Triệu Huy hét lớn một tiếng, thủ ấn trong tay biến hóa, thân ảnh tức thì như quỷ mị nhanh chóng bắn về phía Lục Lâm Thiên, một đạo trảo ấn đột nhiên từ trong trống rỗng chộp về phía Lục Lâm Thiên.
– Ngăn cản ngươi cũng không khó, Triệu gia các người rốt cuộc cũng không nhịn được, nếu muộn động thủ thì hôm nay kết thúc mọi chuyện cũng tốt.
Lục Trung than nhẹ một tiếng, dưới áo bào trắng, một vòng xoáy đột nhiên tuôn ra, thân ảnh thả người thành một đạo bóng trắng, tốc độ giống như thiểm điện, đột nhiên tiếp cận Triệu Huy, tốc độ cực nhanh, mà lúc này không gian chung quanh giống như là gấp khúc, mang theo một ít lực lượng không gian.
– Phù Quang Lược Ảnh.
Lục Lâm Thiên kinh ngạc, Lục Trung thi triển Phù Quang Lược Ảnh, tốc độ so với hắn hiện tại còn nhanh hơn vài phần.
– Ẩn tàng không ít.
Lục Lâm Thiên nhướng mày, Lục Trung thi triển vũ kỹ khiến cho không gian biến hóa, Lục Lâm Thiên đột nhiên nghĩ tới Vũ Suất, chỉ có Vũ Suất mới có thể làm được một bước này.
– Lục Trung, ngươi là Vũ Suất?
Trong lúc đó, không gian truyền ra tiếng kinh ngạc của Triệu Huy.
Sưu.
Một đạo quyền ấn bằng hỏa diễm nhanh chóng ngưng tụ, hung hăng nện vào trảo ấn của Triệu Huy, chân khí va chạm khiến cho quang mang chói mắt khuếch tán.
Khục khục.
Triệu Huy trực tiếp lùi lại mấy bước, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lục Trung.
– Không ngờ đúng là Vũ Suất.
Trong lòng Lục Lâm Thiên ngạc nhiên, Lục Trung quả thực đã tới Vũ Suất, hẳn là Vũ Suất nhất trọng.
Hắn khẽ nhướng mày, quả thực Lục Lâm Thiên có chút kinh ngạc, xem ra Lục gia quả nhiên là ẩn nhẫn bao năm qua.
Đối với Lục Trung, Lục gia bao đời chỉ đạt tới Vũ Phách, Lục Lâm Thiên cũng vô cùng hoài nghi, Lục Trung tốt xấu gì cũng là đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông, có người nói thiên phú hắn bất phàm, thế nhưng sau đó lại rời khỏi Vân Dương Tông.
Bằng vào thiên phú của đệ tử thân truyền, sao có khả năng cho tới bây giờ còn là Vũ Phách.
– Lục gia không phải là thứ mà Triệu gia các ngươi có thể tùy ý nắn bóp, Lục gia cũng không có bảo vật nào hết, các ngươi về đi.
Thân ảnh Lục Trung xuất hiện giữa sân, y phục trên người khẽ bay, ánh mắt nhìn chăm chú vào đám người Triệu gia rồi nói.
– Vũ Suất?
Lúc này đám người Lục gia vô cùng kinh ngạc, gia chủ không ngờ lại là cường giả Vũ Suất, điều này khiến cho không ít người trong Lục gia vô cùng hưng phấn.
Lúc này Lục Thiếu Hổ nhìn phụ thân mình, dường như cũng vô cùng kinh ngạc.
– Hừ.
Một tiếng từ hừ lạnh từ trong miệng Triệu Vô Quang truyền ra, thân ảnh hắn tiến lên rồi nói:
– Vũ Suất nhất trọng mà thôi.
Lục Trung, mau giao ra bảo vật, giao ra hai người Triệu gia ta, bằng không ta huyết tẩy Lục gia ngươi.
– Huyết tẩy Lục gia sao? Triệu gia các ngươi còn không làm được, nếu có, ta bảo đảm Triệu gia ngươi cũng phải trả một cái giá lớn, hơn nữa Lục gia ta cũng không giữ người Triệu gia các ngươi, cũng không có bảo vật gì hết.
Vẻ mặt Lục Trung trầm xuống, trong người tràn ra một cỗ uy thế.
– Chỉ bằng vào thực lực Vũ Suất nhất trọng của ngươi sao? Ngươi vẫn còn quá yếu.
Triệu Vô Quang lạnh nhạt nói.
– Vậy thì thử xem, chí ít ta cũng khiến cho Triệu gia ngươi phải trả một cái giá thảm trọng.
Lục Trung âm trầm nói, chân khí quanh thân run lên, khí thế lúc này so với khi trước không hoàn toàn giống nhau, giống như một con hổ tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.
– Ha ha, Lục Trung, xem ra hôm nay không động thủ ngươi không biết nặng nhẹ.
Triệu Vô Quang lạnh nhạt nói, một cỗ hàn ý nhanh chóng khuếch tán.
– Lục Trung, giao ra bảo vật của Lục gia đi, dù sao chúng ta cũng từng là phu thê, ta không muốn nhìn Triệu gia huyết tẩy Lục gia.
Triệu Tuệ nhìn Lục Trung rồi nói.
– Ha ha, phu thê sao? Khi trước Triệu gia gả ngươi cho ta hẳn là vì Triệu gia các ngươi muốn thăm dò bảo vật, chúng ta là phu thê, sự tình tới một bước này, ta tuyên bố, tình cảm phu thê giữa ta và ngươi giống như vạt áo này, một đao cắt đứt.
Tiếng cười to của Lục Trung truyền ra, tiếng cười khiến cho lòng người có chút chua xót.
Xoẹt.
Nói xong, Lục Trung nắm lấy một thanh trường kiếm màu đỏ, vạt áo trên người run lên, một góc vạt áo lập tức bị cắt đứt.
– Lục Trung, hai mươi năm, ngươi làm rất tuyệt.
Ta đến Lục gia hai mươi năm, ngươi liền bế quan hai mươi năm, trong mắt ngươi có ta sao? Tốt xấu gì ta cũng sinh cho ngươi một nhi tử, ngươi… quả thực làm cho ta thất vọng.
Triệu Tuệ lớn tiếng rít gào, ánh mắt nhìn Lục Trung hiện lên sự oán hận, dữ tợn.
Phía trong góc, La Lan thị khẽ run lên, trong lòng dường như lúc này đang dao động.
– Ta không nợ ngươi cái gì, cũng không thiếu Triệu gia ngươi cái gì, ngươi chỉ là quân cờ của Triệu gia mà thôi.
Lục Trung nhìn Triệu Tuệ, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nói:
– Cho nên hôm nay ta cũng không bận tâm nhiều lắm.
Hai mươi năm trước, trên Vân Dương Tông, lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta không biết, chính Triệu gia các ngươi âm thầm để ta ăn vào thôi tình dược khiến ta làm chuyện sai lầm? Triệu gia các ngươi trăm phương ngàn kế chính là muốn ta lấy ngươi về Lục gia, đồng thời muốn ta ra khỏi Vân Dương Tông.
Ngươi là quân cờ của Triệu gia, mà ta thành người bị hại, Lục gia cũng thành người bị hại của Triệu gia các người.
– Hóa ra là như vậy.
Nghe Lục Trung nói, Lục Lâm Thiên mới bừng tỉnh, hóa ra chuyện tình của Lục Trung trong Vân Dương Tông, sư phụ Vũ Ngọc Tiền cũng không nguyện nói ra.
Hóa ra quan hệ trong đó còn một đoạn cố sự như vậy, phỏng chừng lúc đó ý đồ của Triệu gia chính là để Lục Trung cưới Triệu Tuệ.
Nghe thấy nguyên do như thế, dường như oán hận của Lục Lâm Thiên đối với Lục Trung trong lòng giảm đi một chút, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại.
– Lâm Thiên, ta biết con hận cha con, chuyện này ta cũng sớm biết, thế nhưng cha con không cho ta nói cho con, cha con cũng là bị ép buộc, con không nên hận cha.
La Lan thị khẽ thở dài, nhẹ giọng nói với Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên không nói gì, ánh mắt tiếp tục nhìn kỹ về phía trước.
– Không ngờ ngươi lại có thể biết tất cả, hay cho một Lục Trung, trong mắt ngươi cũng chỉ có tiện tỳ La Lan kia.
Nếu như ngươi vô tình vậy đừng trách ta vô nghĩa.
Sắc mặt Triệu Tuệ vô cùng dữ tợn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Trung, ánh mắt phức tạp, có hận ý, có yêu thương, còn có đố kỵ, đau lòng.
– Triệu Tuệ, tiện nhân nhà ngươi, ta đã sớm muốn xé nát cái miệng của ngươi ra rồi.
Một thanh âm trầm thấp từ trong miệng Lục Lâm Thiên vang lên, nhìn thấy mẫu thân mình bị Triệu Tuệ nhục mạ, ánh mắt Lục Lâm Thiên lập tức lạnh lùng.
– Còn có tiểu tạp chủng nhà ngươi, tất cả đều do ngươi, ngươi không nên sống, tam thúc, người mau giết tiểu tạp chủng này đi, Kình Thiên, Kình Hải có khả năng đang ở trong tay tạp chủng này.
Triệu Tuệ lạnh lùng nhìn Lục Lâm Thiên, dường như tìm được một người phát tiết, một cỗ hàn ý bắn về phía Lục Lâm Thiên.
– Khá lắm Lục gia, hôm nay ta sẽ huyết tẩy Lục gia các ngươi.
Vẻ mặt Triệu Vô Quang lạnh lùng, chân khí quanh thân chớp động, thân ảnh trong nháy mắt đánh về phía Lục Lâm Thiên..