Đỉnh Phong Thiên Hạ


Lam quang trong nháy mắt khuếch tán, một con thỏ màu xanh to lớn, bộ lông giống như con nhím xuất hiện trước mặt Triệu Tuệ, một cỗ khí tức của yêu thú ngũ giai trung kỳ đỉnh phong nhanh chóng khuếch tán.  
Chưởng ấn của Triệu Tuệ đánh tới, Thái Âm Yêu Thỏ không thèm để ý, chân trước của nó giống như cánh tay của nhân lại trực tiếp vẩy một cái hung hăng đánh vào trên người Triệu Tuệ.  
– Tam muội, cẩn thận.  
Triệu Huy, Triệu Du cùng đám người Triệu gia tức thì đại biến kinh hô.

Thế nhưng lúc này rõ ràng đã không còn kịp nữa, Thái Âm Yêu Thỏ trực tiếp không để ý tới công kích của Triệu Tuệ mà đánh vào trên người Triệu Tuệ.  
– Lưu lại mạng tiện tỳ này, bắt nàng ta lại.  
Thanh âm của Lục Lâm Thiên vang lên.  
Phanh.  
Một cỗ cự lực trút xuống, thân thể Triệu Tuệ giống như là con diều đứt dây trong nháy mắt phun ra một ngụm máu.

Mà khi thân thể Triệu Tuệ bị đánh bay ra ngoài, lợi trảo của Thái Âm Yêu Thỏ trực tiếp kéo dài trong không khí trong nháy mắt bắt Triệu Tuệ lại.  
Nhìn thấy một màn này, mọi người không khỏi sợ hãi than, vừa rồi cả đám đều thay La Lan thị lau mồ hôi lạnh, cũng không có ai nghĩ tới trên người La Lan thị lại còn có một đầu yêu thú kinh khủng như vậy.  
La Lan lúc này cũng vô cùng choáng váng, nhìn con thỏ màu xanh trước mặt, lúc này nàng mới hiểu được đầu yêu thú nhỏ mấy ngày nay nàng luôn ôm vào trong lòng không phải là yêu thú bình thường.  
– Là Thái Âm Yêu Thỏ ngũ giai trung kỳ.  
Sắc mặt Triệu Huy đại biến, chúng cường giả Triệu gia lúc này cũng hoảng sợ.  
– Mẫu thân, người không sao chứ.  
Lục Lâm Thiên, Vân Hồng Lăng, Lục Tiểu Bạch đi tới bên người La Lan thị.  
– Lâm Thiên, nhanh cứu cha con.  
La Lan thị phục hồi tinh thần lại, người đầu tiên nàng lo lắng chính là Lục Trung.  
Lục Lâm Thiên khe khẽ thở dài, hai mươi năm đau khổ, dằn vặt, coi thường, thế nhưng thâm tình của mẫu thân hắn với Lục Trung vô cùng sâu đậm.  
– Chủ nhân, nên xử trí nàng ta thế nào?  
Thái Âm Yêu Thỏ lúc này thu nhỏ thân thể xuống còn hai thước, chi trước giống như cánh tay nhân loại trực tiếp bắt Triệu Tuệ trở về.  
– Mau thả Tam muội ta ra.  
Triệu Huy hét lớn một tiếng, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lục Lâm Thiên.

Lúc này đám người Triệu gia, còn Lục gia bắt đầu có xu thế giương cung bạt kiếm.  
Lục Trung bị Triệu Vô Quang bắt đi, Triệu Tuệ bị yêu thú ngũ giai bắt, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Lục Lâm Thiên và Triệu Vô Quang.  
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nhìn đám người chung quanh, xem ra chuyện này sớm hay muộn hắn cũng bị cuốn vào.  
– Hay cho một Triệu gia, các ngươi càng lúc càng lớn mật.

Chờ sau khi ta trở về nhất định phải bảo cha ta thu thập đám Triệu gia các ngươi.  
Vân Hồng Lăng quát lên một tiếng, ánh mắt tức giận đảo qua đám người Triệu gia.  
– Hồng Lăng, để ta giải quyết chuyện này.  
Lục Lâm Thiên bảo Vân Hồng Lăng lui ra, Triệu gia lần này vì bảo vật của Lục gia mà tới, sao có thể vì Vân Hồng Lăng mà rời đi.  
– Ngươi chính là vũ giả ngũ hệ Lục Lâm Thiên sao? Mau thả người Triệu gia ta ra, bằng không phụ thân ngươi sẽ phải chết.  
Triệu Vô Quang nhìn về phía Lục Lâm Thiên nói.  
– Ngươi muốn làm thế nào thì làm, chuyện đó không liên quan gì tới ta.  
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nói.  
Triệu Vô Quang nhất thời sửng sốt, không nghĩ tới dùng Lục Trung lại không uy hiếp được Lục Lâm Thiên.  
– Lâm Thiên, nhanh cứu cha con, mẫu thân cầu con.  
Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, La Lan thị tức thì sốt ruột nói.

Nhìn thấy Lục Trung đang nằm trong tay Triệu Vô Quang, trong lòng vô cùng lo lắng.  
– Ha ha, Lục Lâm Thiên, ngươi cho rằng chỉ bằng một đầu yêu thú ngũ giai là có thể chống lại ta sao, giết các ngươi đối với ta mà nói vô cùng dễ dàng.  
Triệu Vô Quang lạnh nhạt nói.  
– Vậy thử xem, thế nhưng Triệu Tuệ sẽ làm người thứ nhất chết.  
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói, đối với uy hiếp của Triệu Vô Quang Lục Lâm Thiên không đặt vào trong mắt, thủ ấn trong tay chợt kết, chân khí khẽ bùng ra, Triệu Tuệ trước mặt Thái Âm Yêu Thỏ đã xuất hiện trong tay hắn.  
Lúc này vẻ mặt Triệu Tuệ vô cùng kinh hãi, vẻ mặt mờ mịt, sắc mặt trắng bệch, máu loang lổ trứơc ngực, Thái Âm Yêu Thỏ lưu lại tính mạng cho nàng, thế nhưng cũng thu đi của nàng nửa cái mệnh.  
Bị Lục Lâm Thiên nắm trong tay, Triệu Tuệ chỉ có sợ hãi, nàng thực sự không ngờ, trên người La Lan lại có một đầu yêu thú ngũ giai, nàng căn bản không thể chống lại.  
– Tiểu tử, dám uy hiếp ta, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi thịt nát xương tan.  
Triệu Vô Quang nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên rồi nói.  
– Thương lượng một chút đi, ngươi buông người trong tay ngươi ra, ta cũng buông Triệu Tuệ ra.  
Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn về phía Triệu Vô Quang.  
– Ngươi có tư cách gì mà đàm phán với ta?  
Vẻ mặt Triệu Vô Quang ngày càng lạnh lẽo.  
– Vậy ngươi giết người trong tay ngươi đi, ta cũng giết Triệu Tuệ.  
Lục Lâm Thiên nói.  
– Tam thúc, cứu con, Tam thúc công, cứu con.  
Lúc này thanh âm run rẩy của Triệu Tuệ vang lên, miệng lại phun ra một ngụm máu.  
Cơ mặt Triệu Vô Quang co quắp lại, dường như rất không thích bị Lục Lâm Thiên uy hiếp, hắn lạnh nhạt nói:  
– Ta đếm từ một tới ba, hai chúng ta đồng thời thả người.  
– Ngươi thả trước, bằng không ngươi có thể giết người trong tay ngươi.  
Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn kỹ, trên mặt không có một chút ba động nào.  
– Tiểu tử, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.  
Triệu Vô Quang hung hăng nói, cánh tay giơ lên rồi ném Lục Trung xuống đất.  
Khục Khục.  
Lần này dường như cú ném có ẩn chứa ám kình tức thì khiến cho Lục Trung phun ra một ngụm máu.  
– Tam đệ  
– Tam ca.  
– Tam thúc.  
Vẻ mặt đám người Lục Đông, Lục Tây, Lục Vô Song trầm xuống, nhanh chóng đi tới nâng Lục Trung lên.  
– Tiểu tử, mau thả người cho ta, bằng không, kết cục của ngươi sẽ rất thảm.  
Triệu Huy nhìn về phía Lục Lâm Thiên quát lên.  
– Vô Song, nàng mau cho những người tu vi dưới Vũ Sư lùi lại trong đình viện đi.  
Lục Lâm Thiên không để ý tới Triệu Huy, cũng không có thả người mà nói với Lục Vô Song.  
Lục Vô Song gật đầu, lập tức nói với Lục Đông cái gì đó, vẻ mặt Lục Đông trầm xuống, quay lại nói với đám người Lục gia:  
– Những đệ tử Lục gia, tu vi dưới Vũ Sư lập tức lui vào trong.  
– Mau lui lại.  
Không ít Vũ Sĩ, Vũ Đồ của Lục gia đã sớm bị dọa cho tay chân nhũn ra, vừa rồi cường giả Vũ Suất giao thủ, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mang theo lực lượng kinh khủng, xé rách không gian khiến cho không gian biến sắc, bọn họ căn bản không thể chống lại.  
Một lát sau, hơn bốn trăm người vừa rồi của Lục gia hiện tại cũng chỉ còn không tới bốn mươi người, Lục Tây, Lục Đông, Hoàng Thị, Trần thị, Lục Vô Song, còn có con nuôi của Lục gia Lục Bắc, về phần Lục Nam của Lục gia đã sớm rời khỏi Lục gia về Chu gia rồi.  
– Lục Lâm Thiên, nhanh thả người trong tay ngươi.  
Triệu Vô Quang chậm rãi đi về phía Lục Lâm Thiên rồi nói.  
– Lục Lâm Thiên mau thả người trong tay ngươi ra.  
Triệu Vô Quang chậm rãi đi về phía Lục Lâm Thiên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui