Sau đó Lục Lâm Thiên lập tức nhìn về phía một người ngồi bên cạnh Gia Cát Tây Phong, người này vận một bộ hắc bào đen thẫm như mực, tuổi chừng bốn mươi, tóc đen dài, dáng người cao lớn như hơi gầy, hai mắt bén nhọn như ưng, mang theo một cỗ khí thế nhϊếp người, quanh thân mơ hồ tràn ngập trong một cỗ sát khí, theo như lời Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói thì đây chính là Đồng Quy Tinh giáo chủ của Hắc Sát Giáo, cảm giác được khí tức và thực lực của ngươi này, e là một kẻ có tu vi trình độ tuyệt đối không thấp hơn Vũ vương.
Mà sau lưng Đồng Quy Tinh, còn có không ít cường giả trong môn cùng vài đệ tử trẻ tuổi trông qua có vẻ cũng có tu vi bất phàm.
– Đây chính là Công Tôn Hoá Nhai sao?
Ánh mắt của Lục Lâm Thiên lại rơi vào một vị đại hán vận áo bào trắng đang ngồi đối diện với hai người Gia Cát Tây Phong và Đồng Quy Tinh, người này dáng vẻ vĩ ngạn cao lớn, mày rậm mắt sáng, nhìn thấy rõ ràng nhất chính là nơi đầu chân mày hợp với mặt có một vết sẹo, khiến cho hắn vô tình tăng thêm một phần sát khí.
Sau lưng của tên Công Tôn Hoá Nhai này, Lục Lâm Thiên cũng thấy không ít cường giả Hoá Vũ Tông, trong đó không ngờ còn có trưởng lão Hà Dược Đông, đang nhìn chằm chặp vào mình với vẻ tức giận.
Ánh mắt lướt qua, Lục Lâm Thiên cũng lập tức dò xét đám cự phách Cổ Vực mà Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đã nói, tông chủ Tùng Thanh Sơn của Thiên Quỷ Tông, một bộ hồng bào, trong khí tức âm lệ mang theo một tia sát khí.
Chưởng môn Lâm Trung Kiến của Thương Sơn Môn, một bộ thanh sam, tuổi cùng lắm cũng chỉ chừng bốn mươi, dáng người hơi nhỏ gầy, nhìn qua có hơi chút hèn mọn bỉ ổi.
Sau đó chính là An Cát Tú Na của Song Đao Môn, thật ra khiến cho Lục Lâm Thiên hơi kinh ngạc, bộ dạng của An Cát Tú Na này nhìn qua tuổi cũng không cao lắm cũng chỉ chừng ba mươi mà thôi, dáng người đẫy đà, xem như vẫn còn phong vận từ nương bán lão, khí tức trên người cũng tuyệt không hề yếu.
Cốc chủ Đảng Vạn Lâm của Ma Tâm Cốc, Lục Lâm Thiên cũng từng nghe nói qua, người này có bộ dạng hơi cổ quái, so với Thanh Hoả Lão Quỷ thì còn gầy hơn nữa, toàn thân chỉ độc da bọc xương, thân hình cũng cao, mặc trường bào lên người thì giống như một cây sào khoác quần áo vậy.
Mà đối diện với Đảng Vạn Lâm chính là Hồ Hưng Hải của Thiên Tinh Tông, người này dáng người trung đẳng, thân hình hơi mập mạp, trong mắt mang theo vẻ âm lệ, khí tức quanh thân cũng vô cùng cường hãn.
Phía trên của hắn chính là tông chủ Khấu Phi Yến của Bách Linh Tông, là một lão phụ tuổi trạc ngũ tuần, bên dưới bộ cẩm bào, bộ dạng có chút âm trầm, tướng mạo thì thường thường, giống như ai cũng nợ bà ta vài ngàn kim tệ không bằng.
Người cuối cùng chính là chưởng môn Cơ Vô Thường của Thiên Âm Môn, bộ dạng chừng bốn mươi, dáng người cao ngất, mái tóc đen dài xoã trên vai, thân vận một bộ hoa bào, trong anh khí còn mang theo một chút mềm mại.
Gia Cát Tây Phong của Lan Lăng sơn trang, Đồng Quy Tinh của Hắc Sát Giáo, Công Tôn Hoá Nhai của Hoá Vũ Tông, Lâm Trung Kiến của Thương Sơn Môn, An Cát Tú Na của Song Đao Môn, Đảng Vạn Lâm của Ma Tâm Cốc, Cơ Vô Thường của Thiên Âm Môn, Khấu Phi Yến của Bách Linh Tông, Hồ Hưng Hải của Thiên Tinh Tông, mắt thấy đám người của mấy sơn môn này, trong lòng của Lục Lâm Thiên cũng hơi trầm xuống, đại môn đại phái trong Cổ Vực cơ bản đều đã đến đầy đủ cả rồi.
Lan Lăng sơn trang, Hoá Vũ Tông và Hắc Sát Giáo này thì không cần phải nói nhiều, Thương Sơn Môn, Song Đao Môn, Ma Tâm Cốc, Thiên Âm Môn, Bách Linh Tông, Thiên Tinh Tông, đều là thế lực nhất lưu cả.
Mà trong những Thương Sơn Môn, Song Đao Môn, Ma Tâm Cốc, Thiên Âm Môn, Bách Linh Tông, Thiên Tinh Tông này, ánh mắt của Lục Lâm Thiên lại càng thêm chăm chú quan sát người của Thiên Tinh Tông và Thương Sơn Môn nhiều hơn một chút, Thiên Tinh Tông này sớm muộn gì mình cũng sẽ tiêu diệt, thù của Đông lão, không thể không báo.
Lúc ánh mắt của Lục Lâm Thiên nhìn về phía Hồ Hưng Hải của Thiên Tinh Tông thì Lục Lâm Thiên cảm giác Hồ Hưng Hải cũng đang đánh giá mình, ánh mắt mang theo vẻ âm trầm.
Bên trong Thương Sơn Môn, Lục Lâm Thiên nhìn chăm chú thêm một chút chính là vì Lăng Thanh đang đứng sau lưng Lâm Trung kiến, Lăng Thanh rõ ràng thấy được mình, nhưng lúc này lại vờ như không thấy, chỉ cúi đầu mà ngồi, không hề ngẩng lên cái nào.
– Lục chưởng môn, mời ngồi.
Dưới sự dẫn dắt của vị đệ tử Linh Thiên Môn kia, Lục Lâm Thiên lập tức được dẫn tới một vị trí trống cuối cùng ở lương đình, cũng là vị trí thấp nhất, trùng hợp là nó cũng ở kề bên chỗ của Hồ Hưng Hải Thiên Tinh Tông.
Bên trong lương đình này cũng chỉ có chưởng môn của các môn phái ngồi mà thôi, sau lưng của chưởng môn mỗi phái đều có một cái bàn tròn bằng đá, tất cả các đệ tử hộ tống của mỗi phái đều ngồi vây quanh cái bàn đá sau lưng chưởng môn, nếu như so ra thì người của Phi Linh Môn xem như là ít nhất.
Bất quá lúc này đúng thật là được người ta chú ý nhiều nhất, trên người của Bạch Linh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đã bị không ít kẻ dòm ngó, đặc biệt là Bạch Linh, lúc này càng khiến cho người ta phải chú ý, Gia Cát Tử Vân vừa nhìn thấy Bạch Linh thì chưa từng dời mắt đi cái nào.
Lục Lâm Thiên vừa mới ngồi vào chỗ của mình thì lập tức cảm giác được một đạo mục quang lạnh như băng bắn tới chỗ mình, lập tức nghiêng đầu nhìn xem thì phát hiện chủ nhân của ánh mắt kia đến từ chỗ của đám người Thiên Quỷ Tông.
Trên cái bàn đá sau lưng tông chủ Tùng Thanh Sơn của Thiên Quỷ Tông, Tùng Bách Đào đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mình, bộ dạng tựa như có thâm thù đại hận vậy, dường như hận không thể lập tức động thủ với mình ấy, nhìn thấy thế, Lục Lâm Thiên cũng đáp lại một đạo lãnh ý, cái tên Tùng Bách Đào này, Lục Lâm Thiên lúc này vẫn không thèm để vào mắt.
Lục Lâm Thiên lập tức dời tầm mắt, cũng lại gặp thêm một đạo lãnh ý khác, không phải ai khác mà đúng là Gia Cát Tử Vân của Lan Lăng sơn trang, lúc này tên Gia Cát Tử Vân cũng dùng nhãn quang lạnh lùng mà nhìn Lục Lâm Thiên.
Ánh mắt của Lục Lâm Thiên cũng không hề né tránh, người này năm lần bảy lượt nhằm vào mình, còn cho là mình sợ hắn chắc, sau đó nhếch môi, kéo thành một đường cong tràn ngập lãnh ý và đối địch, trong ánh mắt cũng tỏa ra một đạo lãnh ý.
Từ lúc Phi Linh Môn tới thì sơn cốc vốn đang ồn ào đột nhiên lâm vào yên tĩnh trong chốc lát, dù sao đối với tất cả những sơn môn có mặt lần này thì Phi Linh Môn đúng là khá lạ mặt, người của mấy đại sơn môn đều đưa mắt qua dòm ngó Lục Lâm Thiên một lần.
– Ha ha, Đào Hoa Yến năm nay đúng là kì lạ, một cái Phi Linh Môn nho nhỏ mà thôi, tên còn chưa nghe qua lần nào không ngờ cũng có thể tới Linh Thiên Môn tham gia Đào Hoa Yến, không phải là đi nhầm chỗ đấy chứ.
Phía trên lương đình lúc này đột nhiên vang lên một thanh âm lạnh như băng, người lên tiếng không phải ai khác mà chính là Hồ Hưng Hải của Thiên Tinh Tông.
.