– Tông chủ nói vậy là chúng ta sơ ý rồi.
Lão giả kia nói.
– Điều khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là ngay cả một ít trưởng lão luôn ẩn dấu trong tông cũng chú ý tới Lục Lâm Thiên.
Vân Khiếu Thiên cười khổ.
– Ngay cả những vị trưởng lão này cũng chú ý tới Lục Lâm Thiên sao? Chuyện này…
Lão giả mặc hắc bào có chút kinh ngạc.
– Những vị trưởng lão này không phải chỉ chú ý tới Lục Lâm Thiên mà là đầu yêu thú bên cạnh hắn.
Trưởng lão trong tông phân phó, ngàn vạn lần không thể động tới đầu yêu thú kia, vạn nhất yêu thú kia gặp chuyện không may bị truyền ra bên ngoài, Vân Dương Tông ta sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.
Im lặng một lát, Vân Khiếu Thiên nói.
– Cái gì? Vậy tiểu yêu thú kia…
Lão giả mặc hắc bào vô cùng khiếp sợ.
Khiến cho Vân Dương Tông gặp tai ương ngập đầu, toàn bộ đại lục Linh Vũ này có thế lực nào dám tự tin làm được? Tiểu yêu thú kia làm sao lại có năng lực lớn như vậy chứ.
– Tông chủ, yêu thú kia rốt cuộc có lai lịch gì?
Kinh ngạc qua đi, lão giả tiếp tục hỏi.
– Ta cũng muốn biết thế nhưng trưởng lão ngay cả ta cũng không nói.
Xem ra Lục Lâm Thiên này phía sau hắn tuyệt đối không đơn giản.
Mãnh hổ, nghịch long, ta khó có thể lựa chọn.
Vân Khiếu Thiên cười khổ nói.
Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau Lục Lâm Thiên chỉnh đốn một chút y phục rồi tiếp tục đi tới Vũ linh ảo cảnh.
– Lục Lâm Thiên, hôm nay ngươi tới thẳng ngũ trọng chứ?
Vừa tới đại điện trong lòng núi, nhị trưởng lão đã mỉm cười hỏi Lục Lâm Thiên.
– Bẩm hộ pháp, đệ tử vẫn đi từ nhất trọng là được rồi.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.
– Cái gì? Ngày hôm qua ngươi không phải đã xông qua rồi sao?
Nhị hộ pháp kinh ngạc nói.
Bởi vì những đệ tử bình thường đều muốn lên trọng càng cao hơn để tu luyện, Lục Lâm Thiên này lại muốn đi lại từ đâu, có chút kỳ quái.
– Đi từ đầu cũng có chỗ tốt.
Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng cười nói.
Lúc này trong lòng Lục Lâm Thiên cũng có quyết định của mình.
Vũ linh ảo cảnh này độ khó thường tương ứng với các trọng, Vũ phách nhất trọng có thể vượt qua được trọng đầu tiên của tầng thứ tư.
Hôm qua hắn đã xông qua bốn trọng, thực lực hiện tại tuyệt đối có thể đánh chết Vũ Phách tứ trọng.
Theo hắn đoán, hắn muốn xông qua trọng thứ sáu cũng không thành vấn đề.
Chỉ là nếu làm như vậy thì sẽ bại lộ thực lực của bản thân, đối với hắn cũng là chuyện không tốt chút nào.
Mà hạng mục hôm nay của Lục Lâm Thiên cũng chỉ là tiếp tục tu luyện Hỏa Viêm Bạo và Đại Địa Cương Thuẫn mà thôi, đến tới tứ trọng là được rồi.
– Được rồi, đến trong thạch thất ngày hôm qua đi.
Ngươi cũng phải chú ý một chút, mỗi một lần tiến vào ảo cảnh cũng sẽ không giống lần trước.
Nhị hộ pháp nói xong lần thứ hai giao cho Lục Lâm Thiên một chiếc ngọc giản, để Lục Lâm Thiên trích một giọt máu lên trên.
– Đa tạ hộ pháp.
Lục Lâm Thiên nói lời cảm ơn rồi đi vào bên trong thạch thất.
Đóng cửa đá lại, giống như ngày hôm qua, trên ngọc giản bắn ra quang mang chói mắt, ngay lập tức đưa hắn tới một hạp cốc.
Dát.
Trên đỉnh đầu Lục Lâm Thiên lúc này có một đầu yêu thú phi hành tứ giai đang không ngừng gào thét, mỏ nhọn như lợi trảo, khí tức quanh thân tỏa ra, hai cánh khẽ vẫy tạo ra từng luồng khí lưu trong không khí, giống như là muốn cắt đứt không gian vậy.
– Quả thực không giống với chỗ ngày hôm qua.
Tu luyện bắt đầu.
Khóe miệng Lục Lâm Thiên mỉm cười, chiến ý gia tăng, thủ ấn trong tay bắt đầu biến hóa.
– Ngày hôm qua người nào đó lại tu luyện vũ kỹ cả đêm khiến ta không thể tĩnh tâm tu luyện.
– Ta cũng vậy, không biết là kẻ nào thiếu đạo đức như vậy.
Trong Vân Dương Tông, sáng sớm có không ít đệ tử thân truyền đang oán hận mắt.
– Trên Địa Long Đỉnh truyền đến tin tức, đầu tháng Lục Lâm Thiên ứng chiến Lý Đạt Giang.
– Long bảng thứ ba mươi sáu ứng chiến với Long bảng thứ hai mươi.
Quả thực là náo nhiệt đó.
Không biết lúc này Lục Lâm Thiên kia còn có thể kiêu ngạo được nữa hay không.
– Lý Đạt Giang là Vũ Phách thất trọng, gần đây tu vi tiến nhanh, có người nói hắn đã đạt tới thất trọng đỉnh phong, ta nghĩ Lục Lâm Thiên kia gần như không còn hy vọng gì rồi.
– Vậy cũng không nhất định, yêu nghiệt Lục Lâm Thiên kia chỉ có tu vi Vũ Sư cửu trọng cũng đã dùng một chiêu đánh bại Hoàng Hổ tu vi Vũ Phách tứ trọng.
Mà hiện tại hắn đã đột phá Vũ Phách, thực lực hẳn tăng lên không ít, đấu với Lý Đạt Giang, ai thắng ai thua cũng không nhất đinh.
– Nói đến tiểu tử kia đột phá ta từng nghe nói, tiểu tử này đột phá gây ra động tĩnh không nhỏ, kinh động tới tất cả trưởng lão, ngay cả tông chủ cũng tới xem.
– Dù sao đi nữa cũng còn có mười ngày, tới lúc đó ai thắng ai thua chúng ta sẽ biết.
– Hắc hắc, các ngươi còn chưa nghe nói tiểu tử kia và Hồng Lăng sư muội có quan hệ không tồi.
Lý Đạt Giang kia cũng đang truy cầu Hồng Lăng sư muội, thù cũ hận mới cùng đắp vào người hắn, nếu như thực lực Lục Lâm Thiên không đủ sẽ cực kỳ thảm thương nha.
– Được rồi, chúng ta cũng tu luyện đi.
Đêm nay đám người các ngươi chú ý cho ta rốt cuộc là tên hỗn đản nào nửa đêm không tu luyện chân khí lại chạy đi tu luyện vũ kỹ, tìm được hắn chúng ta phải cho hắn nếm mùi.
– Không sai, đêm nay nếu như hỗn đản kia tiếp tục tu luyện vũ kỹ chúng ta sẽ lập tức tìm được hắn.
Tìm được rồi thì phải giáo huấn hắn một chầu mới dừng lại.
Đám đệ tử thân truyền nói xong đều tán đi tự mình tu luyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Lâm Thiên không biết bên ngoài đã trôi qua bao lâu.
Hắn chỉ biết tốc độ quá quan hôm nay của mình đã nhanh hơn không ít.
Hiện tại hắn đang ở tứ trọng ảo cảnh gặp phải tám đầu hỏa hệ yêu thú tứ giai sơ kỳ Liệt Diễm yêu xà.
Mỗi một đầu đều có thân thể to lớn chừng ba trăm thước, lân phiến trên người dày đặc, tám đầu Liệt Diễm yêu xà này đang vây chung quanh hắn, giống như là tám ngọn núi lớn trước mặt vậy.
Sắc mặt Lục Lâm Thiên co quắp lại, tám đầu Liệt Diễm yêu xà này thực lực tuy rằng không cao bằng bốn đầu khôi lỗi tứ cấp trung giai, thế nhưng lại khó đối phó hơn nhiều.
– Đến đây đi.
Lục Lâm Thiên nói một tiếng, chân khí trong cơ thể dâng trào, khí tức đột nhiên kéo lên.
Sưu.
Thân thể của một đầu Liệt Diễm yêu xà trước mặt trong nháy mắt bổ xuống.
Miệng nó mở ra mang theo một đạo hỏa diễm nóng chảy phun ra, trong hỏa diễm tràn ngập mùi máu tươi.
Tức thì trên bầu trời một đám hỏa diễm cuồng bạo bắn về phía Lục Lâm Thiên, tiếng xé gió sắc bén làm cho lỗ tai hắn mơ hồ có chút đau đớn, khí tức nóng bóng khiến cho hắn có cảm giác như mình đang ở trong một cái lò vậy.
– Hừ.
Lục Lâm Thiên không hề sợ hãi, miệng hắn mỉm cười hừ nhẹ một tiếng.
Thủ ấn trong tay biến hóa, một chiếc thuẫn màu nâu trong nháy mắt ngưng tụ.
Nhất thời cỗ quang mang này khuếch tán hóa thành một vòng xoáy thật lớn đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.
Dòng xoáy này nhanh chóng xoay tròn, đất đá, cát vàng trên mặt đất bị hút vào trong đó rồi đột nhiên hình thành một chiếc hộ thuẫn vô cùng lớn..