Vòng xoáy cuồng bạo giống như một cơn lốc nổ tung, hơn nữa lại còn Thiên Thủ Liệt Cương Ấn trọng điệp khiến cho không trung rung động, một tiếng nổ đinh tai nhức óc hiện lên.
Phanh.
Phanh.
Toàn độ không gian chấn động, lực lượng cuồng bạo tới cực hạn khuếch tán.
Trong kình khí cuồng bạo này không gian dường như dừng lại trong một thời gian ngắn.
Sưu.
Chân khí dưới chân Lục Lâm Thiên hóa thành dòng xoáy, lập tức thi triển Phù Quang Lược Ảnh trong nháy mắt phi tới bên người thanh niên áo xanh Vũ Tướng tứ trọng kia, trong tay hắn xuất hiện từng đạo tàn ảnh, tàn ảnh chưởng ấn hội tụ lập tức hóa thành một đạo chưởng ấn hung hăng đánh vào ngực người thanh niên kia.
Với đan điền khổng lồ cùng với kinh mạch dày rộng, hơn nữa lại có Vũ đan ngũ sắc tất cả công kích đều được tăng cường vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng dưới sự thi triển của Lục Lâm Thiên lại lưu loát liền mạch giống như là hành văn vậy.
Tới một trình độ vô cùng hoàn mỹ.
Khục khục.
Một đạo chưởng ấn đánh vào ngực thanh niên áo xanh, công kích liên tiếp đã sớm đánh tan phòng ngự của thanh niên áo xanh này.
Lúc này lại bị một chưởng của Lục Lâm Thiên đánh vào ngực lập tức miệng phun ra một ngụm máu, thân thể bị đánh bay về phía sau mấy chục thước, rơi xuống mặt đất.
Khục Khục.
Lại một ngụm máu được phun ra, thanh niên áo xanh chật vật cố gắng đứng lên, trong hai mắt lúc này hiện lên sự kinh hãi không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
– Còn muốn tái chiến không?
Lục Lâm Thiên nhìn thanh niên áo xanh nói.
– Ta thua.
Thanh niên áo xanh sắc mặt tái nhợt có chút uể oải nói.
Vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Lục Lâm Thiên, hiện tại nhớ lại dường như hắn vẫn không thể tin tưởng, không ngờ hắn lại thua, còn thua ở trong tay Vũ Tướng nhất trọng.
Phù.
Nghe thấy đối phương chịu thua, Lục Lâm Thiên thu hồi chân khí, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, công kích liên tiếp vừa rồi không cần nói cũng biết, tiêu hao vô cùng lớn.
Chỉ sợ cũng chỉ có Lục Lâm Thiên mới có thể chịu được tiêu hao liên tiếp như vậy.
– Ha ha, hảo tiểu tử, hay lắm.
Trên khán đài, một tiếng cười chói tai vang lên, chính là Vũ Ngọc Tiền, Vũ trưởng lão.
Lúc này vị trưởng lão này không ngừng vỗ đùi mình cười ha hả.
– Vũ trưởng lão, ngươi vui vẻ kích động như vậy ta hiểu được.
Thế nhưng đừng có quá trớn như vậy chứ?
Tống trưởng lão nói, ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên ở dưới không khỏi có chút kích động.
– Ta quá trớn có quan hệ gì với ngươi?
Vũ trưởng lão quay đầu lại nói.
– Bởi vì ngươi là một tên rắm thí.
Kích động đến nỗi vỗ đùi ta.
Tống trưởng lão nói.
– Hắc hắc, có chút kích động mà thôi.
Lần sau ta sẽ chú ý.
Vũ trưởng lão cười hắc hắc.
Vừa rồi có chút kích động, không nghĩ tới lại đánh vào đùi Tống trưởng lão, thảo nào vừa rồi hắn không cảm thấy đau.
– Hảo tiểu tử, quả nhiên còn có một ít con bài chưa lật.
Vân Khiếu Thiên âm thầm cười nói.
– Một Vũ Tướng nhất trọng đánh bại Vũ Tướng tứ trọng, tuy rằng là vũ giả tam hệ thế nhưng cũng quá kinh khủng nha.
– Đặc biệt là một đạo công kích quỷ dị vừa rồi, Sài Thanh dường như thua là bởi vì đạo công kích kia.
Một chúng cường giả không ngừng sợ hãi than.
Nhâm Trường Thanh của Huyễn Hồn Môn lúc này sắc mặt vô cùng khó coi.
Đệ tử mạnh nhất trong tông môn mình ngay cả một Vũ Tướng nhất trọng của Vân Dương Tông không ngờ cũng không đánh lại được, tâm tình hiện tại của hắn vô cùng xấu.
– Vân tông chủ, đạo công kích quỷ dị Lục Lâm Thiên vừa mới thi triển là vũ kỹ gì của Vân Dương Tông các ngươi vậy? Uy lực không kém nha.
Cổ Kiếm Phong quay về phía Vân Khiếu Thiên kinh ngạc hỏi.
– Bí mật.
Vân Khiếu Thiên thầm nghĩ trong lòng, các ngươi muốn biết sao? Ta còn muốn biết hơn đây.
Hắn lại lập tức biến sắc, cười hắc hắc không chút khách khí nói:
– Hắc hắc, các vị chưởng môn, đã cá cược thì phải chấp nhận chịu thua, mỗi người một bộ vũ kỹ Huyền giao cao cấp.
– Vân Tông chủ, ngươi quả thực không khách khí một chút nào.
Cổ Kiếm Phong bất đắc dĩ cười, làm chủ nhà, đương nhiên hắn sẽ không tiếc một bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, lập tức từ trong tay áo móc ra một ngọc giản giao cho Vân Khiếu Thiên.
– Ài.
Các đại chưởng môn thở dài một tiếng, vốn tưởng có thể chiếm một chút tiện nghi.
Không ngờ lại thua một bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, đối với bọn họ mà nói giá trị của nó không cao, thế nhưng nói thấp cũng tuyệt không thấp.
Các chưởng môn sau khi móc ngọc giản trong người ra đưa cho Vân Khiếu Thiên đều trừng mắt nhìn Nhâm Trường Thanh, ý tứ trong đó vô cùng rõ ràng, đều trách đệ tử của Nhâm Trường Thanh quá kém cỏi, Vũ Tướng tứ trọng lại thua Vũ Tướng nhất trọng.
Bị mọi người trừng mắt, Nhâm Trường Thanh không thể làm gì khác hơn.
Đại hội lần này toàn quân thất thủ, hắn cũng thua một bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, hắn đi tìm ai mà trừng mắt đây.
– Chư vị chưởng môn, đa tạ.
Ha ha.
Tâm tình của Vân Khiếu Thiên hiện tại vô cùng tốt.
Thắng sáu bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, loại chuyện tốt như vậy quả thực khó kiếm được.
Giữ đài, Lục Lâm Thiên sau khi thắng lợi lập tức nhìn về phía khu vực số ba.
Lúc này Vân Hồng Lăng trong khu vực số ba, thân thể mềm mại tạo thành những đạo tàn ảnh, trường tiên trong tay giống như một đầu giao long đang bay lượn không ngừng bao phủ quanh thân thể một người thanh niên có tu vi Vũ Tướng tam trọng của Địa Linh Tông.
Sắc mặt người thanh niên kia biến sắc liên tục, binh khí trong tay mang theo khí thế khai sơn tích địa tạo thành những đạo tàn ảnh không ngừng dây dưa với những đạo tiên ảnh trên không trung.
– Phá.
Lúc này, đại phủ trong tay người thanh niên kia đột nhiên bổ xuống, quang mang bắn ra.
Đạo quang mang này vô cùng quỷ dị, đột nhiên tiến vào phía trước rồi tỏa ra chung quanh, giống như một kiếm chém ngang thiên địa khiến cho không gian vang lên tiếng rít gào chói tai.
Quang mang bổ ra, giống như là mang theo lực lượng khai sơn trực tiếp bổ một bổ về phía đám tiên ảnh trên bầu trời.
Cũng vào lúc thanh niên bổ ra một phủ đánh vào tiên ảnh thì thân thể của Vân Hồng Lăng trước mặt hắn đột nhiên biến mất.
Hai mắt người thanh niên này đột nhiên co lại, quang mang dưới chân nhanh chóng xuất hiện, chân khí bắn ra, thân hình nhanh chóng thối lui.
Thế nhưng lúc này đã muộn rồi.
Ngay trong khoảnh khắc này, một thân ảnh xinh đẹp hiện lên.
Thân thể như quỷ dị xuất hiện trước người hắn, đem theo một đạo chưởng ấn màu trắng vô thanh vô tức xuất hiện, cuối cùng đánh vào thân thể hắn.
Tất cả chuyện này xảy ra vô cùng nhanh chóng, ngoại trừ một số ít người ra căn bản không có nhiều người có thể thấy rõ cảnh tượng này, bởi vì tốc độ quá nhanh.
Phanh.
Trong nháy mắt, chưởng ấn đánh xuống, đại phủ trong tay người thanh niên kia trong nháy mắt vỡ tan, thân thể lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Khục Khục.
Thanh niên áo xanh này phun ra một ngụm máu, lập tức đặt mông ngồi xuống mặt đất, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt.
– Ta thua.
Thanh niên này nhìn Vân Hồng Lăng nói, lúc này quả thực hắn đã không còn lực để tái chiến..