Đỉnh Phong Thiên Hạ


Gặp đánh lén– Nguy rồi, túi không gian!  
Lữ Tiểu Linh chợt nhớ túi không gian nàng dùng để uy hϊếp Lục Lâm Thiên đã trở về với hắn.  
Lữ Tiểu Linh hét to:  
– Hai vị trưởng lão mau tìm về kẻ lừa đảo kia cho ta, nếu không ta sẽ không về!  
Lữ Tiểu Linh cuống cuồng chạy ra khỏi phòng.  
Hai trưởng lão khó hiểu:  
– Chuyện gì thế này?  
Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu nhanh chóng chạy theo tiểu thư nhà mình.  
Đới Trường An căm hận nói:  
– Lục Lâm Thiên, ta sẽ không tha cho ngươi!  
Trong lúc Lục Lâm Thiên núp trong khách điếm, Lữ Tiểu Linh tìm kiếm bóng dáng hắn khắp nơi nhưng không thấy.

Cuối cùng Lữ Tiểu Linh quyết định đi Phi Linh Môn tìm người.  
Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu bất đắc dĩ điểm huyết đạo huyết mạch của Lữ Tiểu Linh, đưa nàng rời khỏi Quỷ Vũ tông.  
Hoàng hôn, Lục Lâm Thiên thở hắt ra:  
– Phù.  
Lục Lâm Thiên rời khỏi khách điếm, đã tới lúc trở về, chắc Lữ Tiểu Linh không tìm thấy người cũng bỏ cuộc rồi.  
Thành Quỷ Vũ ban đêm vô cùng náo nhiệt, dòng người không giảm bớt ngược lại càng nhiều hơn.

Tiếng kêu la, rao hàng không dứt.  
Nhiều nữ nhân mặc hở hang, trang điểm diêm dúa ở trên đường kiếm khách, làm nghề bán thịt xưa nay không thể thiếu.

Lục Lâm Thiên suýt bị kéo vào ngõ nhỏ, hắn sợ quá co giò chạy ra khỏi thành Quỷ Vũ.  
Bên ngoài thành Quỷ Vũ, Lục Lâm Thiên cùng đám người đi ra khỏi cửa thành.

Gần thành Quỷ Vũ có dãy sơn mạch, Lục Lâm Thiên đi vào trong đó.  
Sắc trời càng lúc càng tối, gió lạnh thổi qua, không khí sắp đông lại.

Rừng cây trong sơn mạch có vài nhánh còn treo lá xanh, đa số trụi lủi, tiêu điều.  
Đi trong sơn mạch, chân đạp cành khô lá úa kêu răng rắc.  
Trong cảm ứng tinh thần của Lục Lâm Thiên xuất hiện một hơi thở kỳ dị.  
Vù vù vù!  
Giữa không trung lóe qua tia chớp màu xanh bắn về hướng lưng Lục Lâm Thiên, kình phong sắc bén giây lát đã đến nơi.  
Lục Lâm Thiên cảm thấy lạnh lẽo, cố gắng xoay người, tốc độ cực nhanh chỉ trong tích tắc né thoát kình khí màu lục.  
Lục Lâm Thiên vừa lùi nhanh ra sau vừa biến sắc mặt hét lên:  
– Vũ Phách mộc hệ!  
Từ kình khí vừa rồi Lục Lâm Thiên cảm giác được người đánh lén hắn là Vũ Giả mộc hệ, đẳng cấp thực lực cỡ Vũ Phách, còn không phải Vũ Phách bình thường mà là Vũ Phách bát trọng, hoặc cửu trọng.  
Một bóng người áo xanh đứng trên cao:  
– Tiểu tử, giao hết những thứ trên người ra đây, ta cho ngươi chết thoải mái một chút.  
Người này mặc áo xanh, vải màu xanh che đậy nửa bên mặt chỉ lộ ra đôi mắt tràn ngập sát ý, chân khí cuồng bạo bộc phát.  
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống:  
– Là người quen, từng gặp trong Quỷ Vũ tông.  
Lục Lâm Thiên thụt lùi ra sau, đánh giá người này.

Lục Lâm Thiên có cảm giác rất quen, chắc người áo xanh đã theo đuôi hắn khá lâu.  
Lục Lâm Thiên lạnh lùng hỏi:  
– Ngươi là ai? Đường đường là Vũ Phách nhưng giấu đầu lòi đuôi, ngươi không sợ mất mặt sao?  
Tuy đối diện cường giả Vũ Phách nhưng Lục Lâm Thiên không hề hốt hoảng.

Nếu hắn muốn chạy trốn thì không thành vấn đề, nhưng Lục Lâm Thiên phải tìm hiểu rõ thân phận của người này.

Trong lòng Lục Lâm Thiên có chút suy đoán hoặc là người của Quỷ Vũ tông hoặc là người Cửu Hoa Môn.  
Người áo xanh nói:  
– Gϊếŧ được ngươi là đủ rồi.

Tiểu tử, không tự đưa ra thì ta đành ra tay tự lấy vậy.  
Người áo xanh đánh ra thủ ấn, xông hướng Lục Lâm Thiên kéo chuỗi tàn ảnh.  
Chỉ vài giây lão nhân áo xanh nhảy vọt lêи đỉиɦ đầu Lục Lâm Thiên, trảo ấn màu lục vỗ xuống.

Không gian chấn động dữ dội, rõ ràng lão nhân áo xanh không hề nương tay.  
Lão nhân áo xanh lạnh lùng nói:  
– Tiểu tử đi chết đi! Thực lực của ngươi tuy rằng không tệ nhưng còn kém xa lắm!  
Lão nhân áo xanh có tu vi Vũ Phách bát trọng, gϊếŧ Vũ Sư ngũ trọng chứ không phải bắt sống, chuyện này dễ như chơi.  
Xoẹt xoẹt xoẹt!  
Trảo ấn giáng xuống, năm cái gai nhọn bắn ra từ bàn tay lão nhân áo xanh, kình khí cuồng bạo xuyên thấu không gian.  
Vù vù vù!  
Sắc mặt Lục Lâm Thiên âm trầm, nhanh chóng thụt lùi, phối hợp thuộc tính phong biến mất tại chỗ.  
Bùm!  
Trảo ấn gai nhọn giáng xuống không gian Lục Lâm Thiên vừa đứng, dòng không khí trong phạm vi mấy thước hoàn toàn vặn vẹo như trái bóng bị đè bẹp.

Không gian vỡ tung, kình khí tứ tán, Lục Lâm Thiên đã biến mất.  
Lục Lâm Thiên dựa vào thuộc tính phong hệ một lần nữa né thoát lão nhân áo xanh công kích.  
Hai lần công kích bị Vũ Sư nho nhỏ tránh thoát, lão nhân áo xanh sắc mặt khó xem nói:  
– Tốc độ rất nhanh!  
Lục Lâm Thiên xuất hiện cách trăm thước, hắn nhìn lão nhân áo xanh chằm chằm, kɧıêυ ҡɧí©ɧ:  
– Là tốc độ của các hạ quá chậm.  
Lão nhân áo xanh lạnh lùng cười:  
– Tiểu tử có chút bản lĩnh, nhưng ngươi nghĩ dựa vào những điều này là có thể đối kháng lại ta sao?  
Vừa rồi lão nhân áo xanh chưa dốc hết sức.  
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói:  
– Vậy sao? Ta vốn không định đối kháng mà là muốn gϊếŧ ngươi!  
Chân khí bùng nổ như dòng lũ chảy xuyên qua kinh mạch dày rộng, Lục Lâm Thiên vững tin hơn.  
Lão nhân áo xanh cười to bảo:  
– Ha ha ha! Ta có nghe lầm không?bằng vào ngươi muốn gϊếŧ ta?  
Lục Lâm Thiên lạnh lùng nói:  
– Ngươi không nghe lầm, sự thật đúng là vậy.  
Khí lạnh phát tán từ người Lục Lâm Thiên.  
Cảm nhận khí thế sắc bén từ Lục Lâm Thiên, lão nhân áo xanh hơi có chút giật mình.  
Lão nhân áo xanh bình tĩnh nói:  
– Tiểu tử, coi chừng gió lớn thụt lưỡi.  
Đôi mắt đen tràn ngập lạnh lẽo, Lục Lâm Thiên chậm rãi nói:  
– Ngươi thử liền biết.  
Lục Lâm Thiên vọt lên, hắn như một tàn ảnh.  
– Thanh Linh Khải Giáp!  
– Thiên Thủ Liệt Cương Ấn!  
Lục Lâm Thiên quát lớn, ánh sáng vàng bao phủ toàn thân.

Năng lượng thuộc tính thổ trong không khí phô thiên cái địa tuôn ra, lực lượng cuồng bạo tựa thủy triều tụ tập vào thủ ấn.

Chỉ khoảnh khắc Lục Lâm Thiên sử dụng Thiên Thủ Liệt Cương Ấn.  
Chưởng ấn phóng lên cao nháy mắt hóa thành mấy chưởng ấn mơ hồ, các tàn ảnh ghép lại thành đóa sen.

Vang mấy tiếng kinh thiên động địa, kình khí cuồng bạo khuếch tán trên bầu trời ầm ầm ập hướng lão nhân áo xanh.  
Lão nhân áo xanh lạnh lùng quát:  
– Tiểu tử, ngươi chưa đủ tư cách!  
Thủ ấn chuyển động nhanh, chân khí màu xanh nhạt dâng trào trong người lão nhân áo xanh.

Chân khí tựa rễ cây tràn ra hình thành cái lưới dây leo rậm rạp quanh thân lão nhân áo xanh.  
Khí thế cuồng bạo cực kỳ khủng bố, lão nhân áo xanh cười lạnh đánh ra thủ ấn.

Cái lưới to đổ ập xuống, tiếng xé gió vang không dứt, rạch phá không gian bao trùm Thiên Thủ Liệt Cương Ấn của Lục Lâm Thiên.  
Cái lưới to màu lục phô thiên cái địa ập đến, che kín tất cả đường tránh né của Lục Lâm Thiên, cũng trùm lên chưởng ấn.

Hai năng lượng khổng lồ đυ.ng mạnh, trong lưới màu lục có ngàn vạn gai nhọn xuyên thấu không gian đâm vào chưởng ấn.  
Bùm bùm bùm!  
Lực lượng khổng lồ va chạm, trong không gian vang tiếng nổ điếc tai, lực lượng cuồng bạo càn quét.  
Máu tươi sôi trào trong ngực Lục Lâm Thiên, hắn vận dụng Thiên Thủ Liệt Cương Ấn đối kháng lão nhân áo xanh, chưởng ấn nổ tan nát.

Cái lưới màu lục to lớn của đối thủ chỉ thủng một cái lỗ giây lát đã khép lại, năng lượng thuộc tính mộc hung bạo tràn ngập nhốt Lục Lâm Thiên vào.

Thực lực của lão nhân áo xanh mạnh hơn Lục Lâm Thiên rất nhiều, hắn thi triển Thiên Thủ Liệt Cương Ấn có thể đánh lại Vũ Phách nhất trọng nhưng không đủ sức đánh lại người này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui