Đỉnh Phong Thiên Hạ


– Lão cẩu Triệu gia, ngươi tiến lên một bước thì chính là tử kỷ của nàng ta.  
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nhìn Triệu Tuệ trong tay rồi nói, trên mặt còn khẽ mỉm cười.  
– Lục Lâm Thiên mau thả mẫu thân ta ra.  
Cơ mặt Lục Thiếu Hổ co quắp lại tiến lên bên người đám người Triệu Huy, ánh mắt nhìn Lục Lâm Thiên lúc này không dám nhìn thẳng nữa.  
– Tiểu tử, ngươi dám lật lọng sao?  
Triệu Vô Quang cả giận nói, một cỗ hàn ý nhanh chóng khuếch tán.  
– Thì sao? Dù sao đi nữa hôm nay đám người Triệu gia các ngươi tới đây đều phải chết.  
Lục Lâm Thiên nói xong, một cỗ sát ý không hề che dấu tuôn ra.  
– Khặc khặc.  
Triệu Vô Quang âm lệ cười phá lên một tiếng, lạnh nhạt nói:  
– Chỉ bằng ngươi sao? Ngươi thì tính là thứ gì.  
– Thật không? Vậy để ta giúp ngươi kiến thức một chút.  
Khóe miệng Lục Lâm Thiên hiện lên một đạo sát ý, ánh mắt nhìn về phía Triệu Tuệ trong tay nói:  
– Tiện tỳ nhà ngươi, không phải ngươi luôn muốn giết ta sao?  
– Lục Lâm Thiên, ngươi muốn làm gì?  
Trong mắt Triệu Tuệ lúc này mang theo sự sợ hãi cùng cực, hàn ý tràn ngập quanh thân Lục Lâm Thiên khiến cho lòng nàng phát lạnh, thế nhưng Triệu Tuệ còn chưa nói xong thì đã vĩnh viễn không nói ra lời.  
– Tiểu tử ngươi dám…  
Triệu Vô Quang hét lớn một tiếng.  
Sưu.  
Một đạo hỏa ảnh chỉ trong tay Lục Lâm Thiên trực tiếp bắn vào trong miệng Triệu Tuệ.  
– Ta nói rồi, ta muốn xé nát cái miệng thối của ngươi ra.  
Lục Lâm Thiên thu tay lại, ném thi thể Triệu Tuệ xuống đất.  
Sắc mặt đám người Lục gia lúc này có chút biến hóa, Lục Trung dường như muốn nói gì đó, thế nhưng hắn chỉ khẽ thở dài, cũng không nói ra.

Ánh mắt nhìn vào thi thể Triệu Tuệ trên mặt đất lúc này cũng ảm đạm đi vài phần.  
Sưu.  
Giờ phút này, thân ảnh của Triệu Vô Quang cũng trong nháy mắt tới bên người Lục Lâm Thiên, mang theo một cỗ khí tức cường hãn ba động.

Vũ Suất ngũ trọng, thực lực tuyệt đối là bất phàm.  
– Lục gia ta tuy nhỏ, thế nhưng người Lục gia ta không phải là thứ mà ngươi muốn làm gì thì làm.  
Một thanh âm già nua trong nháy mắt xuyên thấu không gian, một đạo thân ảnh màu tím nhanh như thiểm điện xuất hiện.

Một cỗ chân khí hùng hậu tuôn ra khiến cho không gian gợn sóng.

Chỉ trong chớp mắt đã tới phía sau Triệu Vô Quang, một đạo chưởng ấn cường hãn trong nháy mắt đánh ra.  
Phanh.  
Cảm nhận được khí thế phía sau mình, Triệu Vô Quang phải ngừng đánh về phía Lục Lâm Thiên, một đạo thủ ấn được đánh ra, những năng lượng thủy hệ như hóa thành thực chất kia nhanh chóng ngưng tụ tạo thành một màn chắn trước người.  
Phanh Phanh.  
Hai đạo lực lượng va chạm với nhau, một cỗ kình phong sắc bén từ chỗ hai cỗ lực lượng va chạm khuếch tán ra khiến cho không gian xuất hiện gợn sóng.  
Kình phong cường hãn khuếch tán trong không trung, Lục Lâm Thiên lại tiếp tục trở lại bảo vệ mẫu thân mình, kình phong cường hãn như vậy cũng khiến cho mặt đất nhanh chóng nứt ra một vết dài.  
Khục khục.  
Khi kình phong tiêu tán, thân ảnh Triệu Vô Quang lùi lại mấy bước.  
Trong bầu trời, lúc này có một đạo thân ảnh xuất hiện, người này tuổi tác chừng bảy mươi, mặc đạo bào màu tím, tóc trắng, nếp nhăn trên mặt có thể nhìn thấy được rõ ràng, trên đôi mắt tang thương kia lại có một chút tinh quang.  
– Lục Vũ.  
Nhìn thấy lão giả trên bầu trời, Lục Lâm Thiên khẽ nhíu mày.

Người này trong trí nhớ của Lục Lâm Thiên có một chút ấn tượng, chính là lão gia chủ Lục gia, Lục Vũ, đồn rằng có tu vi Vũ Tướng, thế nhưng vừa mới xuất thủ, lại thêm cảm giác khí tức ba động lúc này Lục Lâm Thiên không khó nhìn ra, thực lực Lục Vũ đã tới Vũ Suất lục trọng.  
– Lục gia không ngờ lại ẩn dấu sâu như vậy.  
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Lục Lâm Thiên, Lục gia có hai Vũ Suất, theo đạo lý mà nói thế lực của Lục gia sẽ được mở rộng không ít, thế nhưng Lục gia vẫn ẩn dấu thực lực của mình, không phát triển lớn mạnh, phỏng chừng trong này có không ít chuyện.  
– Tham kiến phụ thân.  
– Tham kiến gia gia.  
– Tham kiến lão tộc trưởng.  
Lục Trung, Lục Đông, Lục Tây, Lục Bắc, Lục Vô Song, còn có Lục Mị và chúng trưởng lão Lục gia lập tức hành lễ.

Đây mới là người có uy quyền lớn nhất Lục gia, mà lúc này chỉ sợ ngoại trừ Lục Trung ra những người còn lại sau khi cảm nhận được thực lực của Lục Vũ đều vô cùng kinh ngạc, đám người Lục Đông cũng không ngoại lệ.

Đám người Lục Đông thân là nhi tử cũng không biết phụ thân mình là Vũ Suất.  
– Lục Vũ, rốt cuộc ngươi cũng đi ra rồi.  
Triệu Vô Quang nhìn Lục Vũ trên bầu trời, cơ mặt co quắp lại một chút, đối với thực lực của Lục Vũ hắn cũng cực kỳ chấn động.

Vũ Suất lục trọng, so với hắn còn mạnh hơn một trọng.  
– Triệu Vô Cực, ngươi hẳn là cũng tới rồi đúng không? Sao còn không đi ra.  
Ánh mắt Lục Vũ nhìn về phía trước, dường như đã nhận ra cái gì đó.  
Lục Lâm Thiên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn lắm, Bạch Linh trên vai hắn đã sớm nhận ra có người ẩn thân ở phụ cận, thế nhưng cũng không chỉ có một người.

Vì vậy Lục Lâm Thiên mới biết ngày hôm nay Lục gia sẽ rất náo nhiệt.  
– Khặc khặc.

Lục Vũ, Lục Trung, Lục Lâm Thiên ngày hôm nay Triệu gia ta sẽ huyết tẩy Lục gia.  
Một thanh âm âm lệ truyền tới, thanh âm vừa dứt có một đạo thân ảnh đã xuất hiện trong bầu trời.

Người này thân hình cao to, tuổi tác chừng sáu mươi, khóe miệng mang theo hàn ý nhàn nhạt, ánh mắt cực kỳ âm lệ nhìn về phía Triệu Tuệ nằm trên mặt đất, trong mắt có chút thống khổ, vừa rồi hắn cũng muốn ra tay cứu nó nhưng cũng không kịp nữa.  
– Triệu Vô Cực.  
Lục Lâm Thiên nhìn thân ảnh xuất hiện giữa không trung, Triệu Vô Cực không ngờ lại từ Vân Dương Tông tới đây.  
– Triệu Vô Cực, huyết tẩy Lục gia, lão phu cũng tuyệt không bỏ qua cho Triệu gia các ngươi.  
Lục Vũ lăng không mà đứng nói.  
– Lục Vũ, bằng sao thực lực của ngươi sao? Giao ra bảo vật, có lẽ ta sẽ lưu lại một chút huyết mạch cho Lục gia các ngươi.  
Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói.  
– Trong Lục gia căn bản không có bảo vật gì.  
Lục Vũ nói.  
– Ha ha, loại bảo vật kia há là thứ mà Lục gia các ngươi có thể giấu được? Nếu không giao ra ta sẽ làm cho ngươi hối hận cũng không kịp.  
Triệu Vô Cực cười lạnh nói, ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên:  
– Tiểu tử, mạng của nữ nhi ta ta muốn ngươi chôn cùng nó.  
– Lão cẩu, chỉ sợ ngươi còn chưa có được cái thực lực đó.  
Ánh mắt Lục Lâm Thiên đầy hàn ý, thế nhưng trong lòng cũng có chút ngưng trọng.

Thực lực của Triệu Vô Cực, một khối Thổ Sát Huyền Lôi không thể đánh chết, ngay cả Bạch Linh cũng khó chống lại hắn, bản thân mình nhất định phải cẩn thận.  
– Triệu Vô Cực, ngươi…  
Vân Hồng Lăng đang muốn nói gì đó đột nhiên lại bị Lục Lâm Thiên cản trở.

Ý bảo Vân Hồng Lăng không cần xen vào, hắn đã sớm nói trước, sự tình giữa hắn và Triệu gia Vân Dương Tông không được nhúng tay vào.  
– Lục Vũ, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, có giao ra bảo vật không? Nếu như không giao ra, ta sẽ huyết tẩy Lục gia các ngươi.  
Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói một tiếng, khí thế bắn ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui