Đỉnh Phong Thiên Hạ


– Lục gia không có bảo vật gì, Triệu Vô Cực, ngươi đi phí công một chuyến rồi.  
Vẻ mặt Lục Vũ trầm xuống, nói.  
– Lục Vũ, lẽ nào Lục gia ngươi không biết, khi trước tổ tiên Lục gia các ngươi đi tới đây có hai người, một người chính là tổ tiên của Triệu gia ta.

Kiện bảo vật kia vốn là thứ của hai nhà chúng ta, đặt ở Lục gia các người đã lâu như vậy, hiện tại cũng nên trả về Triệu gia chúng ta chứ?  
Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói.  
– Triệu Vô Cực ta không biết ngươi nói gì, có thể ngươi tìm nhầm người rồi.  
Lục Vũ nói.  
– Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, huyết tẩy Lục gia các người xong cũng sẽ biết thôi.  
Triệu Vô Cực lạnh lùng nói.  
– Từ hai mươi năm trước đã bắt đầu, Triệu gia các ngươi đã có mưu đồ với Lục gia, hiện tại chân chính trở mặt cũng tốt.

Triệu Vô Cực lẽ nào ngươi nghĩ bằng vào tu vi Vũ Suất cửu trọng của ngươi có thể thắng ta sao?  
Lục Vũ nói.  
– Lục Vũ, ta sớm biết Lục gia các người không chỉ có Vũ Tướng đơn giản như vậy.

Vũ Suất lục trọng, đáng tiếc còn chưa đủ, ẩn tàng lâu như vậy, Triệu gia ta cũng tìm lâu như vậy, rốt cuộc cùng tìm được.  
Triệu Vô Cực nói.  
– Muốn chiến thì chiến, còn có một ít bằng hữu không ngờ tới đây, vậy thì cùng nhau xuất hiện đi.  
Ánh mắt Lục Vũ quét qua chung quanh, thanh âm quanh quẩn trong không gian.  
– Ha ha, lão tộc trưởng Lục gia quả thực là lợi hại.  
Một tiếng cười to vang lên, lập tức trong không trung có một đạo thân ảnh hiện ra.

Người này tuổi tác chừng năm ngươi, mặc trường bào màu xám, lăng không mà đứng.

Cước bộ không có một chút biến hóa gì mà không gian giống như co rút lại, trong nháy mắt tới bầu trời trước mặt mọi người.  
– Vũ chấp sự.  
Vẻ mặt Lục Lâm Thiên cả kinh, Bạch Linh nói chung quanh còn có người, Lục Lâm Thiên cũng thật không ngờ là Vũ chấp sự của Thiên Bảo môn, càng kinh ngạc hơn chính là trước đây ở trong Thiên Bảo môn vì Vũ chấp sự này nhìn qua vô cùng bình thường, không ngờ lại là cường giả Vũ Suất, khí tức này cũng không kém, so với Triệu Vô Cực thì tương đương, hẳn cũng là Vũ Suất cửu trọng.  
– Hóa ra trấn Thanh Vân còn có một cường giả như vậy, quả thực khiến ta ngoài ý muốn.  
Nhìn Vũ chấp sự, Lục Vũ khẽ nói, nếp nhăn trên mặt lúc này khẽ nhúc nhích.  
– Lão tộc trưởng Lục gia cũng ẩn dấu đủ sâu nha.  
Vũ chấp sự khẽ cười nói.  
– Lục Bắc, ngươi tới Lục gia hơn hai mươi năm, hôm nay náo nhiệt như vậy ngươi không tới giúp vui sao?  
Lúc này trong bầu trời, Lục Vũ nhìn về phía Lục Bắc mỉm cười nói:  
– Hài tử này, nhịn lâu như vậy quả thực cực khổ con rồi.  
– Nghĩa phụ, hóa ra cái gì người cũng biết sao?  
Lão ngũ Lục gia Lục Bắc lúc này khẽ thở dài chậm rãi tiến lên, quanh thân có một cỗ chân khí quanh quẩn, không gian gấp khúc, thân ảnh trong nháy mắt lăng không mà đứng.  
– Vũ Suất.  
Đám người Lục gia kinh ngạc, chỉ có cường giả Vũ Suất mới có thể làm được điều này, Lục Đông, Lục Tây, ngay cả Lục Trung cũng có chút kinh ngạc.  
– Thực sự là náo nhiệt nha.  
Lục Lâm Thiên nhíu mày, đối với Lục Bắc này Lục Lâm Thiên cũng không có bao nhiêu ấn tượng, lão ngũ Lục gia này luôn bôn tẩu lo sinh ý cho Lục gia không nghĩ tới Lục Bắc lại có tu vi Vũ Suất, thực lực so với Lục Trung còn mạnh hơn một chút, dường như đã tới Vũ Suất tam trọng.  
– Hai năm trước ta mới biết được, ngươi ẩn tàng lâu như vậy lẽ nào cũng vì bảo vật của Lục gia?  
Nhìn vào người con nuôi của mình, vẻ mặt Lục Vũ có chút biến hóa.  
– Không sai, mấy năm nay cảm ơn nghĩa phụ chiếu cố, chỉ là đây là ý tứ trong tộc, con không thể làm trái.  
Lục Bắc thi lễ nói với Lục Vũ nói:  
– Lục gia cũng là nhà của của con, chỉ cần nghĩa phụ đem bảo vật kia giao ra, chúng ta sẽ giữ gìn Lục gia chu toàn.  
Lục Bắc nói xong, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh bên cạnh nói:  
– Vũ chấp sự, nếu như hôm nay Lục gia đem bảo vật kia giao cho chúng ta, mong Vũ chấp sự xuất thủ bảo vệ Lục gia chu toàn.  
– Đương nhiên không thành vấn đề, lão tộc trưởng, mau giao bảo vật kia cho chúng ta, ta và Lục Bắc sẽ bảo vệ Lục gia.  
Vũ chấp sự nói, thân thể cũng tới bên người Lục Bắc.  
– Lục Bắc là người Độc Cô gia?  
Vẻ mặt Lục Lâm Thiên vô cùng nghi hoặc, không nghĩ tới Lục Bắc này lại là người Lục gia, xem ra hắn với Vũ chấp sự kia đều là người trong gia tộc của Độc Cô Cảnh Văn.  
– Bảo vật của Lục gia đang giữ rốt cuộc là cái gì?  
Vẻ mặt Lục Lâm Thiên vô cùng nghi hoặc, bối cảnh của Độc Cô gia Lục Lâm Thiên không biết, thế nhưng cũng biết một chút.

Tuyệt đối không dưới Vân Dương Tông, hoặc là có thể nói nói còn mạnh hơn một chút.

Mà Độc Cô gia này cũng quan tâm tới bảo vật của Lục gia.

Bảo vật này chỉ sợ không phải là tầm thường.  
– Các ngươi rốt cuộc là ai? Sao cũng biết bảo vật của Lục gia?  
Nhìn thấy hai người Vũ chấp sự và Lục bắc, Triệu Vô Cực, Triệu Vô Quang vô cùng kinh ngạc.

Việc Lục gia có bảo vật bọn họ xác định không còn ai khác biết, lúc này quả thực bọn họ không ngờ còn có những kẻ khác đến đây nhúng tay vào chuyện này.  
– Một Triệu gia nho nhỏ cũng dám có chủ ý tới bảo vật này quả thực là không muốn sống.

Coi như là tổ tiên Triệu gia các ngươi khi trước trốn đi cũng không có tư cách.

Ta khuyên các ngươi mau cút đi, Triệu gia nho nhỏ như các ngươi có một số việc không nên tham dự vào.  
Vẻ mặt Vũ chấp sự trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Triệu Vô Cực, đối với Triệu Vô Cực này dường như cũng không để vào trong mắt.  
– Các hạ rốt cuộc là người phương nào, khẩu khí quả thực không nhỏ.

Triệu gia chúng ta cũng không phải là thứ mà ai muốn động vào cũng được.  
– Chỗ dựa của các ngươi chính là vị Linh Vương trưởng lão kia của Vân Dương Tông đúng không? Cho dù là Vân Dương Tông thì đã làm sao? Ếch ngồi đáy giếng.  
Vũ chấp sự kia lạnh lùng quát một tiếng.  
Vẻ mặt Triệu Vô Cực trầm xuống, dường như đang kinh ngạc vì Vũ chấp sự này lại hiểu rõ Triệu gia tới như vậy.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Vũ chấp sự, có chút khó đoán.  
– Lan nhi, Lâm Thiên, Hồng Lăng, Vô Song, chuyện này không liên quan tới mọi người, mau đi nhanh đi.  
Lục Trung sau khi ăn vào một ít đan dược mới tốt hơn một chút, lúc này hắn nhìn Lục Vô Song bên cạnh rồi nói với La Lan, Lục Lâm Thiên và Vân Hồng Lăng.  
– Ta không đi, ta có thể đi đâu được chứ? Phải nói là, nếu đi thì ta đã đi từ lâu rồi, hà tất phải lưu lại tới bây giờ.  
La Lan than nhẹ, lúc này trải qua kinh ngạc và khiếp sợ liên tục dường như nàng cũng đã quen rồi, ánh mắt nhìn Lục Trung vô cùng phức tạp.  
– Lâm Thiên, ta không phải là một người phụ thân tốt, thế nhưng con phải nghe ta, mang mẫu thân con rời đi, đi càng xa càng tốt.  
Lục Trung nhìn Lục Lâm Thiên nói.  
– Hừ, hôm nay một người cũng đừng mong trốn.  
Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói một tiếng.  
– Triệu gia lão cẩu, ta còn không định đi, ngươi không cần phải giữ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui