– Là đệ tử khiến cho sư phụ lo lắng.
Lục Lâm Thiên thi lễ, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Vũ Ngọc Tiền, trong lòng hắn không khỏi nói một câu vị sư phụ này quả thực hắn không nhận lầm.
– Là tại ta không tốt, thiếu chút nữa hại tới con.
Vũ Ngọc Tiền thở dài nói.
– Sư phụ, đệ tử vừa mới đột phá còn cần củng cố một chút, đệ tử xin phép cáo từ.
Lục Lâm Thiên trực tiếp kiếm cớ chạy trốn.
– Được rồi, trở về điều tức một chút đi.
Vừa mới đột phá hẳn phải củng cố một chút.
Vũ Ngọc Tiền nói.
– Lão đại, ngươi không sao chứ? Ngươi làm ta sợ muốn chết.
Lúc trước ta cảm thấy khí tức của ngươi suy yếu tới cực độ thiếu chút nữa ta đã nhảy vào, may sao một lát sau nó chậm rãi tăng lên.
Thanh âm Tiểu Long vang lên trong đầu Lục Lâm Thiên.
– Không có việc gì.
Lục Lâm Thiên có chút không yên lòng, trong lòng hắn đang nghĩ vừa rồi Lục Vô Song nhất định đã thấy Vân Hồng Lăng lao tới ôm hắn cho nên mới lặng lẽ rời đi.
Chuyện này có điểm giống lật thuyền a.
Một lát sau hắn đã tới ngọn núi của chính mình, nhảy khỏi lưng Thiên Sí Tuyết Sư Lục Lâm Thiên đi vào phòng thay một kiện trường bào sạch sẽ khác.
– Một viên Vũ đan, chắc hẳn cũng không có ảnh hưởng gì.
Trong phòng, Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói, sau khi xem xét cơ thể mình hắn không khỏi chau mày.
Vũ giả song hệ khi đột phá sẽ ngưng tụ ra hai khỏa Vũ đan, tam hệ thì ngưng tụ ba khỏa, hắn là Vũ giả ngũ hệ phải ngưng tụ năm viên Vũ đan mới đúng, thế nhưng hiện tại lại chỉ có một viên Vũ đan.
Sau khi nhìn qua một chút viên Vũ đan này Lục Lâm Thiên cảm thấy nó có điểm kỳ lạ, dựa theo tư liệu hắn đọc ở Vạn Vũ Lâu, Vũ giả sau khi đạt tới Vũ Phách thành công ngưng tụ Vũ đan thì Vũ đan của hắn chỉ lớn bằng ngón tay cái mà thôi.
Màu sắc của Vũ đan cũng dựa theo thuộc tính mà phân chia.
Đỏ là hỏa, xanh là mộc, thủy là lam, thổ là nâu, phong là trắng, thế nhưng viên Vũ đan hiện giờ của hắn lại lớn bằng nắm tay trẻ con, so với Vũ đan của Vũ giả bình thường thì lớn hơn gấp mười lần nha.
Càng thêm kỳ lạ chính là trên viên Vũ đan này có đủ năm màu đại diện cho năm hệ đang chậm rãi xoay tròn trong đan điền của hắn.
Loại biến hóa này của Vũ đan vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Lục Lâm Thiên cảm thấy có chút lo lắng đồng thời cũng cảm giác được rõ ràng thực lực của bản thân hiện giờ so với lúc còn là Vũ Sư là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, đây chính là sự khác biệt về bản chất.
Lúc này chân khí bên trong đan điền so với chân khí khi còn là Vũ Sư tinh thần hơn không biết bao nhiêu lần.
Điều động một chút chân khí trong cơ thể, xương cốt lập tức vang lên tiếng cách cách, lúc này chân khí di chuyển trong kinh mạch như là nước sông chảy ra biển vậy.
Cơ thể tràn ngập cảm giác khoan khoái dễ chịu, một ngụm trọc khí từ yết hầu lên tới miệng Lục Lâm Thiên rồi thoát ra ngoài.
– Đây là sự khác nhau giữa Vũ Phách và Vũ sư sao?
Lục Lâm Thiên cảm nhận chân khí như biển rộng bên trong đan điền mà không khỏi có chút kinh ngạc nói.
Lúc này thực lực của bản thân hắn so với thời gian còn là Vũ Sư cửu trọng đỉnh phong quả thực như là trời với đất vậy.
Thủ ấn trong tay biến đổi một đạo phong nhận trong nháy mắt xuất hiện trong không gian, ngoài lực lượng cuồng bạo ra nó cũng khiến cho không khí chung quanh nhộn nhạo không ngừng.
