Lục Lâm Thiên nói, phi đao của Âu Dương Lãnh Tật quả thực vô cùng xảo diệu, độc ác, người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh chọn quả thực đúng là bất phàm.
– Chưởng môn quá khen.
Âu Dương Lãnh Tật nói, trước sau vẫn luôn duy trì bộ dáng âm trầm như vậy.
– Ngươi muốn làm gì, Quỷ Vũ Tông chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Thả ta ra, những chuyện này hôm nay ta cũng sẽ không để cho ai biết.
Vũ Tướng ngũ trọng cuối cùng của Quỷ Vũ Tông nhìn Lục Lâm Thiên nói, vẻ mặt càng lúc càng kinh hoàng.
Ngay cả dũng khí chống trả cũng không có, có lẽ hắn biết cho dù mình làm gì cũng phí công.
– Quỷ Vũ Tông? Ta vốn không đặt vào trong mắt.
Lục Lâm Thiên nói xong, vòng xoáy chân khí dưới chân chượt lóe, đồng thời, thân ảnh trực tiếp bắn về phía Vũ Tướng ngũ trọng kia.
– Ta liều mạng với ngươi.
Thanh âm Vũ Tướng ngũ trọng này mang theo sự kinh hoảng vang lên.
Chân khí thuộc tính hỏa nóng bỏng quanh người trong nháy mắt bạo phát ra rồi ngưng tụ thành một quyền ấn bằng hỏa diễm trước người khiến cho không gian gợn sóng mang theo tiếng xé gió, hung hăng đập về phía Lục Lâm Thiên.
Quyền ấn đón gió rồi hóa to.
Trong nháy mắt đã to hơn trăm thước, hỏa diễm nóng bỏng nhanh chóng khuếch tán, trực tiếp bao phủ không gian quanh người Lục Lâm Thiên, hoàn toàn đem Lục Lâm Thiên bao phủ vào bên trong.
Mặc dù mọi người đã biết thực lực của Lục Lâm Thiên qua một chiêu đánh bại Vũ Tướng thất trọng kia, thế nhưng lúc nhìn thấy công kích của Vũ Tướng ngũ trọng cũng không khỏi có chút lo lắng.
Trong ánh mắt lo lắng của mọi người, hỏa diễm lập tức hóa thành kình khí khuếch tán, không gian lúc này chuyển thành màu đỏ, chỉ là, một màn khiến cho mọi người kinh hãi lại xuất hiện.
Sau khi hỏa diễm tiêu tán, trong ánh mắt của mọi người, một quyền của Vũ Tướng ngũ trọng kia lại đánh vào trong ngực Lục Lâm Thiên.
– Tại sao lại có thể như vậy?
Mọi người kinh ngạc.
Lục Lâm Thiên sao lại bị Vũ Tướng ngũ trọng kia đánh trúng.
Thế nhưng sắc mặt Vũ Tướng ngũ trọng Quỷ Vũ Tông trong nháy mắt tái nhợt.
Chỉ có bản thân hắn biết, một quyền của hắn đánh vào đối phương giống như là đánh vào sắt thép khiến cho cảm giác đau đớn từ trên tay hắn truyền lại.
– Hừ.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên lạnh lùng, trong tay bắn ra mấy đạo chỉ ấn trực tiếp đánh vào trên người Vũ Tướng ngũ trọng kia.
Ngay lập tức Vũ Tướng ngũ trọng kia đã không thể nhúc nhích.
Tu vi Vũ Tướng ngũ trọng, bây giờ Lục Lâm Thiên bằng vào Thanh Linh Khải Giáp cũng có thể chống lại một kích của Vũ Tướng ngũ trọng.
Tuy rằng trong cơ thể hiện tại khí huyết nhộn nhạo, thế nhưng tuyệt đối không có vấn đề gì.
– Lực phòng ngự thật mạnh mẽ.
Âu Dương Lãnh Tật, Tương Viễn, còn có ba Vũ Tướng của dong binh đoàn kia lúc này khẽ biến sắc.
Trực tiếp ngạnh kháng một kích của Vũ Tướng ngũ trọng, lực phòng ngự này quả thực quá kinh khủng.
– Tiểu Long, thu hồi nhẫn trữ vật và túi trữ vật.
Nói xong, Lục Lâm Thiên đã mang theo Vũ Tướng ngũ trọng kia biến mất tại chỗ.
Nhìn vào đám người Quỷ Vũ Tông nằm trên mặt đất, chỉ trong chốc lát, không trải qua một trận đại chiến nào, toàn bộ người của Quỷ Vũ Tông đã bị đánh chết.
Mấy trăm dong binh kia dường như lúc này còn chưa hồi phục tinh thần lại.
Ba Vũ Tướng của Quỷ Vũ Tông cũng đều bị một chiêu đánh bại, người của Phi Linh môn thực lực quá mạnh mẽ.
Thái Âm Yêu Thỏ, Thạch Vượn Yêu Vương, Huyết Ngọc Yêu Hổ cùng với Tiểu Long lúc này lập tức đi thu thập túi trữ vật và nhẫn trữ vật trên người hai Vũ Tướng bị đánh chết kia.
Mà khi Lục Lâm Thiên xuất hiện trước mặt mọi người thì Vũ Tướng ngũ trọng kia đã không thấy hình bóng, mà trên khóe miệng Lục Lâm Thiên lại hiện lên chút tiếu ý.
– Chủ nhân.
Thái Âm Yêu Thỏ tiến lên phía trước, trên chân trước nho nhỏ của nó hiện tại đã thu thập xong hai cái nhẫn trữ vật là túi trữ vật đưa cho Lục Lâm Thiên.
Nhận lấy nhẫn trữ vật là túi trữ vật, tâm thần tỏa ra, khóe miệng Lục Lâm Thiên không khỏi mỉm cười.
Xem ra Quỷ Vũ Tông trong khoảng thời gian này thu hoạch được không ít trong sơn mạch Vụ Đô, thậm chí còn vượt quá dự đoán ban đầu của Lục Lâm Thiên.
– Đây là phệ huyết hóa cốt đan, một năm sau nếu như không có giải dược toàn thân sẽ hư thối rồi chết.
Ba người các ngươi mỗi người ăn một viên, một năm sau ta sẽ cho các ngươi giải dược.
Lục Lâm Thiên đi tới trước mặt ba Vũ Tướng của dong binh đoàn kia, tay móc ra ba khỏa phệ huyết hóa cốt đan của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh luyện chế ra.
Nhìn thấy phệ huyết hóa cốt đan này, sắc mặt hai người Âu Dương Lãnh Tật và Tương Viễn phía xa cũng lập tức biến đổi.
Khi hai người gia nhập Phi Linh môn cũng bị dùng phệ huyết hóa cốt đan này, bây giờ nhìn thấy trong lòng hai người cũng không khỏi có chút bồi hồi.
– Sao nào? Các ngươi không muốn ăn vào sao? Nếu như thật tâm gia nhập Phi Linh môn chúng ta, một năm sau tự nhiên ta sẽ cấp thuốc giải cho các ngươi.
Lục Lâm Thiên nói, ánh mắt nhìn vào ba người trước mặt, hàn ý tràn ngập.
Ba người nhìn nhau lập tức không còn lựa chọn nào khác, từ trên tay Lục Lâm Thiên nhận lấy một viên phệ huyết hóa cốt đan.
Lục Lâm Thiên cười thỏa mãn nói với ba người:
– Lựa chọn của các ngươi vô cùng sáng suốt.
Ta tin rằng các ngươi sẽ không phải hối hận.
Sau khi các ngươi rời khỏi đây trực tiếp đi tìm trưởng lão của Phi Linh môn, hiện tại yêu thú trong sơn mạch Vụ Đô cũng sẽ không công kích các ngươi ngươi, các ngươi đi đi.
– Vâng, chưởng môn.
Ba người đáp.
Dát Dát.
Trong bầu trời lúc này vang lên tiếng yêu thú phi hành kêu.
– Chủ nhân, phía trước lại phát hiện ra có dong binh đoàn lớn, có năm trăm người.
Thạch Vượn Yêu Vương nói với Lục Lâm Thiên.
– Hai vị đường chủ, chúng ta đi thôi.
Lục Lâm Thiên nói xong lắc người nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.
Khi Thiên Sí Tuyết Sư biến mất trong bầu trời, gần ba trăm người còn lại của dong binh đoàn cũng có chút bất đắc dĩ nhìn lên bầu trời, đầu lĩnh Vũ Tướng lục trọng kia nói:
– Tất cả mọi người đi thôi, gia nhập Phi Linh môn ít ra cũng còn mạng, chúng ta cũng coi như lời rồi.
Thời gian trôi qua, trên trấn Hoa Môn trong một đêm đột nhiên xuất hiện hơn hai nghìn vũ giả, từ khí tức của đám người này có thể nhận thấy đều có có thực lực không tồi.
Thế nhưng hơn hai ngàn người này lại đang xây dựng một kiến trúc khổng lồ.
Diện tích của kiến trúc này chừng mấy vạn thước, đột ngột từ mặt đất mọc lên, hai ngàn người này vẫn ngày đêm đẩy nhanh tốc độ.
Mà hiện giờ, toàn bộ biên giới sát trấn Hoa Môn cũng có một đám người khác đang xây dựng không ít kiến trúc loại nhỏ, người trên trấn Hoa Môn đương nhiên đều rất quen thuộc với đám người này, bởi vì bọn họ là đệ tử của Phi Linh Môn.
– Nhanh lên một chút, trong vòng bảy ngày toàn bộ phải làm xong.
Hai đạo thân ảnh xuyên qua đám người, một người mập mạp dáng vẻ hèn mọn, một người mặt mũi lấm la lấm lét, chính là hai người Lưu Nhất Thủ và Lục Tiểu Bạch.
– Tiểu Bạch huynh đệ, ngươi xem chúng ta có nên đuổi hai trăm khách điếm bình dân trong trấn không?.