Sắc mặt Trương Đằng trầm xuống, trong lòng dâng lên một tia phẫn nộ, nhanh chóng gạt tay thằng nhóc ra, vội vàng lùi về sau vài bước.
Thế nhưng, đám trẻ con dường như không chịu bỏ cuộc, lại một lần nữa vây quanh, muốn cướp chủy thủ của hắn.
Dù gì Trương Đằng cũng là linh hồn của người trưởng thành, tuy rằng không đánh nhau với lũ trẻ ranh, nhưng cũng không hề sơ suất.
Hắn tung một cước, quét ngang một cái, trong nháy mắt đã đánh gục lũ trẻ xuống đất.
Điều khiến hắn kinh ngạc là, đám trẻ con này hình như được học võ.
Từng đứa một bật dậy như cá chép lộn mình, nắm chặt tay, thủ thế, giống như muốn ra tay với hắn.
Thằng nhóc nói chuyện với hắn lúc nãy, lúc này mặt đỏ bừng, nó không còn vẻ khinh thường ban đầu nữa, mà chắp tay với Trương Đằng.
Sau đó, nó ra hiệu cho những đứa khác lui ra, bản thân từ từ đứng tấn, miệng không ngừng nói gì đó, vẻ mặt nghiêm nghị.
Trương Đằng chợt bật cười, tuy không hiểu đối phương nói gì, nhưng hắn cũng nhìn ra ý tứ của đối phương.
Đứa bé trước mắt xem ra muốn đơn đấu với hắn, bảo lũ bạn nhỏ kia đừng nhúng tay vào.
Đánh nhau với con nít tự nhiên là rất mất mặt, nhưng Trương Đằng không còn lựa chọn nào khác, đành bất đắc dĩ ứng chiến.
Bây giờ đã thành ra như thế này, dù có muốn rời đi, lũ trẻ con này cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Thật ra hình dáng hiện tại của Trương Đằng, trong mắt người khác cũng chẳng khác gì một thằng nhóc con.
Chỉ là bản thân hắn vẫn chưa nhận ra mà thôi, dù sao hắn vốn là linh hồn người trưởng thành, làm sao thích ứng nhanh như vậy được.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Thằng bé hét lớn một tiếng, lao tới trước, tung một quyền nhắm thẳng vào ngực Trương Đằng.
Nắm đấm nhanh như chớp, mang theo luồng kình phong, có vẻ như lực đạo không nhỏ.
Trương Đằng vươn tay trái ra đỡ, bị đánh trúng đau điếng, không khỏi âm thầm kinh ngạc, thầm nghĩ: "Lực đạo thật mạnh, quả nhiên không giống với sức lực của con nít."
Thằng bé thấy một quyền của mình bị cản lại cũng chẳng quan tâm, nhanh chóng nhấc đầu gối trái lên húc thẳng vào bụng Trương Đằng.
Trương Đằng co bụng lùi về sau một bước, sau đó tung một cước muốn quét chân.
Ai ngờ thằng bé như đã chuẩn bị từ trước, giậm mạnh chân trái xuống đất, chặn đứng cước của hắn, hai nắm đấm liên tiếp đánh ra, giáng thẳng vào lồng ngực Trương Đằng.
Thấy vậy, đám trẻ con đang vây xem không khỏi cười rộ lên, vỗ tay reo hò, giơ ngón cái với bạn mình.
Rõ ràng là đang cổ vũ cho thằng bé kia.
Bị thằng nhóc kia đánh cho mấy quyền, Trương Đằng liên tiếp lùi về sau, nhất thời không kịp thu chân, ngã nhào xuống đất.
Thấy thế, thằng bé kia vui mừng ra mặt, chẳng những không đuổi theo, ngược lại còn khoanh tay sau lưng, vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý như bậc cao thủ.
"Xì! Đau quá!"
Hắn ngồi bệt xuống đất, xoa xoa ngực, hít hà.
Quả nhiên đối phương thật sự biết võ công, lại còn khá lợi hại.
Vậy nên, tình hình hiện tại buộc hắn phải nghiêm túc ứng phó.
Chủy thủ theo hắn đã lâu, chẳng nói đến tình cảm, ngày sau còn nhiều tác dụng.
Nếu không có nó, sau này hắn chắc chắn sẽ sống rất khó khăn.
Hắn tuyệt đối không muốn nó bị lũ nhóc con kia cướp mất.
"Nhãi ranh, ngươi đây là ép ta a, xem ra ta muốn thay lão tử ngươi hảo hảo giáo huấn ngươi một phen.
Ta muốn ngươi hiểu rõ, cướp đoạt đồ vật của người khác, không phải chuyện cao thượng gì đâu." Trương Đằng đứng lên, phủi bụi đất cỏ rơm dính trên mông, cười khổ, bất đắc dĩ nói.
Đứa bé kia căn bản nghe không hiểu lời hắn, lúc này vẫn vênh váo tự đắc tựa như con gà trống.
Nó thấy Trương Đằng đứng dậy, bĩu môi, tay phải ngoắc ngoắc ngón trỏ, khiêu khích ý bảo Trương Đằng xông lên.
Trương Đằng cũng không nói nhảm, lập tức sải bước tiến lên, một phát túm lấy hai cánh tay đứa bé kia.
Thằng bé lập tức có chút luống cuống, vừa vùng vẫy, vừa nâng chân đá về phía bụng hắn.
Trương Đằng nào quan tâm đến bàn chân đá tới, trực tiếp duỗi chân ra ngăn lại, hai tay dùng sức hăng hái hất lên, chưa đợi cho chân đối phương đá trúng, một cái đã hất văng nó xuống đất.
Tiếp theo, hắn liền lui về sau mấy bước, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt tươi cười nhìn đối phương từ dưới đất lồm cồm bò dậy.
"Khụ khụ……………" Đứa bé tựa hồ ăn phải ít bùn đất, nhịn không được liên tục nhổ nước bọt xuống đất.
Bên cạnh đám tiểu đồng bọn trông thấy, lại một trận cười vang, tựa hồ chế giễu nó vô dụng như vậy.
Nó lại xấu hổ lại tức giận, khuôn mặt nhỏ càng đỏ bừng, toàn thân dường như nổi lên tia hung ác, cũng không thèm phủi bụi đất trên người, như một con nghé con nổi điên, mắt đỏ ngầu lao về phía Trương Đằng.
Nó nắm chặt nắm đấm phải, hung hăng giáng về phía mũi Trương Đằng đập xuống.
Trương Đằng tuy không biết võ công, nhưng thắng ở chỗ mắt tinh tay nhanh.
Hắn một tay nắm chặt nắm đấm đập tới kia, thuận thế dẫn sang một bên, sau đó xoay người về phía sau lưng đứa nhỏ kia hung hăng đẩy một cái.
Thằng bé nhất thời không giữ được bước chân, loạng choạng mấy cái, ngã sấp xuống đất.
Bên kia đám hài đồng xem náo nhiệt, không khỏi ồn ào la ó, nhắm thẳng đứa nhỏ kia cười nhạo một trận.
Hài đồng ngã sấp trên đất, lại càng thêm tức giận, nhanh chóng bò dậy, quay đầu một lần nữa nhào về phía Trương Đằng, nhằm thẳng Trương Đằng tung ra một loạt thế tấn công liên hòan.
Trương Đằng tùy ý chống đỡ mấy chiêu, cũng không để bản thân lúng túng, đợi đến khi đối phương sơ hở, bèn tung ra một cái quật ngã vai.
Đứa bé ấy tuy rằng có chút căn cơ tập võ, vậy mà cũng bị quật cho choáng váng đầu óc, nửa ngày bò không dậy nổi.
Khi dễ tiểu hài tử nào phải chuyện vẻ vang gì.
Trương Đằng dĩ nhiên cũng không muốn dây dưa với đối phương, bèn đi tới bên cạnh đứa bé, vươn tay phải, ý muốn kéo đối phương dậy, thuận tiện kết thúc trận ấu đả nhàm chán này.
Nào ngờ, đứa bé ấy thế mà chẳng chút lĩnh tình, hất tay hắn ra, phẫn uất đứng lên.
Trong miệng lúng búng kêu to cái gì đó.
Trương Đằng lắc đầu, không để ý đến, cứ thế đi về hướng thôn trang.
Bỗng dưng, đứa bé kia hô lớn một tiếng, mấy tiểu đồng bọn kia lập tức vây quanh Trương Đằng, nhắm hắn mà đấm đá túi bụi.
Đối mặt với đám đông vây đánh, Trương Đằng vất vả chống đỡ, trên mặt chịu mấy quyền, điều này làm hắn vừa giận vừa bực.
Thế là hắn ra tay không chút nương tay, nhằm thẳng đám hài tử kia đánh cho một trận nhừ tử, dựa vào một cỗ khí lực hung hãn đánh ngã tất cả đám nhãi ranh xuống đất.
Hắn một bên lau vết máu nơi khóe miệng, một bên nhắm mông đứa nhỏ cầm đầu kia đá cho mấy cái, trong miệng còn nói: "Trẻ con còn nhỏ, quyết không thể bỏ qua cho nó.
Đúng là hỗn xược hết chỗ nói, thứ tiểu quỷ này phải dạy dỗ cho tử tế.
Đám ranh con có mẹ sinh không có cha dạy."
Lũ ranh con! Để lão tử thay phụ mẫu các ngươi hảo hảo dạy dỗ một phen!
Ngay lúc này, một tiếng thét kinh hãi non nớt của nữ hài truyền đến từ đằng xa, mang theo một tia nức nở.
Trương Đằng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con ngựa non từ hướng thôn trang phi nhanh tới, trên lưng cưỡi một tiểu nữ hài mặc phấn y, nữ hài tựa hồ không biết cưỡi ngựa, chỉ có thể nắm chặt bờm ngựa con, trong sự xóc nảy dữ dội, thân thể lắc lư như sắp ngã xuống.
"Cộc cộc......"
Một chuỗi tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, bạch mã con chở nữ hài, hướng đám trẻ chạy tới.
Xem ra, việc giẫm đạp đám trẻ dưới vó ngựa cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Thấy cảnh này, Trương Đằng không khỏi giật mình, vội vàng kéo đám trẻ con trên mặt đất vào lề đường.
"Dừng...Dừng..."
Ngựa con phấn khích chạy như bay, lướt qua bên cạnh đám trẻ như một cơn gió.
Mà lúc này, nữ hài kia cũng không thể nắm được bờm ngựa con, hai tay buông lỏng, thét lên một tiếng, cả người bị hất xuống.
Trong thời khắc nguy cấp này, Trương Đằng vội vàng phi thân ra ngoài, tiếp được nữ hài rơi xuống.
Do quán tính, hai người ôm chầm lấy nhau, cùng lăn vào lề đường.
Mặc dù lề đường là bãi cỏ, nhưng lực đạo hai người ngã xuống cũng không yếu.
Trương Đằng chỉ cảm thấy cánh tay và sau lưng truyền đến từng trận đau nhức, ngực như bị tảng đá đè nén, nóng rát, nặng trịch, khó thở.
Trước mắt càng là từng trận tối sầm lại, cả người gần như muốn ngất xỉu.
Một lát sau, thần trí hắn mới khôi phục lại một chút minh mẫn.
Nữ hài lúc này đang nằm sấp trên người hắn, đôi mắt to như hắc ngọc trừng trừng nhìn hắn không chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nét hoảng sợ xen lẫn một tia tò mò.
Trương Đằng cười khổ, nói với nàng: "Xuy...!Tiểu muội muội, muội không sao chứ? Có thể xuống khỏi người ta được không.
Muội đè nặng ca ca khó chịu muốn chết rồi, hầu như không thở nổi nữa."
Tuy nhiên, tiểu cô nương kia vẫn bất động, trong đôi mắt to là vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Trương Đằng dùng tay vỗ nhẹ lên trán mình, tự nhủ: "Mình thực sự bị ngã đến hồ đồ rồi, nàng ta không hiểu lời mình nói."
Thế nên, hắn chỉ đành nhẹ nhàng đẩy nhẹ tiểu nữ hài, ra hiệu nàng xuống khỏi người mình.
Quả nhiên, bất luận nơi đâu, vẫn là ngôn ngữ hình thể tương đối thông dụng.
Tiểu cô nương lập tức hiểu ý hắn, ngoan ngoãn bò xuống khỏi người hắn.
Trương Đằng khó khăn ngồi dậy, khuỷu tay phải truyền đến trận trận đau đớn dữ dội khiến hắn nhíu mày, trong lòng chửi thầm.
Xem ra, hẳn là bị trật khớp.
Lúc này, tiểu cô nương hình như nhận ra hắn bị thương, dùng giọng nói ngọt ngào nói chuyện với hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ quan tâm.
"Hắc hắc… Tiểu nha đầu, coi như còn có lương tâm, không uổng công ca ca ta cứu ngươi một mạng."
Trương Đằng không hiểu nàng nói gì, nhưng từ thần thái, biểu cảm và giọng điệu của nàng, vẫn có thể đoán ra ý tứ mà nàng muốn bày tỏ.
Trong lòng không khỏi ấm áp, giơ tay xoa đầu nàng đầy yêu thương.
"Thế nào, tiểu cô nương? Muội có bị thương ở đâu không?" Hắn nhẹ giọng hỏi, đáp lại hắn vẫn là vẻ nghi hoặc.
Tuy nhiên, đối với việc bị xoa đầu, tiểu cô nương cũng không kháng cự, còn rất ngoan ngoãn, dịu dàng.
Bọn trẻ bị Trương Đằng kéo sang một bên trước đó, lúc này đã lần lượt đứng dậy, vây quanh hắn.
Đặc biệt là cậu bé lúc đầu dường như quen biết cô bé, vội vàng chạy đến trước mặt dìu cô dậy, miệng hỏi han, vẻ mặt đầy quan tâm.
Cô bé lắc đầu, một bên trả lời, một bên quay đầu nhìn Trương Đằng, rồi lại nói với cậu bé bằng giọng mềm mại.
Cậu bé ngẩn người, liếc mắt nhìn Trương Đằng, thần sắc có chút mất tự nhiên, dường như do dự không quyết.
Cô bé không tiếp tục nói chuyện với cậu ta, mà hướng tay nhỏ trắng nõn về phía Trương Đằng, đôi mắt to tròn nhìn hắn, như muốn nói: "Để ta kéo ngươi dậy".
Trương Đằng do dự một chút, cô bé chỉ mới năm sáu tuổi, lại là con gái, không biết có đủ sức không.
Cuối cùng, hắn vẫn đưa tay trái ra, nắm lấy bàn tay mềm mại như bông của đối phương để mượn lực đứng lên.
Bọn trẻ xung quanh thấy thế, nhìn nhau, từng người một lộ vẻ xấu hổ, tỏ ra lúng túng và ngại ngùng.
Cậu bé lúc trước nói chuyện với cô bé càng im lặng, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào hai người Trương Đằng, có chút bất lực.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy hai người nắm tay nhau thân mật, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé rõ ràng có thêm một tia không vui.
Trương Đằng thấy cậu bé như vậy, không nhịn được bật cười.
Trẻ con quả nhiên là trẻ con, nghĩ đến cô bé này chắc chắn là bạn chơi rất thân của cậu ta, thậm chí là họ hàng gì đó.
Thấy cô bé thân thiết với mình một chút là ghen, cảm xúc không vui hoàn toàn thể hiện trên nét mặt.
Trương Đằng không phải là người thích thú khi thấy người khác gặp chuyện xui xẻo, vả lại khuỷu tay phải đang đau nhức, nên không trêu chọc cậu nhóc kia nữa.
Vì vậy, hắn buông tay cô bé ra, từ từ xắn tay áo lên, bắt đầu kiểm tra thương thế của mình.