Trong đại sảnh, sắc mặt thanh niên áo xanh bắt đầu hồng nhuận, cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Mà lúc này mọi người không khó cảm giác ra, khí tức trên người thanh niên này đã là Vũ Suất nhị trọng.
Mà khí tức Vũ Suất nhị trọng này cũng khiến cho hai người Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc kinh ngạc.
Khí tức này so với Vũ Suất nhị trọng bình thường còn hùng hậu hơn nhiều.
Cảm giác nặng nề từ trên người Lục Lâm Thiên không phải thứ mà Vũ Suất nhị trọng bình thường có thể làm được.
Trong sơn động, sau khi một tia năng lượng trong thiên địa cuối cùng tiến vào trong cơ thể Lục Lâm Thiên, đại sảnh triệt để yên tĩnh lại.
Mà cỗ khí tức cường hãn trầm ổn trên người Lục Lâm Thiên cũng được thu liễm.
Ngay cả Thiên Độc Yêu Long cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của khí tức này, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được một ít khí tức vô hình mà thôi.
Mọi người nhìn Lục Lâm Thiên, không ai dám đi quấy rầy.
Thế nhưng ánh mắt không khỏi kinh ngạc.
Trong thời gian ngắn đã đột phá tới Vũ Suất nhị trọng.
Còn làm cho linh khí Địa cấp nhận chủ, vô thanh vô tức đột phá.
Điều này khiến cho huynh muội Hoa gia cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Tốc độ tu luyện của vị chưởng môn này quả thực chính là bay.
Khi trước gia nhập Phi Linh môn chưởng môn chỉ là Vũ Tướng mà thôi.
Mà lần này đã tới Vũ Suất nhị trọng.
Phù.
Một lát sau, Lục Lâm Thiên thở ra một ngụm trọc khí từ trong cơ thể.
Đôi mắt chậm rãi mở ra, trong ánh mắt thâm thúy kia lại càng thêm sáng sủa.
Chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến cho người ta không tự chủ mà bị hấp dẫn.
Cảm nhận chân khí cường hản trong cơ thể, khóe miệng Lục Lâm Thiên không khỏi nhếch lên rồi mỉm cười.
Lần này đột phá hoàn toàn là việc ngoài ý muốn.
Từ khi rời khỏi nơi quỷ dị ở Vụ Tinh hải kia hắn vẫn luôn củng cố tu vi, tới hiện tại rốt cuộc cũng có thể đột phá.
– Vũ Suất nhị trọng, thực lực lại mạnh hơn nhiều.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Đột phá Vũ Suất, gân cốt cơ thể và lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn lại được rèn giũa so với khi trước còn ở Vũ Tướng và Vũ Phách mạnh hơn nhiều.
Mà lúc này chân khí trong cơ thể hắn giống như một con sông lớn, chân khí cuồn cuồn, năng lượng vô cùng khổng lồ.
Mà lúc này Lục Lâm Thiên có cảm giác, nếu như hắn dùng Huyết Lục, chỉ sợ không cần thi triển Liệt Không Cửu Kích một đao cũng có thể trực tiếp chém giết Vũ Suất tứ trọng thành vô số mảnh nhỏ.
Coi như là một chưởng của hắn có lẽ cũng có thể dễ dàng đánh chết Vũ Suất tam trọng.
Đối với loại đột phá này, Lục Lâm Thiên càng cảm thấy sự biến thái của Âm Dương Linh Vũ Quyết.
Nếu như là Vũ Suất bình thường, mỗi một lần thực lực đột phá một trọng, cho dù thiên phú tốt tới đâu đều cần một năm, thậm chí là mấy năm mới có thể đột phá.
Người thiên phú bình thường sợ rằng mười năm thì mới có thể đột phá.
Mà một khi đột phá tới Vũ Suất cũng chứng minh bọn họ có thiên phú không tồi rồi.
Mà trong thời gian ngắn hắn có thể đột phá một trọng, nếu như Âm Dương Linh Vũ Quyết truyền ra bên ngoài chỉ sợ sẽ khiến cho toàn bộ đại lục Linh Vũ truy sát, tranh nhau mua.
Thế nhưng lúc này Lục Lâm Thiên cũng hiểu rõ, hắn chỉ có thể so sánh được với Vũ Suất bình thường mà thôi.
Âm Dương Linh Vũ Quyết của hắn là thứ biến thái không gì sánh được, thế nhưng cũng không phải thiên hạ vô song.
Mượn Lục Tâm Đồng mà nói, thiên phú của nàng tuyệt đối vô cùng biến thái.
Một đường tu luyện tấn cấp, dường như không có bình chướng nào trước mặt của nàng.
Mười lăm tuổi trở thành Linh Suất.
Nếu như chuyện này truyền ra bên ngoài chỉ sợ sẽ gây ra oanh động vô cùng lớn.
Hơn nữa trên người nàng lại có Xích Kim Độc Chu bát giai, thực lực cho dù là hắn đối đầu với nàng, nếu như không tận lực thì sẽ ăn thiệt thòi lớn.
– Lão đại, huynh đang suy nghĩ cái gì vậy.
Thấy lão đại vẫn đang suy nghĩ, Tiểu Long rốt cuộc không nhịn được mà nhảy tới đáp xuống trên vai Lục Lâm Thiên.
– Ta đang suy nghĩ hiện tại một đao của ta có thể trực tiếp chém chết Vũ Suất tứ trọng hay không.
Lục Lâm Thiên quay đầu nhìn Tiểu Long rồi cười nói.
– Còn phải nghĩ sao? Nếu như lão đại dùng toàn lực, đừng nói là Vũ Suất tứ trọng, cho dù là Vũ Suất lục trọng hay thất trọng cũng không phải là đối thủ của huynh.
Tiểu Long lắc lư cái đầu rồi nói.
Thực lực của lão đại nó là người hiểu rõ nhất.
– Cảm giác thế nào? Dường như vừa rồi khí tức của ngươi có chút ba động, không xảy ra chuyện gì chứ?
Bạch Linh nhẹ nhàng tiến lên.
Mấy canh giờ trước tuy rằng nàng không phát hiện ra biến hóa trên người Lục Lâm Thiên.
Thế nhưng trong khí tức của hắn nàng cũng phát hiện ra có chút biến hóa.
– Ta bị lừa, Truy Phong tôn giả này còn có một tia tàn hồn ở bên trong linh khí Địa cấp, thiếu chút nữa bị đoạt xá.
Lục Lâm Thiên cười khổ.
Nếu như không phải có kim đao màu vàng ở trong đầu thì lúc này hắn đã không còn sống nữa rồi.
– Cái gì, linh hồn Truy Phong tôn giả không biết mất, vậy hiện tại ngươi….
Sắc mặt Bạch Linh tức thì kinh ngạc.
– Hiện tại đã không có việc gì, Truy Phong tôn giả đã bị diệt.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, nói với Bạch Linh.
– Chưởng môn, linh hồn của Truy Phong tôn giả kia thực sự bị diệt rồi sao?
Hoa Mãn Lâu có chút kinh ngạc nhìn Lục Lâm Thiên, dường như có chút không tin tưởng.
– Hoa đường chủ, ngươi đối với Truy Phong tôn giả dường như cũng biết chút lai lịch, ngươi thử nói về người này một chút xem.
Lục Lâm Thiên hỏi.
Đối với Truy Phong tôn giả kia hắn vô cùng hiếu kỳ.
– Truy Phong tôn giả chính là cường giả mấy nghìn năm trước.
Ta cũng chỉ biết một ít tin tức từ tư liệu mà Bách Thú Cốc ta lưu lại mà thôi.
Có người nói người này khi trước chính là cường giả Vũ Tôn nhất trọng, thế nhưng đột nhiên lại biến mất.
Thực lực người này tuy rằng không quá cường hãn, nhưng lại vô cùng nổi danh bằng vào một kiện linh khí phi hành thuộc tính phong vô cùng hiếm thấy.
Lúc hắn ở Vũ Vương, cường giả Vũ Tôn bình thường đều không thể đuổi kịp hắn.
Sau khi tới Vũ Tôn, có người nói khi trước dưới vòng vây công của mười Vũ Tôn hắn cũng có thể an toàn chạy thoát.
Vì vậy người bình thường căn bản không dám trêu chọc hắn.
Không nghĩ tới người trong cấm chế này chính là Truy Phong tôn giả.
Hoa Mãn Lâu nói.
– Hóa ra đúng như lời hắn nói.
Lục Lâm Thiên nhíu mày, trong đầu đã nghĩ tới một số vấn đề.
– Lâm Thiên, linh khí Địa cấp nhận chủ rồi sao?
Đôi mắt Bạch Linh chợt lóe lập tức hỏi Lục Lâm Thiên.
– Nó đã nhận chủ rồi.
Lục Lâm Thiên mỉm cười.
Lúc này trong đan điền của hắn, bên cạnh Huyết Lục đang có một đôi cánh màu xanh đang huyền phù.
– Huyễn Ảnh Thanh Vũ.
Tâm thần Lục Lâm Thiên khẽ động, Huyễn Ảnh Thanh Vũ trong đan điền đột nhiên ba động, sau đó biến mất ở trong đan điền.
Sưu.
Lúc này, phía sau lưng Lục Lâm Thiên đột nhiên xuất hiện thanh âm trầm thấp tỏa ra khí tức khiến cho linh hồn rung động..