có thể không lễ phép chào?
Bắc Cung Kình Thương nhìn Lục Lâm Thiên, khí thế vô hình bao phủ:
- Lục Lâm Thiên, ta chưa thừa nhận ngươi là nữ tế, ngươi kêu như thế không thấy quá sớm sao? Nữ nhi của Bắc Cung Kình Thương ta không phải ai cũng có tư cách cưới.
Lục Lâm Thiên bị khí thế đè ép, đại điện run rẩy.
Các trưởng lão ánh mắt thay đổi.
Lục Lâm Thiên cảm nhận áp lực mạnh mẽ đè người mình, lực lượng lớn khiến hắn khó ngước đầu lên như sắp nằm rạp xuống đất.
Vũ đan màu lục trong người xoay tròn, ánh sáng vàng khuếch tán, áp lực trên người Lục Lâm Thiên giảm đi.
Trước áp lực to lớn Lục Lâm Thiên lại ngước đầu lên, thái độ vẫn bình tĩnh nói:
- Hôn ước của tiểu tế và Vô Song sớm có, dù nhạc phụ thừa nhận hay không thì điều này không thể sửa đổi, cũng không ai sửa được.
Tiểu tế kính chào nhạc phụ!
Nhìn Lục Lâm Thiên, nhiều trưởng lão thầm than.
- Mạnh thật.
Trước lực lượng ức chế của tộc trưởng, tuy gã chưa dùng hết sức nhưng Lục Lâm Thiên có thể nhẹ nhàng đối kháng lại là điều người bình thường không làm được.
- Ha ha ha!
Bắc Cung Kình Thương nhìn Lục Lâm Thiên, đảo tròng mắt, lực lượng ức chế tiêu trừ, cười to bảo:
- Tiểu tử giỏi, có can đảm.đứng lên đi, Bắc Cung Kình Thương ta nhận nữ tế nhà ngươi.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Đa tạ nhạc phụ.
Lục Lâm Thiên đứng lên nhìn Bắc Cung Kình Thương, lòng thầm giật mình.
Tu vi thực lực của nhạc phụ Bắc Cung Kình Thương này chắc chắn vượt qua đẳng cấp tôn giai, đến mức độ nào thì Lục Lâm Thiên không thể đoán ra nhưng đẳng cấp tôn giai không thể so sánh, mới rồi chắc gã chưa dùng hết sức.
Lục Lâm Thiên vừa đứng lên, một lão nhân mặc trường bào màu lam nhạt đứng ra nói:
- Tộc trưởng, việc này vẫn chưa quyết định.
Vô Song là đại tiểu thư trong tộc chúng ta, sao có thể tùy tiện thành thân với người ngoài giới? Nên tộc trưởng hãy thu về mệnh lệnh đã ban đi, chờ về sau lại quyết định.
Bắc Cung Diễn Siêu hỏi lão nhân trường bào lam nhạt:
- Tam trưởng lão nói vậy là sao? Trong tộc có thể văn bản quy định gì việc người trong tộc không được thông hôn với bên ngoài.
Lại một trưởng lão đứng lên phản đối:
- Thành chủ, tuy trong tộc không có văn bản quy định rõ ràng nhưng Bắc Cung gia tộc ta luôn có quy định ngầm.
Thành chủ cũng biết Mộc Hoàng chi khí quan trọng thế nào, Mộc Hoàng chi khí của Vô Song tiểu thư là tồn tại tối cao hiện nay trong tộc.
Nếu lần này được đến ích lợi trong thần điện thì tương lai của tiểu thư càng sáng lạn hơn.
Thêm nữa Lục Lâm Thiên có nhiều hôn ước, đại tiểu thư Bắc Cung gia tộc ta sao có thể chung phu quân với người?
Có người lên tiếng phản đối:
- Đúng vậy! Đại tiểu thư Bắc Cung gia tộc ta không thể chung phu quân với người.
Dù thiên phú của Lục Lâm Thiên mạnh mấy, lĩnh ngộ thuộc tính mới thì chưa chắc sẽ đại thành.
Không phải mọi người đều có thể giống như Bắc Cung gia tộc lão tổ đại thành thuộc tính mới.
Đương thời người lĩnh ngộ thuộc tính mới không chỉ có Bắc Cung gia tộc, Độc Cô gia tộc nhưng đại thành đặt chân lên hoàng tộc thì chỉ có Bắc Cung gia tộc ta và Độc Cô gia tộc.
Mắt Lục Lâm Thiên hấp háy, không tránh được vài rắc rối nhỏ.
- Các vị trưởng lão nói có lý.
Bắc Cung Kình Thương ngồi trên ghế cao, mắt lóe tia sáng:
- Nhưng ta muốn biết lý do các vị trưởng lão phản đối là gì?
Tam trưởng lão nghiêm túc nói:
- Tộc trưởng, thứ nhất vì Lục Lâm Thiên không phải người Bắc Cung gia tộc.
Vì bảo toàn Mộc Hoàng chi khí, Vô Song tiểu thư không thể gả cho người bên ngoài.
Thứ hai, nghe nói Lục Lâm Thiên có nhiều hôn ước, đại tiểu thư Bắc Cung gia tộc ta tuyệt đối không chung phu quân với người.
Chỉ tính hai điều này tuyệt đối không được, xin tộc trưởng suy xét cho tộc mà thu lại mệnh lệnh đã ban.
Tam trưởng lão nói xong Lục Lâm Thiên không nhịn được nạt mấy trưởng lão phản đối:
- Nhảm nhí, hôn sự của ta và Vô Song chỉ liên quan phụ mẫu, thiên địa cũng không quản được, liên quan quái gì đến các ngươi?
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Lục Lâm Thiên nói xong hấp dẫn tất cả ánh mắt.
Một trưởng lão tức giận trước tiên mắng Lục Lâm Thiên:
- Tiểu tử càn rỡ, nơi đây là Bắc Cung gia tộc, không cho phép nhà ngươi càn rỡ tại đây!
Lục Lâm Thiên khoanh tay đứng, không chút khách sáo:
- Các ngươi đang nói về hôn sự của ta và Vô Song nhưng không cho ta nói chuyện? Không biết điều này phạm vào nội quy nào của các ngươi? Hay là ta hôn sự của ta và Vô Song đạp đuôi của các ngươi?
Người thiện bị người khi, ngựa ngoan bị người kỵ, Lục Lâm Thiên đã sớm hiểu rõ đạo lý này.
Đối phó một số kẻ bảo thủ thì không cần quá khách sáo.
Nghe Lục Lâm Thiên nói, mấy trưởng lão phản đối rống to:
- Khốn kiếp!
Lục Lâm Thiên đang nói xách nói mé chửi bọn họ là chó.
Đường đường là trưởng lão Bắc Cung gia tộc, bọn họ chưa từng bị người đối xử như vậy.
Lục Lâm Thiên không hề khách sáo, mắt lạnh liếc qua mấy trưởng lão:
- Các ngươi mới là thằng già khốn nan, hôn sự của ta và Vô Song liên quan gì các ngươi? Chẳng qua tự cao Mộc Hoàng chi khí của Bắc Cung gia tộc bất phàm, tiếc rằn các ngươi có yêu thú, linh thú thì sao? Chỉ biết diễu võ dương oai trước mặt người thường, không đáng đồng xu trong mắt ta.
Các ngươi tu luyện mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm cũng không chịu nổi một kích trong mắt ta, các ngươi có vốn liếng gì tự cao bất phàm?.