Đỉnh Phong Thiên Hạ


– Lâm Thiên, lần này Hoá Vũ Tông tự vác đá đập chân mình, lại bị ngươi chơi cho một vố, xem như đành phải nuốt bồ hòn làm ngọt, bất quá cái tên Công Tôn Hoá Nhai này là kẻ rất có tâm cơ, làm người có thù tất báo, có một số chuyện không thể lừa được hắn, sau này ngươi cũng phải cẩn thận một chút, về phần Lan Lăng sơn trang thì tên Gia Cát Tây Phong kia cũng không phải hạng người dễ trêu chọc, chỉ sợ là cũng khó mà qua mắt được hắn, vì sĩ diện, hắn hẳn sẽ tính toán hết nợ nần lên Hoá Vũ Tông, nhưng đối với Phi Linh Môn của ngươi thì cũng sẽ thầm nhớ kỹ trong lòng, sau này ngươi cần phải cẩn thận chú ý hơn nữa mới được.

Ánh mắt của Lục Lâm Thiên loé lên, Lữ Chính Cường đột nhiên nói ra mấy lời này, đúng là khiến cho Lục Lâm Thiên cảm thấy rung động vô cùng, kế hoạch của mình, cư nhiên giống như có mặt Lữ Chính Cường tham gia từ đầu chí cuối vậy, xem ra Lữ Chính Cường đã sớm biết rõ, nhưng phỏng chừng là việc của Truy Phong tôn giả hắn sẽ không biết được.

– Được rồi, ngươi cũng không cần phải nói thêm gì nữa cả, chuyện trong Cổ Vực có nhiều thứ không qua mắt được ta đâu.

Đồng thời cũng không qua mắt đám cáo già của Hoá Vũ Tông, Lan Lăng sơn trang và Hắc Sát Giáo nữa, trong Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang thì Hắc Sát Giáo ngươi đã sớm đắc tội rồi, hiện tại ngươi đã đắc tội ba trong số tứ đại thế lực, ba đại sơn môn kia dù sẽ không giống trống khua chiêng nhắm thẳng vào Phi Linh Môn của ngươi, nhưng sự phát triển của Phi Linh Môn ngươi thì sợ là sẽ gặp vấn đề, ngươi đã có tính toán gì hay chưa?  
Lữ Chính Cường nhìn qua Lục Lâm Thiên rồi hỏi.

Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn Lữ Chính Cường, mơ hồ cảm giác được dường như trong lời nói của Lữ Chính Cường vẫn còn chưa hết ý, liền nói:  
– Phi Linh Môn của ta chỉ là một ngôi miếu nhỏ, phát triển thì coi như xong đi, bảo vệ được bản thân là đủ rồi.

Nhìn qua Lục Lâm Thiên, ánh mắt của Lữ Chính Cường loé lên, nói:  
– Tiểu tử nhà ngươi đúng là không thành thật chút nào, Phi Linh Môn hiện tại có Vũ vương, có yêu thú thất giai, chỉ sợ là còn không chỉ có mỗi một Vũ vương ấy chứ, trong vòng một năm ngắn ngủi, thực lực của Phi Linh Môn ngươi đã tới mức ấy, không lâu trước đây ta lấy được tin tức, ngay cả Tinh Hà Môn cũng đã rơi vào trong tay Phi Linh Môn của ngươi.

Nếu như Phi Linh Môn mà còn không phát triển, thì sao có thể tiếp tục khống chế Quỷ Vũ Tông, chuyện ở Quỷ Vũ Tông, cũng đã kéo Linh Thiên Môn chúng ta bị liên luỵ không ít, nhiều kẻ còn cho rằng Linh Thiên Môn ta sai khiến ngươi đi khống chế Quỷ Vũ Tông đây.

Lời này của Lữ Chính Cường vừa nói ra thì Lục Lâm Thiên lập tức lộ vẻ nghi hoặc, kinh ngạc hỏi:  
– Chuyện ở Tinh Hà Môn chỉ vừa mới xảy ra không bao lâu mà Lữ chưởng môn đã biết nhanh như vậy rồi, đúng là khiến ta không tin nổi.

– Ta đã nói rồi, chuyện trong Cổ Vực này, không có mấy chuyện mà ta không biết, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, kế tiếp Phi Linh Môn của ngươi có tính toán gì hay không.

Lữ Chính Cường nhẹ giọng hỏi.

– Không dám tính toán gì, Phi Linh Môn mặc dù có chút thực lực, nhưng bất quá cũng chỉ đủ để bảo vệ cho bản thân của mình mà thôi.

Lục Lâm Thiên nói.

– Tiểu tử nhà ngươi, cẩn thận quá, không thể cạy được tí thông tin gì từ miệng của ngươi, bất quá hôm nay ta có hai chuyện khác muốn hỏi ngươi, chuyện thứ nhất, ngươi nhất định phải thành thật nói cho ta biết.

Lữ Chính Cường nghiêm mặt hỏi Lục Lâm Thiên.

– Mời Lữ chưởng môn cứ nói.

Lục Lâm Thiên đáp.

– Việc của Vân Hồng Lăng Vân Dương Tông và Lục Vô Song của Lục gia, ta đều đã biết cả rồi, việc này mà bảo ta không so đo là không thể nào, ta cũng chỉ có duy nhất một nữ nhi bảo bối là Linh Nhi mà thôi, tình cảm Linh Nhi dành cho ngươi hẳn là ngươi cũng biết rồi, cho nên ta cũng chẳng còn cách nào khác, hôm nay ngươi nói một câu cho ta biết, ngươi có tình cảm gì với Linh Nhi hay không.

Lữ Chính Cường nhìn Lục Lâm Thiên nói.

Mục quang của Lục Lâm Thiên ngốc trệ, không ngờ Lữ Chính Cường lại hỏi tới chuyệ này, cho nên không biết nên đáp lại thế nào cho phải.

– Không cần phải do dự, ta là người công tư rõ ràng, nếu ngươi có tình ý với Linh Nhi thì ta cũng đành chấp nhận mà thành toàn cho các ngươi, nhưng nếu sau này ngươi dám ức hiệp Linh Nhi, để nó chịu uỷ khuất dù chỉ một chút thôi, ta cũng sẽ không tha cho ngươi, còn nếu ngươi không có ý gì với Linh Nhi thì hãy sớm nói rõ cho Linh Nhi biết đi, con gái của Lữ Chính Cường ta, cũng chẳng thua kém gì con gái của Vân Tiếu Thiên.

Lữ Chính Cường nói.

Nghe thấy Lữ Chính Cường nói vậy, có vẻ như rất là đồng ý chuyện này, khiến Lục Lâm Thiên cũng sững sờ, Lữ Chính Cường cũng đã nói huỵch toẹt ra rồi, nếu như mình còn tiếp tục suy đoán hàm hồ nữa thì đúng là hết nói nổi, thế là ánh mắt mang theo ý cười, mặt cũng hơi ửng đỏ, nói:  
– Tiểu tử đa tạ Lữ chưởng môn đã thành toàn, tiểu tử đương nhiên sẽ không để cho Linh Nhi bị uỷ khuất một chút nào.

Tiếng nói vừa dứt, Lục Lâm Thiên cũng đã đứng dậy làm một đại lễ.

– Ha ha!  
Nghe thấy Lục Lâm Thiên nói vậy, Lữ Chính Cường lập tức cười ha hả, tỏ vẻ đắc ý, nói:  
– Được lắm, coi như tiểu tử ngươi thức thời, đứa con rể này, ta nhận.

Lục Lâm Thiên xấu hổ cười trừ, không biết nên nói gì với Lữ Chính Cường.

– Lâm Thiên, tuy rằng ta đã chấp nhận ngươi rồi, nhưng chỗ mẹ của Linh Nhi thì ngươi phải tự mình giải quyết đi thôi, chuyện này ta cũng không làm chủ được, chắc hẳn ngươi cũng đã nghe nói trên Đào Hoa Yến lần này, mẹ của Linh Nhi sẽ đích thân xuất quan khảo nghiệm thanh niên tài tuấn trong Cổ Vực này, chỉ có người qua được bốn cửa của nàng thì mới có thể đạt được sự tán thành của nàng, ta có thể nói cho ngươi biết, thứ tự của bốn cửa này lần lượt là cầm, kỳ, thư, còn có cửa ải cuối cùng là Lưu Vân Phi Tụ do chính bản thân mẹ của Linh Nhi giữ ải, tự ngươi chuẩn bị cho thật tốt đi.

Lữ Chính Cường tự tiếu phi tiếu nhìn Lục Lâm Thiên nói:  
– Muốn cưới được nữ nhi của ta thì ngươi cũng cần xuất chút bản lĩnh ra, để cho người trong Cổ Vực thấy rõ, con rể của Lữ Chính Cường ta không phải loại người tầm thường.

– Tiểu tử sẽ cố hết sức.

Lục Lâm Thiên cười khổ nói.

– Chờ sau khi ngươi qua được bốn cửa này, tới lúc đó là có thể thành hôn trước cùng Linh Nhi rồi.

Lữ Chính Cường nói.

– Thành hôn trước?  
Lục Lâm Thiên lập tức sững sờ.

– Chẳng lẽ ngươi không muốn, cưới trước thì làm lớn, ngươi có hôn ước với cả con gái Vân Hồng Lăng của Vân Tiểu Thiên Vân Dương Tông, lẫn Lục Vô Song, chẳng lẽ lại muốn để Linh Nhi của ta làm thϊếp hay sao, đương nhiên phải cưới trước rồi.

Lữ Chính Cường nói.

– Chuyện này, chỉ e bây giờ vẫn chưa phải lúc, Lữ chưởng môn phải biết là hiện tại Phi Linh Môn của tiểu tử đã đắc tội với Hắc Sát Giáo, Hoá Vũ Tông và Lan Lăng sơn trang, tình hình hiện tại của Phi Linh Môn không ổn lắm, chờ thêm một thời gian nữa rồi hãy nói.

Sau khi sững sờ xong thì Lục Lâm Thiên lập tức trầm giọng nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui