Lúc này yêu thú hai bên lập tức hiện ra thêm, yêu thú tam giai, thậm chí là nhị giai cũng có.
Số lượng không ít, quả thực có thể coi là Thú vương quốc a.
Phì Phì.
Đầu Thủy Hỏa Yêu Giao lập tức gầm nhẹ một tiếng, yêu thú bốn phía lập tức yên tĩnh.
– Lão đại yêu vương, các ngươi đi theo ta, không nên sơ ý, nếu như đi nhầm một bước sẽ bị đại trận vây khốn, ngay cả yêu vương trước đó của ta cũng không thể nào cứu được ngươi.
Trận pháp nơi này rất lợi hại, không ít cường giả nhân loại cũng không dám tiến vào.
Thủy Hỏa Yêu Giao nói.
Lục Lâm Thiên đương nhiên biết sự lợi hại của trận pháp, đương nhiên sẽ không dám xông loạn, lập tức đi theo phía sau đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này.
Đi qua khe hẹp một lát lập tức một cung điện xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên.
Ở giữa khe hẹp này ba mặt là núi vây quanh, phía sau có một hồ nước nhỏ, một tòa cung điện đột ngột xuất hiện trên mặt đất có vẻ vô cùng thần bí.
Từ phía xa nhìn lại, tòa cung điện này giống như đang nổi trên mặt hồ nước nhỏ vậy.
Trên cung điện có một cỗ khí tức cổ xưa.
Cung điện được hồ nước nhỏ bao bọc, lục bình trôi nổi gần đó, lại thêm khí tức cổ xưa từ trong cung điện phát ra khiến cho Lục Lâm Thiên có cảm giác trước mặt hắn hiện tại là một bức họa vô cùng đẹp đẽ và cổ xưa.
Lúc này Thúy Ngọc không kiềm được lên tiếng:
– Chỗ đó đẹp thật.
Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao nói:
– Đi theo ta.
Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao chui vào mặt nước, người nó lấp lánh ánh sáng đỏ xanh bơi trong làn nước.
Bốn phía không có đường để đi, Lục Thiếu Du đành thúc giục Phong Chi Dực ôm Thúy Ngọc, đập cánh bay hướng cung điện chính giữa.
Giờ phút này, hai người ôm nhau, không khí muốn không mập mờ cũng không được.
Lục Thiếu Du đáp xuống cung điện, giờ mới thấy rõ diện tích cung điện khá lớn.
Đằng trước là một quảng trường nhỏ, trong quảng trường có từng khối đá lót lịch sử trên vạn năm, cho người cảm giác cổ xưa.
Xung quanh cung điện, có mấy cây cột đá phải ít nhất ba người ôm mới hết.
Những cây cột đá đứng thẳng chống đỡ cả tòa cung điện.
Đến trước cung điện này có dao động năng lượng nhẹ khuếch tán.
Sương mù mỏng bao phủ quanh cung điện, khiến không gian càng mờ tối hơn.
Cung điện này toát ra sự cổ kính tang thương, bốn bề yên lặng không có chút âm thanh nào, xem hình dạng như đã sừng sững tại đây mấy vạn năm.
Xoẹt!
Ngay lúc này, cổng lớn cung điện đột nhiên mở ra, dòng không khí bốn phía khuếch tán, không gian như vặn vẹo.
Cùng với cánh cửa mở là một thanh âm lạnh nhạt nói:
– Tất cả vào đây.
Nghe thanh âm này làm Lục Thiếu Du sửng sốt.
Đây là giọng nữ, thanh âm rất hay, như vàng anh hót véo von, uyển chuyển du dương hoặc như là nỉ non mềm giọng, tựa như ảo mộng.
Trong thanh âm có ma lực nào đó làm người ta không kiềm được muốn nghe nhiều thêm.
Vù vù vù!
Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao vào trong cung điện, Lục Thiếu Du và Thúy Ngọc vào theo.
Mọi thứ trong cung điện đều rất cổ xưa, sạch sẽ gọn gàng, bao gồm vách tường cũng không dính nhiều tro bụi.
Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao nằm rạp trong đại điện:
– Kính chào Yêu Vương!
Giờ phút này trên đỉnh đại điện, một người ngồi trên ghế lớn trắng tinh.
Lục Thiếu Du ngạc nhiên khi thấy người đó, hắn thật sự kinh ngạc.
Đây là một nữ nhân, một nữ nhân tuyệt đẹp.
Nhìn sơ nữ nhân có làn da rất mềm, dường như chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ, mịn tựa lụa, co giãn như cỏ lau.
Đôi mắt trong suốt dịu dàng ướt nước khảm trên khuôn mặt hoàn mỹ.
Khuôn mặt quá hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo, sắc đẹp tuyệt trần.
Vẻ đẹp này so với Thúy Ngọc trên mặt không có bớt đỏ cũng chẳng kém cạnh gì.
Quan trọng hơn là khuôn mặt xinh đẹp này có phần yêu khí, cái khí chất quyến rũ yêu diễm.
Trong đôi mắt dịu dàng kia tuy không nhìn chăm chú lại khiến người khác nhìn một cái sẽ chìm đắm linh hồn vào đó.
Đây là sự yêu mị không phóng đãng mà lại phong tình vạn chủng.
Nếu nói khuôn mặt mỹ diễm làm Lục Thiếu Du ngạc nhiên thì toàn thân nữ nhân xinh đẹp khiến hắn giật mình.
Thân dưới của nữ nhân xinh đẹp là thân yêu thú, ngồi ngay ngắn trên ghế cũng khoảng một thước bảy.
Toàn thân nữ nhân có lớp lông trắng như tuyết, tỏa sáng mềm mịn, nhìn thoáng qua là biết thân hồ yêu.
Có sáu cái đuôi trắng mềm xoay quanh trên ghế.
Lục Thiếu Du cảm thán rằng:
– Đây là Cửu Vĩ Yêu Hồ sao?
Lục Thiếu Du không ngờ trong mật địa này còn có yêu thú như vậy.
Trong đầu Lục Thiếu Du nhanh chóng hiện ra tư liệu về Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng có thể gọi là Cửu Vĩ Thiên Hồ, huyết mạch rất cao, là vương giả số một trong yêu thú.
Sau khi đột phá thất giai thì Cửu Vĩ Yêu Hồ có thể biến hình người, là nam dáng như hoa xuân hiểu, mày như bút vẽ, mặt như hoa đào, mắt tựa làn thu ba.
Là nữ thì uyển phong lưu chuyển, xinh đẹp lay động phàm trần, mỹ diễm không gì sánh bằng, diễm quan quần phương.
Quan trọng nhất huyết mạch Cửu Vĩ Yêu Hồ là vương giả tuyệt đối trong yêu thú, nếu bàn về huyết mạch thì Thiên Sí Tuyết Sư cũng không bằng.
Giờ Cửu Vĩ Yêu Hồ này có sáu cái đuôi đại biểu đã đến đẳng cấp lục giai.
Mỗi khi Cửu Vĩ Yêu Hồ đột phá một giai sẽ mọc thêm một cái đuôi, tầng cao nhất là Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Truyền thuyết Cửu Vĩ Yêu Hồ khi đến đẳng cấp cao nhất là chín đuôi thì có thể sánh bằng Vũ Đế trong truyền thuyết.
Thúy Ngọc nhìn chăm chú vào Cửu Vĩ Yêu Hồ, cũng lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nói:
– Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Thấy biểu tình ngạc nhiên của Lục Thiếu Du và Thúy Ngọc, Cửu Vĩ Yêu Hồ mặt người thân yêu khẽ nói:
– Các ngươi là nhân loại nên ta biến thành hình dạng nhân loại, hy vọng các ngươi sẽ dễ chấp nhận hơn.
Hàm răng hé mở, khí tức như mùi lan tỏa ra.
Tiểu Long từ trên vai Lục Thiếu Du bay nhanh đến trên người Cửu Vĩ Yêu Hồ, thân thiết co duỗi lưỡi:
– Xèo xèo!
Lục Thiếu Du mở miệng nói:
– Kính chào Yêu Vương.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Lục Thiếu Du:
– Hiện tại ta đã không phải Yêu Vương, tại đây Yêu Vương là Tiểu Long.
Nghe Tiểu Long nói các ngươi kết thành huyết khế, ngươi là lão đại của Tiểu Long.
Sau này ngươi có thể gọi ta là Bạch Linh.
Trong đôi mắt kia vô hình trung toát ra quyến rũ tự nhiên.
Lục Thiếu Du hơi không dám nhìn thẳng vào mắt Cửu Vĩ Yêu Hồ:
– Ta nghe Tiểu Long nói Bạch Linh tiểu thư muốn gặp ta?
Sự quyến rũ tự nhiên đó làm Lục Thiếu Du vô tình bị dụ dỗ, ánh mắt kia như có ma lực.
Cửu Vĩ Yêu Hồ liếc Lục Thiếu Du và Thúy Ngọc:
– Đúng vậy!
Cửu Vĩ Yêu Hồ tiếp tục bảo:
– Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao, ngươi hãy mang vị tiểu thư này ra ngoài chờ, ta muốn nói chuyện riêng với đại ca của Tiểu Long.
Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao đáp:
– Tuân lệnh!
Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao ngoái đầu nhìn Thúy Ngọc chằm chằm ra hiệu nàng đi với nó.
Thúy Ngọc biến sắc mặt nói:
– Thiếu Du…
Thúy Ngọc lo lắng Lục Thiếu Du ở lại một mình.
Lục Thiếu Du nói:
– Không sao, nàng hãy ra bên ngoài chờ ta trước đi.
– Ngươi nhớ cẩn thận.
Thúy Ngọc do dự một lúc rồi cùng Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao đi ra đại điện..