Trường kiếm lóe sáng lưu quang, một cỗ chân khí cường hãn chấn động lòng người tản ra, làm linh hồn mọi người vô hình bị áp chế, vài người sấm quan chung quanh ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Hưu hưu!
Gia Cát Tử Vân kết xuất thủ ấn, linh lực bạo tuôn, hồn khí lập tức bắn ra, vẽ ra từng đạo kiếm quang trên vách đá trăm trượng phía trước, vô số đá vụn nhất thời rơi xuống.
– Thực lực Gia Cát hiền chất thật tốt a, thực lực như vậy trong hàng ngũ trẻ tuổi tại Cổ Vực chỉ sợ không người địch lại!
Ánh mắt Công Tôn Hóa Nhai híp lại, mặc dù hai phái âm thầm phân cao thấp, nhưng đối với thực lực của Gia Cát Tử Vân cũng không nghi ngờ, thực lực như thế thật sự nổi bật trong hàng ngũ thanh niên tài tuấn.
Không ít sơn môn đều phụ họa lời hắn, quan trọng nhất hiện tại Gia Cát Tử Vân mới hai mươi lăm đã tới Linh Suất ngũ trọng, thiên phú như vậy muốn đột phá linh vương cũng không dùng bao lâu.
– Công Tôn tông chủ quá khen!
Gia Cát Tây Phong mỉm cười, trong lòng cực kỳ hưởng thụ, con của mình là đệ nhất nhân trong giới tuổi trẻ Cổ Vực, có thiên phú hơn người, lại được Lan Đồi sơn trang bồi dưỡng, còn có ai có thể sánh bằng.
Hưu!
Lại một thân ảnh nhảy lên, chân khí quanh thân run rẩy, trong tay hiện lên thanh trường kiếm, mặc dù phẩm chất bất phàm nhưng vẫn chưa phải võ linh khí.
– Vũ Suất nhị trọng!
Thân ảnh kia vừa nhảy lên liền hấp dẫn không ít ánh mắt, cảm giác được chân khí Vũ Suất nhị trọng của hắn, mọi người đều nhìn qua chưởng môn Thương Sơn môn Lâm Trung Kiến, đệ tử kia chính là người của Thương Sơn môn, thực lực Vũ Suất nhị trọng, đây tuyệt đối không kém.
Trong Thương Sơn môn có đệ tử như vậy, thật làm mọi người bất ngờ.
Lúc này Lăng Thanh đang ở giữa không trung, tựa hồ cũng không bị Gia Cát Tử Vân ảnh hưởng, chân khí run lên, trường kiếm bắn ra kiếm quang, kiếm quang rơi lên vách đá, đá vụn nhất thời bị tước văng tung tóe.
Hưu!
Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo đều nhảy tới, một người đánh ra thủ ấn, một người quét ra trường côn, không gian ba văn chớp lên, đá vụn lại lả tả rơi xuống.
Tiếp theo sau hai đệ tử Thiên Âm môn đều bay lên, một người thi triển binh khí giống như ống sáo, một người thi triển binh khí như tiêu, đều tạo ra từng vết lưu quang trên vách đá.
Khi mọi người đã bắt đầu động tác, Lục Lâm Thiên vẫn không nhúc nhích, lập tức làm Lữ Tiểu Linh sốt ruột, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào hắn.
Ngoại trừ Lữ Tiểu Linh còn có không ít người xem chừng Lục Lâm Thiên, dù sao ai cũng đã động, nhưng hắn lại chưa có vẻ gì chuẩn bị.
– Tiểu tử này lại muốn làm gì?
Ánh mắt Bạch Oánh lóe lưu quang, nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên.
– Ngao!
Trong nháy mắt, theo một tiếng long ngâm, thân hình Lục Lâm Thiên chợt động, trong tay trào ra huyết quang, khí lưu chợt lóe, thân thể bay lên, đồng thời một cỗ sát khí bao phủ không gian, huyết quang thu liễm, một thanh huyết đao hiện ra trong tay Lục Lâm Thiên.
Huyết đao vừa xuất hiện, một cỗ uy áp vô hình mang theo sát khí bao phủ hư không, làm không ít người toàn thân run lên, thân đao đỏ như máu, chớp động ra huyết quang quỷ quái tràn đầy sát khí.
Trong nháy mắt toàn trường đều nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, ánh mắt kinh ngạc nhìn lên thanh đao trong tay hắn.
– Võ linh khí huyền cấp!
Không ít người nhìn chăm chú vào thanh huyết đao, chợt sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đại biến, đó chính là chân khí của võ linh khí huyền cấp, so sánh với hồn khí huyền cấp của Gia Cát Tử Vân không kém bao nhiêu, nhưng uy thế lại mạnh hơn mấy lần, cỗ sát khí kia càng cường hãn tới cực điểm.
Có thể nói thế này, huyết đao xuất hiện đã hoàn toàn trấn áp uy thế của hồn khí trong tay Gia Cát Tử Vân.
Giờ phút này Lữ Chính Cường, Công Tôn Hóa Nhai bọn họ cũng bị chân khí của huyết đao hấp dẫn, nhất thời trên mặt hiện vẻ khϊếp sợ, nhìn chằm chằm vào thân đao, nhìn thấy năng lượng tràn ngập còn hơn cả võ linh khí huyền cấp bình thường.
– Võ linh khí bổn mạng!
Ánh mắt Lữ Chính Cường híp lại, cực kỳ kinh ngạc.
– Hưu!
Vào lúc này huyết sắc đao mang nhất thời bắn ra.
– Ngao!
Đao mang bổ ra, mang theo tiếng long ngâm vang vọng không gian, không gian ba văn bị chém thành hai nửa, thẳng tắp lan tràn làm người rét lạnh.
– Hảo đao a!
Ánh mắt các cường giả đều kinh ngạc, huyết đao kia chính là vật phi phàm.
Giữa không trung, Lục Lâm Thiên liên tục chém ra, đao mang rơi lên vách đá cũng không thấy đá vụn rơi xuống, chỉ nghe được một tiếng hát lớn:
– Nhất hồ mỹ tửu, quân lai đối nguyệt, chích vi giai nhân cốc trung.
Đào hoa yêu yêu, lưu thủy điều điều, vấn xuân hà khổ thông thông.
Kim qua thiết mã, khí thôn vạn lý như hổ, kiền khôn mạc trắc.
Phiêu phiêu hà sở tự, thiên địa sa âu? Hoành đao lập mã.
Trục quần hùng, dụng xá do thì, hành tàng tại ngã, đao tại thủ trung ác đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà, ngã bản tựu nhất cuồng nhân.
Loạn thạch xuyên không, kinh đào phách ngạn, quyển khởi thiên đôi bạch tuyết.
Hướng thiên tiếu, kim lân trì trung, ngộ phong hóa long.
(Nhưng vào lúc này, giữa không trung, lục thiếu bơi huyết đao chém ra, từng đạo đao mang đã rơi vào nham bích thượng, cũng cũng không có gì đá vụn rơi xuống, cũng chỉ nghe được lục thiếu bơi một đạo Cao Ca dựng lên: “Một hũ rượu ngon, quân đến đối nguyệt, chỉ vì giai nhân trong cốc.
Hoa đào Yêu yêu, nước chảy xa xôi, hỏi xuân tội gì vội vàng.
Tư thế hào hùng, khí nuốt Vạn Lý như hổ, Càn Khôn khó lường.
Phiêu phiêu chỗ nào giống như, thiên địa cát âu? Hoành đao bật người.
Trục quần hùng, dùng bỏ do lúc, hành tàng ở ta, đao ở trong tay nắm đối rượu khi ca, nhân sinh bao nhiêu, ta vốn là nhất người điên.
Loạn thạch mặc không, kinh đào vỗ bờ, cuồn cuộn nổi lên ngàn đôi tuyết trắng.
Hướng thiên cười, kim lân trong ao, ngộ phong hóa rồng.
”
– Ngao!
Thanh âm cuối cùng vừa rơi xuống, nhất thời lại một tiếng long ngâm truyền ra, huyết quang thu liễm, huyết đao biến mất, thân ảnh Lục Lâm Thiên rơi xuống khoanh tay đứng thẳng, thanh y phất phới, cỗ sát khí quanh thân thu liễm, lúc này mới làm không gian khôi phục lại bình tĩnh.
Mọi người nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên, ánh mắt cực kỳ phức tạp, mà đôi mắt Lư Khâu Mỹ Vi chợt lóe, luôn nhìn chằm chằm vào hắn, giờ phút này ánh mắt của Lư Khâu Mỹ Vi mang theo vẻ kinh ngạc, ngay sau đó liền thu liễm trở lại.
– Thu!
Vào thời khắc này Gia Cát Tử Vân cũng thu lại linh lực, thân ảnh thối lui, mà Lăng Thanh cũng đã rơi xuống quảng trường, sau đó tới lượt đệ tử Hóa Vũ tông thu hồi thủ ấn, chân khí thu liễm.
Người kế tiếp là đệ tử Thiên Âm môn, thu hồi ống sáo trong tay, thân ảnh nhẹ nhàng rơi xuống.
Tùng Bách Đào của Thiên Quỷ tông vừa hạ xuống, thu lại trường kiếm, khí thế kém hơn Gia Cát Tử Vân không ít.
– Tốt, cửa thứ hai chấm dứt!
Sáu người vừa lui ra, Lư Khâu Mỹ Vi lên tiếng, mọi người lập tức nhìn lên vách đá cao trăm trượng, mà lúc này vẫn còn bốn người chưa hoàn thành, đành phẫn nộ rời đi, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
Mọi người nhìn lên vách đá đã khắc lên thi từ, mà bốn bài thơ khác vẫn chưa hoàn thành.
.