Dưới trời cao mênh mông, lúc này có không ít ngôi sao xuất hiện.
Sương mù dày đặc bao phủ giữa không trung.
Chỉ có đại điện kia cao thẳng tới chân trời, không nhìn thấy đỉnh, giống như đây là tận cùng thế giới, thiên địa được đại điện này chống đỡ vậy.
Trong không gian lúc này đại điện khẽ lay động một chút, toàn bộ thế giới rộng lớn lúc này giường như cũng run rẩy.
Sưu.
Ngoài đại điện khổng lồ, không gian chung quanh rừng rậm viễn cổ và những dãy núi liên miên rung động.
Từng đạo thân ảnh và yêu thú trực tiếp bị đánh ra.
Không gian lắc lư, từng đạo thân ảnh từ trong thủy vực tuôn ra, khiến cho sóng gợn lan tràn.
Đám thân ảnh đông nghịt lúc này giống như mưa rơi bị đẩy ra phía ngoài.
trong nháy mắt chỉ sợ lúc này đã có trên vạn người và yêu thú.
Từ khí tức có thể biết được bên trong có không ít cường giả Vũ Suất bát trọng, thế nhưng cũng trực tiếp bị đẩy ra, không có một chút sức phản kháng nào.
– Ài, ta không có vận khí tiến vào đại điện Vụ Tinh rồi.
– Bị nhốt một tháng tròn, biết thế thì không tới đây nữa, may mà thu được không ít đan dược và yêu đan.
– Đại điện Vụ Tinh có lẽ sắp đóng, không biết lần này là mười người nào kiếm được cơ duyên đây?
– Ước ao sao? Người nhận được cơ duyên ở đại điện Vụ Tinh đều là cơ duyên không nhỏ, nếu như người nhận được cơ duyên là ta thì có phải là tốt hơn không?
Mọi người bị đẩy ra rồi nhanh chóng tụ tập nghị luận.
Bị nhốt ở bên trong một tháng, bọn họ không thể tiến vào trong đại điện Vụ Tinh.
Không gian khẽ rung động, Lục Lâm Thiên có cảm giác thân thể mình chấn động một chút, đi qua thông đạo này, chỉ trong nháy mắt thân ảnh của hắn xuất hiện trong một gian mật thất.
Lọt vào trong mắt của hắn là một thạch thất chừng mười thước.
Một cỗ khí tức mênh mông lan tràn, ở giữa có một bãi đã lớn.
Trên bãi đó có rêu xanh lan tràn, bên trên còn có không ít vết nứt nhỏ, chỉ sợ nơi này đã hơn vạn năm không có ai tới.
– Kia là cái gì?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên lập tức nhìn vào một vật thần bí trên bãi đá.
Nhìn qua vô cùng bình thường, thế nhưng cỗ khí tức như có như không khiến cho Lục Lâm Thiên lập tức chú ý rồi đi nhanh tới bãi đá.
Trước mắt Lục Lâm Thiên chính là một khối ngọc giản, khối ngọc giản này lớn bằng bàn tay, hình vuông, bề mặt vô cùng sáng bóng.
Bốn phía có một cỗ khí tức khiến cho Lục Lâm Thiên có cảm giác quen thuộc.
– Vô Tự Thiên Thư? Nơi này có Vô Tự Thiên Thư.
Lục Lâm Thiên cả kinh, trong lòng thực sự vô cùng kinh ngạc.
Ngọc giản này và Vô Tự Thiên Thư của Lục gia giống như đúc.
Kích động qua đi, Lục Lâm Thiên mang theo sự nghi hoặc cầm lấy ngọc giản, lập tức đưa vào một tia chân khí.
Sưu.
Chân khí tiến vào trên ngọc giản, trong nháy mắt trên Vô Tự Thiên Tư vẹn vẹo, một đám bí văn không giống nhau xuất hiện.
Trong đám bí văn này cũng có một chữ thiện ở mặt ngoài, một cỗ khí tức dị thường chợt lóe lên biến mất.
– Đây là Vô Tự Thiên Thư, là Vô Tự Thiên Thư.
Lục Lâm Thiên kinh hãi.
Đây chính là Vô Tự Thiên Thư, không giả một chút nào, thế nhưng đây không phải là vật phàm nha.
Sưu Sưu.
Trong thạch thất lúc này bỗng dưng lắc lư liên tục, giống như địa chấn.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng đem Vô Tự Thiên Thư thu vào trong nhẫn trữ vật.
Sưu Sưu.
Tiếp theo, trong thạch thất đột nhiên xuất hiện một cỗ hấp lực lớn khiến cho Lục Lâm Thiên cảm giác toàn thân bị kéo đi, giống như bản thân bị hút vào trong một thông đạo lớn, hắn hoàn toàn không có sức phản kháng.
– Ồ? Không ngờ lại đi ra rồi?
