Đỉnh Phong Thiên Hạ


Lục Tâm Đồng nhìn thấy Huyễn Ảnh Thanh Vũ của Lục Lâm Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, ước ao không ngừng.  
Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Trong lúc tu luyện thời gian trôi qua cực kỳ nhanh chóng.

Lục Lâm Thiên cũng không cảm thấy buồn chán.

Tu luyện Linh Ba Thiên Hồn Lãng và Huyễn Ảnh Thanh Dực cũng không phải là chuyện trong thời gian ngắn có thể làm được.

Chỉ là cũng không phải quá khó khăn, chỉ cần thời gian mà thôi.  
Coi như là tu luyện Linh Ba Thiên Hồn Lãng lúc này đối với Lục Lâm Thiên mà nói, cũng không có độ khó khi tu luyện quá lớn, hoàn toàn chỉ cần thời gian luyện tập.  
Hai mươi ngày sau, tại một đình viện tinh xảo trong đám kiến trúc liên miên, Lữ Chính Cường đặt tay vào một ngọc giản, sắc mặt biến hóa bất định.

Một lát sau không nhịn được mà cười ha hả.  
– Ha ha, hảo tiểu tử, quả thực rất khá.  
– Cha, người cười gì vậy? Dường như còn có chút hài lòng.  
Lữ Tiểu Linh nhẹ nhàng đi tới.

Hôm nay nàng mặc một bộ cung trang, bên trên còn một chiếc áo choàng, đường cong linh lung lồi lõm hiển hiện, đồng thời lại có thêm vài phần quyến rũ, ưu nhã.  
Mà lúc này Lữ Tiểu Linh đang ỷ ôi bên người một phụ nhân.

Phụ nhân này mặc một bộ y phục hồng nhạt, lộ ra đường cong quyến rũ.

Làn da trắng nõn, mái tóc dài buộc lại phía sau đầu.

Vài lọn tóc đen rũ xuống trước ngực, dáng đi ung dung ôn nhu, khuôn mặt khẽ mỉm cười thế nhưng trong lúc vô hình lại tỏa ra uy áp.  
– Linh nhi, con tới vừa lúc.

Cha đang muốn nói cho con một tin tức tốt.  
Lữ Chính Cường mỉm cười, thu hồi ngọc giản rồi nói.  
– Có tin tức gì tốt? Cha, người nhanh nói xem.  
Nghe thấy có tin tức tốt, Lữ Tiểu Linh lập tức có chút hứng thú, hai tay lập tức chuyển sang người Lữ Chính Cường lay lay rồi hỏi.  
– Linh Nhi, có tin tức tốt là lập tức không để ý tới mẫu thân nha.  
Phụ nhân này mỉm cười, chậm rãi đi tới một cái ghế trong đình viện rồi nói.  
– Mẫu thân, con không có nha.

Con không phải đang hỏi cha xem có chuyện gì mà cười hài lòng như vậy sao?  
Lữ Tiểu Linh lập tức làm nũng.  
– Tiểu Linh, cha quyết định tự mình phát thiệp mời, để tiểu tử kia tới tham gia Hoa Đào Yến.  
Lữ Chính Cường mỉm cười rồi nói với Lữ Tiểu Linh.  
– Cha, người nói thật sao?  
Lữ Tiểu Linh tức thì há hốc mồm, dường như có chút ngoài ý muốn.  
– Cha lừa gạt con bao giờ chưa? Tiểu tử kia quả thực có đủ tư cách tham gia Hoa Đào Yến.  
Lữ Chính Cường nói.  
– Tin tức tốt gì chứ? Hắn tới hay không kỳ thực cũng không có quan hệ với con.  
Vui vẻ qua đi, Lữ Tiểu Linh lập tức chu miệng, thế nhưng trên mặt không dấu được vẻ mừng rỡ.  
– Nha đầu nhà ngươi, quên đi, vậy thì cha không mời hắn nữa.  
Lữ Chính Cường giả vờ nói.  
– Cha.  
Lữ Tiểu Linh dậm chân, hai mắt nhìn về phía Lữ Chính Cường.  
– Được rồi, sợ phụ nữ các ngươi.  
Phụ nhân mỉm cười nói với Lữ Chính Cường:  
– Chính Cường, người chàng nói chính là Lục Lâm Thiên gần đây khá nổi danh đó sao?  
– Mỹ Vi, chính là tiểu tử đó.

Ta vừa nhận được tin tức, lúc này tiểu tử kia lại làm một chuyện vô cùng nổi danh.

Còn khiến cho Hóa Vũ tông ăn quả đắng.

Tâm trí bực này quả thực bất phàm.  
Lữ Chính Cường nói với phụ nhân.  
– Lẽ nào ý của chàng….

Chàng định gả Linh nhi cho hắn sao? Đừng quên Lục Lâm Thiên này đã có hôn ước với Vân Hồng Lăng của Vân Dương Tông.

Không chỉ có như vậy.

Từ tin tức thiếp nhận được.

Lục Lâm Thiên vốn chính là một thiếu gia của gia tộc tam lưu trên trấn Thanh Vân.

Còn có hôn ước với một nữ tử tên là Lục Vô Song, vừa nhìn là biết hạng người đào hoa, chuyện này thϊếp không đồng ý.  
Sắc mặt mỹ phụ này hơi đổi, lập tức nghiêm túc nói.  
– Mỹ Vi, chuyện này ta cũng đã biết.

Chỉ là đây là ý của Linh nhi, ta cũng đã gặp tiểu tử kia, quả thực không phải là người…  
Lữ Chính Cường nhìn về phía Lữ Tiểu Linh rồi khẽ mỉm cười nói với phụ nhân này.

Thế nhưng còn chưa nói xong đã bị phụ nhân cắt lời.  
– Chính Cường, việc này thiếp không thể đáp ứng.  
Phụ nhân này nói.  
– Mẫu thân, tiểu lửa đào này… Lâm Thiên không phải là hạng người như vậy, người hiểu lầm rồi.  
Khuôn mặt Lữ Tiểu Linh biến đổi nhanh chóng kéo tay phụ nhân, bắt đầu làm nũng.  
– Linh nhi, Vương trưởng lão và Lưu trưởng lão đã nói với mẫu thân rồi.

Tiểu tử kia không phải là người tốt, nha đầu nhà con quá đơn thuần, bị người khác lừa cũng không biết.  
Phụ nhân nhíu mày nói với Lữ Tiểu Linh.  
– Mẫu thân, Lâm Thiên không phải là người như vậy, hắn chưa từng lừa gạt con.  
Lữ Tiểu Linh vội vã nói.  
– Không lừa gạt con? Vậy cha con khổ sở như thế nào mới tìm được Thiên Sí Tuyết Sư làm tọa kỵ cho con sao lại thành tọa kỵ của hắn? Còn có việc của Quỷ Vũ Tông khi trước mẫu thân cũng nghe nói qua.

Tiểu tử kia lợi dụng con khống chế Quỷ Vũ Tông, mẫu thân thấy tiểu tử này không phải là người tốt.  
Phụ nhân nhướng mày nói.  
– Mỹ Vi, chuyện này…  
Lữ Chính Cường mở miệng, thế nhưng lại lập tức bị ngắt lời.  
– Được rồi, cho dù cha con chàng có nói gì thiếp cũng không đồng ý.  
Phụ nhân này nói.  
Lữ Chính Cường bất đắc dĩ nhìn nữ nhi bảo bối của mình rồi nhún vai cười khổ.

Chuyện này hắn cũng không có biện pháp, ai bảo chuyện này hắn không làm chủ được cơ chứ.  
Lữ Tiểu Linh chu miệng, vẻ mặt không vui, thậm chí là có chút ủy khuất nói:  
– Mẫu thân, cha đã nói Lâm Thiên không phải loại người như vậy.

Kỳ thực con cũng biết hắn lừa gạt con, thế nhưng con biết hắn không phải là người như vậy.  
Nhìn Lữ Tiểu Linh, phụ nhân khẽ thở dài nói.  
– Nha đầu ngốc này, thực sự sợ con rồi.

Hơn nữa ngay cả cha con cũng không phân biệt nặng nhẹ.

Ài.  
– Mẫu thân, người không phản đối nữa?  
Nghe phụ nhân nói vậy, Lữ Tiểu Linh lập tức vui mừng hỏi.  
– Mẫu thân cũng không nói đồng ý.

Thế nhưng phụ tử hai người đều tâng bốc tiểu tử kia, mẫu thân cũng chưa từng gặp mặt.

Muốn Mẫu thân không phản đối cũng được, trên Hoa Đào yến nếu như tiểu tử có thể qua bốn quan của mẫu thân thì mẫu thân sẽ không phản đối.

Nếu như không qua vậy thì cũng đừng trách mẫu thân.  
Phụ nhân nói.  
– Mẫu thân, vượt bốn quan của người sao có khả năng a.

Người cố ý làm khó dễ hắn.  
Lữ Tiểu Linh cả kinh nói.  
– Yên tâm, mẫu thân sẽ không làm khó dễ hắn.

Mẫu thân đã phát ra tin tức, trên Hoa Đào yến năm nay nếu như có vị thanh niên tài tuấn nào có thể thông qua bốn quan mẫu thân liền đem nữ nhi gả cho người đó.

Nhiều người như vậy sao mẫu thân lại làm khó hắn được cơ chứ.  
Phụ nhân mỉm cười nói.  
– Mỹ Vi, nàng phát ra tin tức lúc nào? Sao ta lại không biết?  
Lữ Chính Cường ngạc nhiên, chuyện này hắn cũng không biết.  
– Phụ tử các người gạt thiếp sao thiếp lại không thể giấu chuyện này với hai người cơ chứ.

Nói chung nếu muốn thiếp đồng ý tiểu tử kia vậy thì phải xem bản lĩnh của hắn.  
Phụ nhân nói.  
– Mẫu thân, sao người lại làm như vậy, vạn nhất có người khác thông qua bốn quan của người thì con phải làm sao bây giờ?  
Lữ Tiểu Linh dậm chân nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui