Trên đỉnh núi, trong đôi mắt xinh đẹp của ba người Vân Hồng Lăng, Thúy Ngọc, Độc Cô Băng Lan không khỏi có chút lo lắng, trong lòng mỗi người đều vô cùng ngưng trọng, cứ chờ đợi trong lo lắng như thế này các nàng đã chờ hơn một tháng rồi.
– Chuyện gì xảy ra?
Lúc này mặt đất trên ngọn núi đột nhiên chấn động, dường như cả ngọn núi vừa giật mình tỉnh lại sau giấc ngủ vậy.
Trên ngọn núi mấy người nghi hoặc nhìn chung quanh, thế nhưng lúc này trong không trung một lần nữa lại có một cỗ năng lượng thiên địa khổng lồ trong nháy mắt hội tụ.
– Là động tĩnh từ đại điện truyền ra.
Mọi người ngay lập tức cảm nhận được dị động bên trong đại điện truyền tới, là một cỗ hơi thở nhanh chóng tăng lên.
Cảm nhận được cỗ hơi thở này trong mắt Vũ Ngọc Tiền hiện lên sự hưng phấn khó có thể che giấu được:
– Cỗ khí tức này là của Lục Lâm Thiên.
Tiểu tử này không ngờ lần thứ hai bắt đầu đột phá.
– Bắt đầu đột phá sao?
Thúy Ngọc khẽ lẩm bẩm, trong mắt nàng có chút kinh ngạc.
– Tiểu tặc này đang đột phá, ta có thể cảm giác được.
Vân Hồng Lăng kinh hỷ nói.
Hiện tại nàng vô cùng hưng phấn, hơn một tháng nay nàng đã sống trong lo lắng.
Năng lượng trong thiên địa bàng bạc nhanh chóng hội tụ trên ngọn núi, một cỗ năng lượng cuồng bạo lần thứ hai nhanh chóng hướng về phía bên trong đại điện mà tới.
Dưới khí tức cuồng bạo, Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư, Huyết Tích Dịch đều phải tạm tránh ra xa.
Trong đại điện lúc này dường như có một cái động không đáy đang tham lam thôn phệ năng lượng thuộc tính bên trong thiên địa.
Một cỗ khí tức cường hãn từ trong đại điện như thủy triều truyền ra bên ngoài.
– Là khí tức của Vũ Phách, tiểu tặc này đã thành công đột phá Vũ Phách rồi.
Vân Hồng Lăng lắp bắp nói, vẻ mặt nàng vô cùng kinh ngạc.
Khi trước nàng đột phá Vũ Phách cũng không có động tĩnh lớn như vậy nha.
– Thành công rồi, thành công rồi.
Vũ Ngọc Tiền kích động tới mức khoa tay múa chân.
Cảm nhận được cỗ khí tức này đã bình ổn trở lại, hắn biết Lục Lâm Thiên ở bên trong đang đột phá.
Rống.
Nhưng vào lúc này, trong đại điện truyền ra một tiếng gầm gừ lớn, tiếng gầm này giống như là yêu thú rống lên vậy.
Thế nhưng mọi người ở đây có thể nghe ra, đây chính là âm thanh của Lục Lâm Thiên.
Tiếng gầm này phóng lên cao, cùng lúc đó trong đại điện hoàng kim có một cỗ khí tức phóng lên cao.
Nếu nhìn kỹ thì không khó có thể nhìn thấy trong khí tức này có sáu đạo quang mang quanh quẩn.
Khí tức cường hãn trong nháy mắt khuếch tán trên không trung.
Trong nháy mắt năng lượng thuộc tính cùng với năng lượng thiên địa va chạm vào nhau tạo ra tiếng ầm vang truyền đi.
Phanh.
Năng lượng cuồng bạo khuếch tán ra tứ phía tạo thành gợn sóng trên không trung.
Sưu sưu.
Lúc này từ bốn phương tám hướng có không ít trưởng lão của Vân Dương Tông trong nháy mắt chạy tới.
Vân Khiếu Thiên dẫn đầu đi tới đỉnh núi, sắc mặt mọi người có chút kinh ngạc, khí tức này không khỏi quá lớn đi a.
Chỉ là lúc này khi bọn họ đến mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, chung quanh im ắng, ngay cả năng lượng xao động cũng đã tiêu tán trong thiên địa.
– Vô Song, vừa rồi Lục Lâm Thiên đột phá sao?
Tạ trưởng lão hỏi Lục Vô Song.
– Hẳn là Thiếu Du đột phá.
Lục Vô Song khẽ trả lời.
– Không ngờ lại đột phá, còn tạo ra động tĩnh lớn như vậy.
Chúng trưởng lão sợ hãi than.
– Ắt xì.
Lúc này cánh cửa cung điện hoàng kim mở ra.
Một thân ảnh đầu tóc rối bù, quần áo bị nghiền nát, toàn thân tràn ngập khí tức cường hãn xuất hiện trước ánh mắt của mọi người.
Tuy rằng quần áo rách nát, tóc rối bù, thế nhưng trên khuôn mặt kiên nghị kia khóe miệng vẫn nhếch lên đầy tiếu ý, không phải là Lục Lâm Thiên thì có thể là ai cơ chứ?
Sưu…
Tiểu Long thu nhỏ thân thể, vô cùng thân thiết bay tới trên vai Lục Lâm Thiên rồi không ngừng thè lưỡi liếm mặt hắn.
– Ra mắt chủ nhân.
Huyết Tích Dịch nói rồi cũng thu nhỏ thân thể lại.
– Khục Khục.
Nhìn thấy mọi người trước mặt Lục Lâm Thiên ho khan một tiếng sau đó có chút sửng sốt rồi lập tức hành lễ:
– Đệ tử ra mắt tông chủ, ra mắt sư phụ và chư vị trưởng lão.
Nhìn người trước mặt rõ ràng là Lục Lâm Thiên, mọi người càng thêm nghi hoặc, tóc rối bù, quần áo tả tơi, Lục Lâm Thiên này đột phá dường như rất là đặc sắc nha.
– Tiểu tặc, ta biết ngươi sẽ không chết mà.
Ngươi làm ta sợ muốn chết.
Đúng lúc này một thân ảnh xinh đẹp nhanh như thiểm điện lao thẳng vào lòng Lục Lâm Thiên.
Dường như nàng không để ý tới đám người đang đứng chung quanh.
Lục Lâm Thiên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Vân Hồng Lăng ôm cổ, lập tức một mùi hương thơm ngát tràn vào trong mũi.
Lục Lâm Thiên vô cùng sửng sốt, bởi vì hắn nhìn thấy lúc này Vân Khiếu Thiên, chư vị trưởng lão của Vân Dương Tông hiện tại đang há hốc mồm nhìn bọn họ.
Đặc biệt là Vân Khiếu Thiên, cái miệng mở to đủ để nhét một quả trứng vịt vào.
Chúng trưởng lão liếc mắt nhìn nhau đều vô cùng chấn động.
Mới cách đó hơn một tháng Vân Hồng Lăng nhìn thấy Lục Lâm Thiên còn muốn đánh muốn giết thế nhưng bây giờ không ngờ lại trực tiếp ôm Lục Lâm Thiên.
Sợ rằng lúc nàng hô đánh hô giết khi trước cũng chỉ là đánh yêu mà thôi.
– Khục khục.
Vân Khiếu Thiên ho khan vài tiếng, làm trò trước mặt chúng trưởng lão, mặt mũi của hắn đã mất hết rồi, không thể vãn hồi lại nữa, hắn nói:
– Hồng Lăng, còn không qua đây, đừng đánh sư đệ ngươi nữa.
– A.
Hồng Lăng lúc này mới quay đầu lại liếc mắt nhìn Vân Khiếu Thiên thì thấy các vị trưởng lão hiện tại đều đang dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng, tức thì nàng trừng mắt lại rồi lùi về bên người Vân Khiếu Thiên.
– Lục Lâm Thiên, ngươi đột phá Vũ Phách rồi sao?
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên hỏi.
– Bẩm tông chủ, đệ tử đã đột phá.
Lục Lâm Thiên lúc này ngay cả ngẩng cao đầu cũng không dám, ôm nữ nhi ngay trước mặt phụ huynh, chỉ sợ có chút phiền phức.
– Đột phá là tốt rồi, ngươi nên nghỉ ngơi vài ngày.
Còn hơn ba tháng nữa tông môn sẽ chọn hai mươi đệ tử thân truyền tiến vào mật địa tu luyện, ngươi nên tu luyện cho tốt.
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên nói.
– Vâng, thưa tông chủ.
Lục Lâm Thiên đáp, thế nhưng ánh mắt thủy chung vẫn không dám nhìn thẳng về phía Vân Khiếu Thiên.
– Chư vị trưởng lão, chúng ta về thôi.
Gần đây chư vị trưởng lão cũng nên đốc thúc đệ tử mình tu luyện, mật địa sắp mở ra thế nhưng cũng chỉ có hai mươi danh ngạch mà thôi.
Vân Khiếu Thiên nói xong trực tiếp nắm lấy tay Vân Hồng Lăng rời đi.
– Chúng ta cũng đi thôi.
Các vị trưởng lão đều tự mình rời đi.
Chỉ có Triệu Vô Cực trước khi đi là dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên.
– Vô Song…
Ánh mắt khẽ đảo qua Lục Lâm Thiên lập tức nhướng mày, vừa rồi hắn còn thấy Lục Vô Song ở đây thế nhưng trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Ngay cả Độc Cô Băng Lan và Thúy Ngọc cũng không biết đã đi từ bao giờ.
– Hảo đồ nhi của ta.
Ngươi không có việc gì là tốt rồi.
Sư phụ gấp muốn chết a.
Vũ Ngọc Tiền đi tới bên người Lục Lâm Thiên thở ra một hơi rồi nói..