Khi lực hút quỷ dị quanh thân không thấy, Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn về bốn phía, hắn đã xuất hiện ở chỗ một tháng trước, chính là chỗ sân rộng kia.
Trên sân rộng có lực lượng vô hình cách ly thủy vực, dòng nước hơi ba động thế nhưng chung quy vẫn không thể tràn vào trong sân rộng.
Trước mặt hắn là bước tường thành khổng lồ không gì sánh được, vượt qua mặt nước, cao chừng mấy nghìn trượng, trên mặt tràn ngập khí tức thê lương cổ xưa.
Sưu Sưu.
Cho dù là hiện tại đã đột phá tới Vũ Suất, khi nhìn vào bức tường lớn này, vẫn khiến cho Lục Lâm Thiên có cảm giác bức tường này mà một đầu thiên thú, trái tim không ngừng nhảy lên.
Khí tức thê lương cổ xưa tràn ngập không gian.
Sưu Sưu.
Một thân ảnh màu trắng trong nháy mắt xuất hiện trong không gian, sau đó nhanh chóng tới bên người Lục Lâm Thiên, toàn thân trắng như tuyết, giống như tiên tử, ngoại trừ Bạch Linh ra không còn ai khác.
– Bạch Linh.
Lục Lâm Thiên vui vẻ nói, không nghĩ tới Bạch Linh cũng đi ra được rồi.
– Ngươi cũng vừa mới ra sao?
Bạch Linh nhìn thấy Lục Lâm Thiên, trong đôi mắt xinh đẹp cũng hiện lên sự vui mừng.
– Đúng vậy, ta cũng vừa mới ra đây.
Lục Lâm Thiên gật đầu.
Cảm nhận khí tức trên người Bạch Linh, tức thì hỏi:
– Khí tức của nàng dường như đã mạnh hơn không ít, lẽ nào?
– Chuyện này nói ra gì dài dòng, sau này ta sẽ kể lại cho ngươi nghe.
Nói chung cơ duyên vô cùng lớn, cũng nhân cơ hội đột phát tới thất giai trung kỳ.
Bạch Linh khẽ mỉm cười, vẻ mặt khẽ biến đổi.
Nhìn Bạch Linh Lục Lâm Thiên cũng biết tính cách của nàng, luôn là như vậy.
Nàng có thể cười chỉ sợ là ở nơi quỷ dị này cũng chiếm được cơ duyên lớn, có thể được Bạch Linh gọi là cơ duyên lớn, chỉ sợ cũng không phải đơn giản.
Mà Bạch Linh lần thứ hai đột phá khiến cho Lục Lâm Thiên sợ hãi, lần này Bạch Linh đột phá so với hắn đột phá còn kinh khủng hơn nhiều.
Hắn đột phá Vũ Suất và Linh Suất cũng chỉ từ Linh Tướng và Vũ Tướng cửu trọng lên Linh Suất Vũ Suất nhất trọng mà thôi.
Còn Bạch Linh đột phá một tầng từ thất giai sơ kỳ lên trung kỳ, lần đề thăng này không nhỏ chút nào.
Lục Lâm Thiên biết Bạch Linh đột phá thất giai chưa lâu, hơn nữa lại bằng vào huyết mạch và thiên phú của yêu thú có thể đối phó với Vũ Vương nhất trọng đỉnh phong, miễn cưỡng có thể chống lại Vũ Vương nhị trọng đỉnh phong, thế nhưng tuyệt đối không thể giết chết.
Dù sao tới cấp bậc này, cách biệt mỗi một trọng vô cùng lớn.
Nếu muốn giết chết quả thực không hề dễ dàng.
Mà sau khi Bạch Linh đột phá tới thất giai trung kỳ, Lục Lâm Thiên phỏng đoán bằng vào thực lực hiện tại của Bạch Linh trực tiếp có thể đối phó với Vũ Vương tam trọng, chống lại Vũ Vương tứ trọng không thành vấn đề.
Lần đề thăng thực lực này chỉ trong thời gian ngắn ngủi một tháng, điều này quá sức tưởng tượng của hắn.
Sưu Sưu.
Trong không trung, lúc này không gian lại rung động, một người một thú lập tức xuất hiện.
– Lão đại, ca ca.
Tiểu Long và Lục Tâm Đồng xuất hiện, một đạo quang mang lập tức rơi vào trên vai Lục Lâm Thiên.
Một thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp cũng nhào vào trong lòng hắn.
– Lão đại, đệ nhớ huynh muốn chết.
Tiểu Long vui vẻ liếm gương mặt Lục Lâm Thiên.
– Đệ không có việc gì là tốt rồi.
Lục Lâm Thiên nhìn Tiểu Long và Lục Tâm Đồng, bây giờ rốt cuộc hắn cũng có thể yên tâm.
Mà ánh mắt sau khi nhìn về phía Lục Tâm Đồng liền nhảy dựng lên, Lục Lâm Thiên dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn nàng, vô cùng kinh ngạc..