Cảm nhận loại lực lượng này Lục Lâm Thiên phỏng đoán thực lực hiện tại của hắn nếu như một lần nữa gặp Hoàng Hổ thì hắn không cần xuất ra Hư Linh Huyễn Ấn chỉ bằng vào thực lực Vũ giả cũng có thể dùng một chiêu làm đối phương bị thương nặng.
Sau khi xem xét viên hồn đan trong cơ thể khóe miệng Lục Lâm Thiên không khỏi nhếch lên.
Viên hồn đan này quả thực giống với trong ghi chép của Vân Dương Tông thế nhưng có một chỗ khác đó là viên hồn đan của hắn lại lớn bằng ba ngón tay cái, so với linh giả vừa đột phá tới Linh Phách thì lớn hơn gấp ba lần.
Trên điểm này Lục Lâm Thiên cũng không cảm thấy kỳ quái một chút nào.
Nguyên nhân là do linh hồn lực của hắn mạnh hơn gấp mấy lần so với linh giả đồng cấp, lại có thêm Linh Hồn Thần dịch và Linh Ngọc sàng hỗ trợ, linh hồn lực của hắn vẫn luôn chậm rãi tăng trưởng.
Xem ra chỉ tính riêng trong linh giả đồng cấp hắn mạnh hơn không ít so với linh giả bình thường.
– Đột phá Vũ Phách cũng có thể thôn phệ yêu đan và linh đan rồi.
Lục Lâm Thiên thì thào nói, trên người hắn hiện tại còn hai viên linh đan và một viên yêu đan.
Trước đó tu vi quá thấp không thể chịu được năng lượng khổng lồ kia cho nên vẫn không thể luyện hóa.
Hiện tại hắn đã đột phá tới Linh Phách và Vũ phách, sau này thôn phệ linh đan và yêu đan tốc độ tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn không ít.
Lục Lâm Thiên lập tức thử điều động năng lượng năm loại thuộc tính của hắn.
Hắn lập tức phát hiện ra tất cả vẫn như bình thường, căn bản không có gì khác, xem ra viên Vũ đan này cũng không có tác dụng phụ gì.
Chí ít là hiện tại không có tác dụng phụ.
Nhìn lên sắc trời lúc này đã gần tới hoàng hôn, Lục Lâm Thiên nhíu mày, lúc này hắn mới nhớ đến mình còn một số việc chưa làm.
Lục Vô Song nhìn thấy một màn giữa hắn và Vân Hồng Lăng phỏng chừng trong lòng hiện tại đang ghen nha, hắn phải nghĩ một chút biện pháp bù đắp mới được.
Tại một ngọn núi khác lúc này có một thân ảnh tuyệt mỹ đang ngồi trên một tảng đá, ngũ quan xinh xắn, trên mặt nàng có một nốt hồng ban, chính là nha hoàn Thúy Ngọc.
– Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải là vì Lục Lâm Thiên hay không?
Một lát sau có một thân ảnh xinh đẹp đi tới chính là Độc Cô Băng Lan.
Nếu như lúc này có người ở đây nhất định sẽ kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm.
Bởi vì Độc Cô Băng Lan này không ngờ lại gọi Thúy Ngọc là tiểu thư, thế nhưng tất cả những chuyện này lại không có ai nhìn thấy.
– Lúc không có ai cũng đừng gọi ta là tiểu thư, ta không muốn bại lộ thân phận.
Thúy Ngọc buồn bã nói.
– Được rồi, Thúy Ngọc.
Độc Cô Băng Lan nói:
– Vậy ngươi có thể nói cho ta biết tại sao mà ngươi rầu rĩ không vui như vậy không?
– Không có gì.
Thúy Ngọc nở nụ cười có chút miễn cưỡng nói.
– Ngươi không lừa gạt được ta đâu.
Nhất định là vì Lục Lâm Thiên rồi.
Độc Cô Băng Lan nhìn Thúy Ngọc nói.
– Hắn đã có Hồng Lăng rồi.
Thúy Ngọc khẽ thở dài, trong ánh mắt hiện ra một chút cô đơn.
– Tiểu thư, lẽ nào người cho rằng mình không bằng Hồng Lăng sao? Nếu như người công khai thân phận, e rằng toàn bộ Đại lục Linh Vũ này thanh niên tài tuấn, thiếu niên anh hùng sẽ chạy tới cho người lựa chọn.
Độc Cô Băng Lan nói.
– Bởi vì thân phận của ta cho nên ta mới không thể quyết định vận mệnh của mình.
Ta muốn phản kháng thế nhưng trước mặt gia tộc ta quá nhỏ bé, căn bản không có đủ sức phản kháng.
Thúy Ngọc thở dài, trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ..