Đỉnh Phong Thiên Hạ


Lục Lâm Thiên mơ hồ nhìn ra được vật khổng lồ che đậy toàn bộ không gian đằng trước nối với thiên địa là một cái cây.

Cây to khủng khϊếp, Lục Lâm Thiên rất giật mình.

Cây này so với ngọn núi đáng sợ cuối cùng được đến Đế Linh Tấn Thần đan trong Tử Vong Thâm Uyên còn to hơn nữa, khổng lồ khiến người rung động.  
Bắc Cung Vô Song nhìn Lục Lâm Thiên, mắt đẹp trầm trọng nói:  
- Lâm Thiên, phía trước chính là Thiên Mộc Thần Thụ.

Hãy cẩn thận chút, Thiên Mộc Thần Thụ không cho ngươi đến gần.  
Lục Lâm Thiên hít sâu, nói:  
- Đây là Thiên Mộc Thần Thụ báu vật trấn tộc Bắc Cung gia tộc sao?  
Cây khổng lồ khiến người khó tin, không ngờ trên đời còn có vật như vậy.  
Bốn mắt nhìn nhau, nhẹ gật đầu, chân khí vận chuyển trong người.

Lục Lâm Thiên, Bắc Cung Vô Song chậm rãi tiến lên, mỗi đi một bước đều hết sức cẩn thận, đề phòng gặp phải nguy hiểm.  
Càng tới gần Lục Lâm Thiên càng rung động, đến gần cây to càng cảm nhận mình nhỏ bé.

Trước cái bóng Thiên Mộc Thần Thụ thì bản thân chẳng là gì, như một hạt cát.  
Mắt Bắc Cung Vô Song tràn ngập rung động như Lục Lâm Thiên.

Thiên Mộc Thần Thụ báu vật trấn tộc Bắc Cung gia tộc, đây là lần đầu tiên Bắc Cung Vô Song nhìn thấy nó.

Vô hình trung có hơi thở như kết nối với Bắc Cung Vô Song,khiến tinh thần nàng rung động.  
Cây to kinh người phía trước đã hiện rõ trước mặt, to lớn che rợp trời bao phủ không gian, màu xanh biếc lóng lánh tràn ngập hơi thở cổ xưa.

Không biết cây này tồn tại bao nhiêu năm rồi.  
Nhánh chính to lớn như cột trời, vô số nhánh phụ vươn ra, bên trên có từng miếng lá cây xanh to cỡ trăm thước ản ra, rậm rạp bao laị cả không gian, hơi thở vô cùng tận khuếch tán.  
Vù vù vù vù vù!  
Hai người cẩn thận tiến lên chợt mặt đất rung rinh.  
Con ngươi Lục Lâm Thiên co rút:  
- Cẩn thận!  
Lục Lâm Thiên phát ra tinh thần, ánh sáng vàng lóe lên quanh thân, đã khoác áo giáp Thanh Linh lên người.

Thực lực Thiên Mộc Thần Thụ cường đại, Lục Lâm Thiên không dám lơ là chút nào.  
Ánh sáng lục chợt lóe trên người Bắc Cung Vô Song, nàng cũng bày ra một cương quyển chân khí màu lục, mắt đẹp cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía.  
Xoẹt!  
Khi hai người mới vừa chuẩn bị thì trong lòng đất có luồng sáng xanh trực tiếp xuyên qua không gian, nhìn kỹ thì là dây leo màu xanh, thô cỡ cánh tay bắn lên như cường nỗ trong khoảnh khắc xuyên không gian đến trước mặt Lục Lâm Thiên, Bắc Cung Vô Song.  
Lục Lâm Thiên nét mặt sa sầm quát:  
- Phá!  
Ánh sáng vàng lóe lên quanh thân Lục Lâm Thiên, bàn chân đạp đất, một quyền ấn ngưng tụ ra.

Ánh sáng vàng bạo bọc quyền ấn, chân khí trút xuống chấn vỡ không gian đánh vào dây leo màu anh.  
Bùm!  
Vang tiếng nổ trầm đυ.c, quyền ấn và dây leo xanh đυ.ng mạnh.

Vị trí lực lượng va chạm có khe nứt đen ngòm vụt qua, không gian xung quanh tan vỡ, kình phong cuồng bạo thổi quét.

Dây leo xanh bị đẩy lùi rút xuống nền đất.  
Cộp!  
Lực lượng mạnh mẽ làm Lục Lâm Thiên lảo đảo thụt lùi hai bước mới đứng vững thân hình.  
- Mạnh quá!  
Một chân Lục Lâm Thiên giẫm đất, mặt đất nứt ra cái khe, Lục Lâm Thiên đứng vững lại.

Lục Lâm Thiên biến sắc mặt, lòng vô cùng giật mình.

Lực công kích của dây leo xanh siêu mạnh, không kém hơn Vũ Tôn cửu trọng bình thường bao nhiêu.  
Bắc Cung Vô Song lắc người đến bên cạnh Lục Lâm Thiên.  
- Lâm Thiên, có sao không?  
Lục Lâm Thiên trả lời:  
- Không sao.

Dây leo này quái dị, nàng cẩn thận chút.  
Tinh thần Lục Lâm Thiên cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, động tĩnh vừa rồi chợt biến mất, như thể không gian này chưa từng xảy ra dao động gì.  
- Nơi này quái dị.  
Bắc Cung Vô Song nhìn chăm chú bốn phía:  
- Mới rồi có lẽ là Thiên Mộc Thần Thụ cảnh cáo chúng ta, không cho chúng ta đến gần.  
Lục Lâm Thiên mắt lóe tia sáng nhìn Thiên Mộc Thần Thụ to lớn che trời:  
- Thiên Mộc Thần Thụ tiền bối, chúng ta không có ác ý chỉ muốn cầu một Mộc Hoàng chi khí.  
Thanh âm quanh quẩn trong không gian yên lặng thật lâu nhưng không gợi lên tiếng vang gì.

Lục Lâm Thiên biết Thiên Mộc Thần Thụ đã thông linh nên chắc chắn nghe hiểu lời hắn nói.  
Lát sau, Bắc Cung Vô Song nhìn chăm chú bốn phía:  
- Không có động tĩnh.  
Lục Lâm Thiên nói:  
- Chúng ta vào xem thử.  
Đã không có động tĩnh vậy thì tiến lên nhìn xem, đã tới rồi tuyệt đối không thể bỏ cuộc.  
Lục Lâm Thiên gật đầu, hai người cẩn thận tiến lên trước.

Đi ra mấy ưbước không có phản ứng gì hay nguy hiểm, hai người thầm nghĩ có lẽ Thiên Mộc Thần Thụ ngầm chấp nhận cho họ đến gần.  
Vù vù vù vù vù!  
Lục Lâm Thiên, Bắc Cung Vô Song bước ra mấy bước thì mặt đất lại rung rinh.

Trong khoảnh khắc hai dây leo xanh bắn ra khỏi mặt đất đánh hướng Lục Lâm Thiên, Bắc Cung Vô Song.  
Không đợi Lục Lâm Thiên dặn dò, chân khí dâng lên trong bàn tay Bắc Cung Vô Song, khí thế toàn bộ phóng ra:  
- Lâm Thiên, hãy cẩn thận chút!  
Bắc Cung Vô Song giơ tay nhấc chân kéo theo lực lượng thiên địa bàng bạc, bàn tay trắng giơ cao, nắm tay ngọc mang theo cột sáng màu lục khủng bố đập mạnh vào dây leo màu xanh.  
Lục Lâm Thiên biến sắc mặt nói:  
- Vũ Tôn bát trọng!  
Khí thế Vô Song phát ra đến Vũ Tôn bát trọng.

Lúc trong Độc Cô gia tộc thì Vô Song mới chỉ là Vũ Tôn lục trọng, hai năm từ Vũ Tôn lục trọng tới bát trọng, chắc nàng ở trong thần điện được ích lợi lớn.  
Lục Lâm Thiên vừa suy nghĩ vừa không chậm chạp, hắn nhìn dây leo xanh xuyên qua không gian ập tới trước mặt, tay vận chuyển quyền ấn đấm mạnh vào.

Không gian dọc đường đi tan vỡ, phá hủy từng đợt sóng không gian.  
Bùm bùm!  
Vang hai tiếng nổ trầm đυ.c, hai dây leo màu xanh lại bị đẩy lui.

Lục Lâm Thiên và Bắc Cung Vô Song lần nữa bị thương lảo đảo đảo lui ra.

Bắc Cung Vô Song bị đẩy lùi thêm hai bước.  
Vù vù vù vù vù!  
Hai người hưa đứng vững thì mặt đất rung rinh, mấy sợi dây leo màu xanh trực tiếp xuyên qua không gian ập đến, mang theo kình khí thất luyện kỳ dị cắt vỡ trở nên, vọt ra khỏi nền đất.  
Lục Lâm Thiên, Bắc Cung Vô Song biến sắc mặt, lại ra tay ngăn cản, kết ra các thủ ấn.

Khí thế ngập trời tuôn ra, năng lượng khủng bố cuồn cuộn, sóng không gian thổi quét phương xa.  
Bùm bùm bùm bùm bùm!  
Cùng lúc đó, rất nhiều lực công kích khủng bố va chạm với dây leo, lực lượng mạnh mẽ bộc phát.

Sóng năng lượng khủng bố khuếch tán thổi quét bẻ gãy nghiền nát chấn vỡ bốn phía.  
Lực lượng mạnh mẽ đánh bật những dây leo trở về nhưng không thể phá hủy nó.  
Cộp cộp!  
Lục Lâm Thiên, Bắc Cung Vô Song loạng choạng thụt lùi, biểu tình trầm trọng.  
Mắt đẹp âm trầm, Bắc Cung Vô Song nói:  
- Không thể phá hủy những sợi dây leo này, rất quái dị!  
Vù vù vù vù vù!  
Bắc Cung Vô Song mới nói xong chỉ giây lát trong không trung lại có hơn ưmời sợi dây leo xuyên không gian rạch ra từng đợt khe nứt đen ngòm.  
Lục Lâm Thiên sắc mặt âm trầm nói:  
- Không tin không phá được nó!  
Vũ đan màu lục trong khí hải đan điền tỏa ánh sáng thuộc tính kim chói lòa, vằn sóng màu vàng dao động trên người Lục Lâm Thiên.

Thủ ấn nhanh như tia chớp ngưng tụ kết ra, cột sáng chân khí màu vàng siêu to phun ra, mang theo hơi thở sát khí sắc bén đáng sợ dao động trong khoảnh khắc đυ.ng vào một sợi dây leo ngọ nguậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui