Mà đội ngũ sáu mươi người kia dường như kinh nghiệm chiến đấu không bằng đám người dong binh đoàn, thế nhưng thực lực lại mạnh hơn không ít, cho nên người của hai bên tạm thời ngang bằng nhau.
Tuy nhiên vẫn có thể thấy đám dong binh này đang ở thế hạ phong, dù sao trước mặt thực lực tuyệt đối, cái gì cũng là hư vô.
– Hai vị đường chủ, các ngươi có nhìn ra điểm gì không?
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Lâm Thiên chắp tay đứng nhìn xuống bờ sông phía dưới, sau khi nhìn một lát lập tức nói với Âu Dương Lãnh Tật và Tương Viễn ở phía sau.
– Chưởng môn, tiểu đội kia rõ ràng không phải là người của dong binh đoàn.
Căn cứ vào tin tức của Ám đường có thể thấy, đây là người các thế lực lớn trong Cổ Vực phái tới tranh giành mua dược liệu.
Ánh mắt Âu Dương Lãnh Tật liếc xuống phía dưới rồi nói.
Lúc này trải qua hai ngày ở chung, Âu Dương Lãnh Tật và Tương Viễn vô hình trung đã cung kính hơn với Lục Lâm Thiên.
– Chờ sau khi bọn hắn lưỡng bại câu thương, chúng ta mới xuống thu thập tàn cục.
Tương Viễn nói, khí tức trên người vĩnh viễn luôn âm nhu như vậy.
– Không, hiện tại chúng ta đi xem.
Khóe miệng Lục Lâm Thiên hiện lên nụ cười quỷ dị.
Phanh Phanh.
Trên khe sâu, từng âm thanh bạo liệt vang lên trong không gian, tiếng thảm thiết của người ngã xuống vang lên không ngừng.
Trong dong binh đoàn, sắc mặt đại hán đầu lĩnh kia lúc này vô cùng ngưng trọng, sát khí tỏa ra, kiếm quang trong tay quét ngang.
Hắn đang giao thủ cùng với Vũ Tướng bát trọng kia.
– Ta liều mạng với các ngươi.
Chân khí trong người đại hán Vũ Tướng lục trọng kia bộc phát, bóng người bắn về phía trước, một chiêu bị đối phương đẩy lui lại lập tức công kích về phía Vũ Tướng bát trọng kia.
Một kích này dường như đã dùng tới toàn lực, kiếm quang bao phủ không gian, chân khí mãnh liệt.
Kiếm quang sắc bén khiến cho đất đá trên mặt đất tung bay.
– Chỉ là Vũ Tướng lục trọng, ngươi không phải là đối thủ của ta.
Lão giả Vũ Tướng bát trọng kia quát lên một tiếng, chưởng ấn trong tay tung bay, năng lượng thủy hệ cuồng bạo nhanh chóng hội tụ, dường như có vô số đạo chưởng ấn phóng lên cao rồi ầm ầm hội tụ.
Phanh Phanh Phanh.
Chưởng ấn, kiếm quang va chạm với nhau vang lên tiếng kim loại, cùng với ánh lửa bắn ra khắp nơi.
Kình khí cuồng bạo sắc bén bắn ra khiến cho không gian gợn sóng.
Khục khục.
Trong kình khí sắc bén này, khóe miệng đại hán đầu lĩnh Vũ Tướng lục trọng của dong binh đoàn hiện lên tia máu.
Mà khí thế lúc này càng thêm lạnh lẽo.
Thân thể bị đẩy lùi hơn mười bước.
Tay lau vết máu nơi khóe miệng mình, ánh mắt hung hăng nhìn về phia Vũ Tướng bát trọng.
Vũ Tướng bát trọng lúc này nhìn vào chiến trường, sắc mặt biến đổi.
Tuy rằng người của hắn chiếm được thượng phong, thế nhưng lúc này cũng có người ngã xuống, bị thương cũng không ít.
– Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.
Lão giả Vũ Tướng bát trọng cau mày nhìn đại hán Vũ Tướng lục trọng nói.
Ánh mắt quét qua chiến trường, trong lòng hắn biết lúc này không thể kéo dài, lưỡng bại câu thương không phải là kết quả hắn muốn.
Chân khí trong cơ thể hắn bùng ra, chân khí màu lam giống như hơi nước lượn lờ quanh thân, dường như muốn toàn lực động thủ.
– Hừ, cho dù chết ta cũng không để cho ngươi sống tốt lành gì.
Đại hán Vũ Tướng lục trọng quát lên một tiếng, trong mắt bắn ra sự kiên nghị.
– Hừ, vậy thì chết đi.
Lão giả Vũ Tướng bát trọng kia tức thì nổi giận, chuẩn bị động thủ.
– Ha ha, không nghĩ tới trong sơn mạch Vụ Đô này lại có thể gặp được người Quỷ Vũ Tông, quả thực không hề dễ dàng nha.
Nhưng vào lúc này một nụ cười nhàn nhạt vang lên trong từ cuối chân trời, cuối cùng quanh quẩn trong hư không.
Thanh âm vừa dứt, trong bầu trời có một cỗ khí lưu mạnh mẽ tiến tới.
Trên lưng yêu thú màu trắng khổng lồ có ba đạo thân ảnh từ trên hảy xuống.
Người đứng đầu mặc y phục màu xanh.
Trên vai trái còn một con rắn nhỏ màu vàng không ngừng phun ra nuốt vào.
Trong mắt con rắn lúc này bắn ra một cỗ sát ý tràn ngập.
Mà phía sau người này có hai đại hán, khí tức vô cùng âm nhu, trong lúc vô hình khiến cho lòng người lạnh lẽo.
Phía sau ba người còn có một đám yêu thú, trong đó một yêu thú giống như con vượn, cao bằng đầu người, trên người có một tầng thịt giày như lân giáp, những yêu thú khác thì nhỏ bé hơn.
Theo sự xuất hiện của đám người này, mấy trăm người đang hỗn chiến lúc này cũng lập tức ngừng giao thủ, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía ba người này.
– Ngươi là chưởng môn Lục Lâm Thiên của Phi Linh môn.
Lúc này, trong đám người sáu mươi người kia, sắc mặt lão giả tu vi Vũ Tướng bát trọng lập tức đại biến rồi thay vào đó là vẻ kinh ngạc.
– Vị trưởng lão này trí nhớ không tồi.
Còn nhận ra ta nha.
Lục Lâm Thiên mở miệng cười, lão giả này Lục Lâm Thiên cũng biết, khi trước ở đại hội tại Quỷ Vũ Tông hắn đã gặp người này, là một trưởng lão của Quỷ Vũ TÔng.
– Lục chưởng môn tới vừa lúc, đám dong binh đoàn này dám đối địch với Quỷ Vũ Tông ta, chư vị cùng chúng ta đánh chết đám người này.
Lúc này đại hán Vũ Tướng thất trọng kia tiến lên nói.
Ánh mắt âm trầm không để Lục Lâm Thiên vào trong mắt.
Phi Linh môn là thế lực ngoại vi của Quỷ Vũ Tông, nghe lệnh của Quỷ Vũ Tông, hắn làm sao lại đặt Phi Linh môn vào trong mắt cơ chứ.
– Quỷ Vũ Tông, Phi Linh môn.
Mà lúc này đám dong binh đoàn đã tụ tập lại với nhau.
Thực lực mạnh nhất cũng có ba Vũ Tướng, người mạnh nhất là Vũ Tướng lục trọng thế nhưng đã bị thương.
Còn có một Vũ Tướng ngũ trọng và Vũ Tướng nhất trọng.
Đủ thấy dong binh đoàn này tuyệt đối không kém.
Trong đám dong binh đoàn hay tiến vào sơn mạch Vụ Đô cũng được coi là dong binh đoàn nhất lưu.
Lúc này nghe thấy người thần bí và lão giả Vũ Tướng bát trọng nói chuyện, sắc mặt đám người dong binih đoàn lập tức ngưng trọng.
Hóa ra đám người kia là người của QUỷ Vũ Tông, sau lại tới chưởng môn của Phi Linh môn tới.
Hai người phía sau chưởng môn Phi Linh môn kia từ khí tức có thể nhận ra, thực lực cũng không thấp.
Mà ánh mắt tên đầu lĩnh của dong binh đoàn lại càng thêm ngưng trọng.
Quan hệ của Quỷ Vũ Tông và Phi Linh môn trong khu vực này chỉ sợ không ai không biết.
Phi Linh môn chính là thế lực ngoại vi của Quỷ Vũ Tông.
Khu vực này là do Phi Linh môn quản thế nhưng trên thực tế là Quỷ Vũ Tông quản.
Lúc này chỉ sợ Phi Linh môn cũng không do dự giúp đỡ đám ngưởi Quỷ Vũ Tông đối phó với bọn họ.
Lục Lâm Thiên mở miệng cười, không để ý tới đại hán Vũ Tướng thất trọng kia.
Người này khi Lục Lâm Thiên ở Quỷ Vũ Tông cũng đã gặp, cũng là một trong những trưởng lão của Quỷ Vũ TÔng.
Lục Lâm Thiên quay đầu lại nhìn về phía đám dong binh đoàn đã có không ít người bỏ mạng kia.
Vốn dong binh đoàn này ban đầu có hơn ba trăm người, lúc này chỉ còn lại hai trăm mười người, còn có không ít người có thương thế.
Thế nhưng những người còn lại trên cơ bản thực lực cao hơn một chút.
– Ba Vũ Tướng, bảy Vũ Phách.
Lục Lâm Thiên nhìn đám dong binh đoàn này.
Loại thực lực này so với Phi Linh môn khi trước còn mạnh hơn rất nhiều, quả thực không tồi..