Đỉnh Phong Thiên Hạ


- Đây không phải ngoại giới sao?  
Lục Lâm Thiên thì thào nói, lúc này trong tầm mắt của hắn chính là một mảnh sơn mạch vô tận, từng dãy núi không ngớt, núi sông hội tụ.

Trời xanh mây trắng, trên ngọn núi là mây mù lượn lờ, khắp nơi xanh biếc kinh người, tràn ngập kỳ hoa dị thảo, sinh cơ kinh người, tựa như tiên cảnh.

Đây chính là nơi mà ban đầu hắn cùng với Vô Song đi tới Thiên Mộc Thần Thụ của Bắc Cung gia tộc.  
Không gian phía trước có bình nguyên bao la vô cùng, kỳ hoa dị thảo mọc khắp nơi trên mặt đất.

Khí tức năng lượng thuộc tính mộc tràn ngập trong không gian này.

Phía xa xa chính là Thiên Mộc Thần THụ cực lớn, cực lớn giống như một ngọn núi, toàn thân xannh biếc giống như chống trời, che phủ cả phiến không gian phía trước.  
Thiên Mộc Thần Thụ này giống như luôn ở trên bình nguyên này, chung quanh yên ắng, lưu quang màu xanh lập lòe, khí tức bàng bạc lan tràn ra.  
Mà trong lúc Lục Lâm Thiên đang kinh ngạc, lúc này Lục Lâm Thiên nhìn thấy dưới Thiên Mộc Thần Thụ có một thân ảnh to lớn đang khoanh chân ngồi dưới Thiên Mộc Thần Thụ.

Quanh thân quanh quẩn năm loại quang mang.  
- Bắc Cung lão tổ cũng là vũ giả ngũ hệ.  
Tâm thần Lục Lâm Thiên run lên, đạo thân ảnh này chính là lão tổ của Bắc Cung gia, Bắc Cung Ngạo thế.

Mà quanh người lão tổ Bắc Cung gia lúc này có năm loại quang mang thuộc tính lấy quang mang thuộc tính thổ làm chủ, không thể nghi ngờ lão tổ Bắc Cung gia cũng là vũ giả ngũ hệ.  
Trong lòng Lục Lâm Thiên rung động, chỉ thấy lão tổ Bắc Cung gia thuận tay kết thủ ấn khiến cho năng lượng thiên địa chấn động, câu dẫn năng lượng thuộc tính trong thiên địa hội tụ.  
Dùng nhãn lực của Lục Lâm Thiên hiện tại không khó nhận ra lúc này Bắc Cung lão tổ đang lĩnh ngộ thuộc tính mộc.  
- Đây là trong ký ức của Bắc Cung lão tổ.  
Lục Lâm Thiên nhìn thấy cảnh này rốt cuộc cũng hiểu ra lúc này không ngờ hắn lại tới trong ký ức của Bắc Cung lão tổ.

Bắc Cung lão tổ đang lĩnh ngộ thuộc tính mộc, một màn như vậy đối với Lục Lâm Thiên mà nói đương nhiên hắn hiểu rõ đại biểu cho việc gì.

Trong giây lát hắn kích động, có thể tận mắt nhìn Bắc Cung lão tổ lĩnh ngộ đối với hắn mà nói, tuyệt đối là có chỗ tốt kinh người.

Nếu như có thể tìm hiểu thì ngày sau có thể giúp hắn bớt đi nhiều chỗ quanh co, trắc trở trên phương diện lĩnh ngộ.  
- Lĩnh ngộ.  
Lục Lâm Thiên ngưng thần, cẩn thận nhìn Bắc Cung lão tổ lĩnh ngộ.

Mỗi một biến hóa của thủ ấn khiến cho Lục Lâm Thiên dần lún sâu vào.  
Trong thế giới của Thiên Mộc Thần Thụ, khí tức của Thiên Mộc Thần Thụ chấn động, quang mang màu trắng quanh thân Lục Lâm Thiên rốt cuộc cũng triệt để tương liên, hòa thành một thể với Thiên Mộc Thần Thụ.  
Lúc này ở trong thế giới của Thiên Mộc Thần THụ, khí tức đang dần dần khôi phục lại bình thường, thời gian cũng từ từ trôi qua.  
Trong Bắc Cung gia tộc, tại kết giới của Bắc Cung gia chẳng biết từ khi nào bắt đầu có năng lượng thiên địa nhàn nhạt lặng lẽ hội tụ tới.  
Chạng vạng tối, mặt trời ngả về phía tây, quang mang đỏ như máu.  
Ánh trời chiều phủ lên trên sơn mạch giống như phủ thêm một tầng huyết quang.  
Rống.  
Ngao.  
Bên trong sơn mạch rộng lớn ngẫu nhiên có âm thanh yêu thú vang vọng.  
Tại một chỗ trong sơn mạch xanh biếc có không ít kiến trúc.

Trong một đình viện, lúc này trong phòng có một đại hán mặc trường bào màu vàng, dáng người tụn tằn, mái tóc dài màu đen, tuổi chừng không tới năm mươi, đây chính là tông chủ tiền nhiệm của Vạn Thú Tông, hiện tại là Vạn Thú Tôn giả, Doãn Ngạc.  
- Linh nhi, người Hóa Vũ tông tới rồi.  
Doãn Ngạc nhìn Lam Linh trước mắt, ánh mắt khẽ biến đổi, khẽ than thở nói.  
- Sư phụ, Hóa Vũ tông này còn tới làm gì.  
Y phục khiến cho người ta sôi trào trên người Lam Linh đã đổi thành một bộ váy dài màu lam nhạt khẽ quét xuống đất, đai lưng màu vàng nhạt buộc quanh vòng eo nhỏ nhắn, đem thân thể linh lung hoàn mỹ phát huy vô cùng tinh thế.

Y phục như vậy khiến cho Lam Linh lúc này lại có chút bướng bỉnh, nhiều thêm mấy phần xuất trần, bớt đi một chút dã tính, lại có thêm một chút vũ mị.

Chỉ là lúc ánh mắt nhìn về phía trước có chút chán nản.  
Doãn Ngạc nhìn Lam Linh nói:  
- Người của Hóa Vũ tông tới nói tới chuyện của Công Tôn Xuân Thu, nói là Công Tôn Xuân Thu cho dù chết, thế nhưng hôn sự cũng đã định, hy vọng con có thể sớm nhập môn.  
- Sư phụ, Công Tôn Xuân Thu đã chết, con gả cho ai đây?  
Lam Linh nhìn thẳng Doãn Ngạc nói.  
Ánh mắt Doãn Ngạc khẽ đổi:  
- Ý tứ của Hóa Vũ tông chính là con gả cho tên Công Tôn Xuân Thu đã trở thành cát bụi kia, trở thành góa phụ của Công Tôn Xuân Thu, Hóa Vũ tông cũng sẽ không bạc đãi con.  
Lam Linh nghe vậy nhìn Doãn Ngạc, ánh mắt biến đổi, nói:  
- Sư phụ, đây cũng là quyết định trong tông sao?  
Doãn Ngạc nhíu mày, nhẹ giọng nói:  
- Lam Linh, thân là tông chủ Vạn Thú Tông, con nên biết tất cả phải nghĩ cho sơn môn.

Tất cả mọi người không thể chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.

Trong tông gần đây tổn thất rất nặng, nếu như con không gả đi, điều kiện mà Hóa Vũ tông đáp ứng với Vạn Thú Tông ta đương nhiên sẽ không còn.

Dùng trí thông minh của con có lẽ cũng hiểu rõ.  
- Hiểu, đương nhiên đệ tử hiểu.  
Lam Linh khẽ mỉm cười, trong nụ cười không chút che dấu sự bất đắc dĩ cùng với vô lực, nàng nói:  
- Đệ tử sẽ nghe theo sự sắp xếp trong tông.  
- Linh nhi, ta biết chuyện này quả thực là làm khó cho con.

Thế nhưng tất cả đã không thể quay đầu lại.

Con hiểu là tốt rồi.  
Doãn Ngạc nói.  
Trong Phi Linh sơn mạch, vào đêm, từng ngôi sao le lói trên bầu trời, ánh trăng bao phủ mặt đất.  
- Không biết Lâm Thiên thế nào rồi, có thể thuận lợi đạt được Mộc Hoàng khí hay không.  
Trên một ngọn núi, thân thể hư ảo của Thánh Thủ Linh Tôn nhìn vầng trăng sáng, trong mắt có chút lo lắng.  
- Có lẽ không có vấn đề quá lớn, có nha đầu kia ở đó, Bắc Cung gia tộc cũng không làm khó tiểu tử kia quá mức.

Thế nhưng Thiên Mộc THần THỤ chính là trọng bảo của Bắc Cung gia, vô cùng khổng lồ, muốn lấy một đạo Mộc Hoàng khi cũng không dễ.  
Nam thúc nói.  
- Đã lâu như vậy rồi cũng khiến ta có chút lo lắng a.

Không được xảy ra chuyện gì.  
Thánh Thủ Linh Tôn chắp tay đứng, thân ảnh ư ảo này dường như so với trước kia còn hư ảo hơn không ít.  
- Đoan Mộc huynh, linh hồn thể của huynh ngày càng yếu.

Nếu như yếu hơn một chút nữa, sợ rằng có nghịch mệnh hồn quả thì hiệu quả cũng sẽ giảm bớt.  
Nam thúc nói.  
- Tất cả đều là số mạng, nếu không thể khôi phục thì ta cũng đành chịu.  
Thánh Thủ Linh Tôn nói.  
Trên một ngọn núi to lớn, ngọn núi này vô cùng khổng lồ, giống như đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, xông thẳng lên trời, giống như một con rồng ngẩng đầu, khí thế phi phàm.  
Sáng sớm, sơn mạch chung quanh ngọn núi lờ mờ, xanh tươi mà ướŧ áŧ.

Đỉnh núi như ẩn như hiện trong mây mù, dãy núi phập phồng, dưới ánh sáng mặt trời phản xạ lại quang mang nhìn qua cực kỳ tráng lệ.  
Trên ngọn núi kia lúc này có một đạo thân ảnh xinh đẹp đang khoanh chân mà ngồi, tuy rằng khoanh chân thế nhưng cũng không thể che dấu thân thể hoàn mỹ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui