Thẩm Tế Nhật không đoán ra ý vị sâu xa trong lời nói của Du Thiên Lâm.
Anh vẫn đinh ninh Du Thiên Lâm đơn thương độc mã chuyển đến đô thành xa lạ này, tạm thời chưa kịp thích ứng, nên xuôi lòng: "Nếu muốn tìm người trò chuyện ăn bữa cơm chung có thể báo huynh.
Thỉnh thoảng có thời gian huynh sẽ gặp đệ."
"Thật à? Du Thiên Lâm bật dậy ngước nhìn anh.
"Ừ.
Nếu đệ đã gọi huynh một tiếng ca ca, thì huynh đây chắc chắn sẽ chăm sóc đệ đệ tận tâm tận lực." Thẩm Tế Nhật cười khẳng định, vừa hết câu chợt nghe phía sau có người gọi anh: "Thẩm đại ca?"
Du Thiên Lâm ngoảnh đầu thì trông thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc sơ mi trắng và váy dài đỏ son đang đứng ngoài cửa nhìn về chỗ họ.
"Tiểu Kì? Sao muội lại đến đây vậy?" Thẩm Tế Nhật chào hỏi.
Cô gái tiến về phía anh, vui mừng cất bước chân thoăn thoắt cơ hồ như bươm bướm bay lượn, còn nhoẻn nụ cười vén vài sợi tóc mai: "Muội tới mua cái tủ, thật ngoài mong đợi vừa may gặp được ca ca.
Ca ca cũng dạo mua đồ nội thất phải không ạ?"
"Phải, là đến chọn hộ bằng hữu." Thẩm Tế Nhật đứng dậy, còn chưa vững đã cảm thấy cổ tay bị kéo mạnh.
Anh cúi đầu ngoái lại.
Du Thiên Lâm vẫn nắm tay anh không rời, song tầm mắt ghim chặt vào cô gái trước mặt.
Lúc này Thẩm Tế Nhật mới sực nhớ ra mình chưa giới thiệu, vì thế giải thích: "Cô gái này tên là Diệp Kì.
Tiểu Kì, đây là Du Thiên Lâm."
Thẩm Tế Nhật để họ làm quen nhau.
Diệp Kì mỉm cười ngọt ngào, chìa tay trước Du Thiên Lâm: "Xin chào."
Du Thiên Lâm liếc mắt đánh giá cô gái, tuy rằng chậm nửa nhịp, vẫn đứng lên bắt tay cô gái: "Xin chào."
"Thẩm đại ca, hôm nay huynh có quay về thương hội không ạ?" Diệp Kì hoàn thành xã giao cơ bản với Du Thiên Lâm, dán dính ánh mắt lên người Thẩm Tế Nhật.
Thẩm Tế Nhật bất ngờ: "Có vấn đề gì phát sinh à?"
"Danh sách người tham gia hội đấu giá từ thiện cuối tháng đã được tập hợp đầy đủ, nhưng có dăm ba chi tiết cần sửa chữa.
Muội nghĩ nên báo cáo với ca ca một chút ạ." Diệp Kì trình bày.
Mắt Thẩm Tế Nhật thoáng xem thời gian trên đồng hồ quả quýt, anh báo lại: "Vậy đi, bốn giờ ca ca qua.
Muội báo mấy thư kí phụ trách khác chuẩn bị một tí.
Chúng ta mở cuộc họp nhé."
"Vâng.
Vậy, muội đi trước ạ." Diệp Kì lại vén tóc mai lần nữa, xem chừng không muốn nói lời tạm biệt với Thẩm Tế Nhật.
Chờ cô gái rời khỏi, Thẩm Tế Nhật mới quay về đây, chưa kịp mở miệng đã thấy Du Thiên Lâm dùng vẻ mặt cổ quái ngó mình.
"Đệ sao thế?" Thẩm Tế Nhật thắc mắc.
"Cô gái vừa rồi là ai vậy? Có vẻ rất thân quen với huynh."
"Muội ấy là thư kí thương hội, phụ giúp tất cả công việc trong tay huynh đó mà." Thẩm Tế Nhật thuận miệng đáp, lại dõi mắt về cái giường vừa nằm, hỏi Du Thiên Lâm muốn mua gối đầu luôn không.
"Huynh nằm gối đầu này thoải mái chứ?" Du Thiên Lâm hỏi ngược anh.
Thẩm Tế Nhật tiếp tục nở nụ cười bất đắc dĩ: "Thoải mái, rất thư thái.
Mua lẹ lẹ đi nào.
Huynh phải quay về cửa hiệu gấp."
Du Thiên Lâm trả tiền thanh toán, thỏa thuận thời gian giao hàng với người bán, đi theo Thẩm Tế Nhật xuống tầng.
Khi bước đến cửa, hắn đột nhiên gọi Thẩm Tế Nhật.
Thẩm Tế Nhật xoay người.
Sau chính ngọ* bóng nắng xiên khoai từ bên ngoài rọi xuyên qua cửa sổ sát đất, khiến ngũ quan anh được soi sáng trở nên mơ hồ tựa như hóa thành một ảo ảnh.
Du Thiên Lâm không coi rõ gương mặt anh, nhưng lọt vào tai là chất giọng thanh nhã của anh: "Có chuyện gì vậy?"
*Chính ngọ: 12 giờ trưa.
Du Thiên Lâm mang lời lẽ vốn định tỏ tường tiếp tục chôn vùi dưới cõi lòng, đổi thành: "Huynh theo giúp đệ sắm sửa nội thất.
Đệ muốn mời huynh ăn cơm tối."
Thẩm Tế Nhật cười khéo léo từ chối: "Thôi khỏi, việc này dễ như trở bàn tay mà."
"Sao được, huynh không để đệ mời bữa cơm này đệ sẽ áy náy đấy."
Thẩm Tế Nhật đành phải đồng ý: "Được rồi, để tối nói sau."
Du Thiên Lâm cùng anh trở lại xe, đưa anh đến cửa hiệu trước, rồi mới về nhà mình.
Sĩ quan phụ tá Hồng Dật và kiến trúc sư thiết kế đình viện đã đứng ở cửa nhà đợi hắn.
Vừa nãy hắn đã hỏi ý Thẩm Tế Nhật, giờ truyền đạt ý tưởng đối với đình viện cho kiến trúc sư phụ trách thiết kế.
Người này hẹn sẽ đưa bản vẽ cho hắn xem sau một hai ngày nữa.
Nhóm người đi rồi, Hồng Dật mới giải trình ngắn gọn: "Trưởng ty, giữa trưa Hồ tiên sinh gọi điện thoại, mời ngài quay về chỗ ngài ấy càng sớm càng tốt."
"Có chuyện gì?" Du Thiên Lâm vừa bước lên tầng vừa hỏi.
"Ngài ấy cấp báo vừa mật thám được một ít tin tức ngầm từ Nghi Châu bên này ạ." Hồng Dật hạ giọng báo cáo.
Du Thiên Lâm ngừng bước một chút, nói với sắc mặt trầm ngâm: "Ta hiểu rồi.
Cậu đi đi." dứt lời liền tự bỏ qua ngã rẽ, đặt chân vào thư phòng tận trong cùng.
======
Thẩm Tế Nhật bận bịu tại cửa hiệu đến nhập nhoạng mới vội vội vàng vàng tới hội sở Thương hội Nghi Châu.
Diệp Kì đã chuẩn bị ổn thỏa tài liệu cho cuộc họp từ sớm.
Mấy thanh niên ngồi trong văn phòng anh, duyệt chương trình đấu giá từ thiện một lần chi tiết, cũng như thương thảo các phần cần chỉnh sửa chốt lại vấn đề lần hai.
Chờ tan họp xong, sắp đến bảy giờ đúng.
Thẩm Tế Nhật hơi nhíu ấn đường, đang tính mở tiếp một tập tài liệu khác, thì một ly sữa nóng được đặt trước mặt anh.
Anh vừa ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Kì: "Thẩm đại ca, uống hết rồi về nghỉ ngơi đi ạ."
Thẩm Tế Nhật nhận cốc sữa, cho cấp dưới về sớm: "Ca ca xem xong vài thứ rồi mới về.
Mọi người cứ về trước đi."
"Vậy muội cũng..." Diệp Kì định bảo cũng ở lại, kết quả còn chưa nói trọn lời đã có tiếng gõ cửa vang lên phía sau.
Cô và Thẩm Tế Nhật đồng thời nghía ra.
Một thanh niên anh tuấn đang đứng ở cửa.
Du Thiên Lâm thay sang bộ Âu phục màu xám nhạt, chẳng những đeo cà vạt, còn đặc biệt dùng keo xịt tóc chải vuốt.
Vốn ôm tâm tình hết sức tốt đẹp đến đón Thẩm Tế Nhật ăn tối, nhưng vừa đụng mắt tới bóng dáng Diệp Kì, là nét mặt sung sướng vui cười nháy mắt tan thành sương khói.
Thẩm Tế Nhật chẳng lường được vừa mới tạm biệt giữa trưa giờ lại gặp hắn, không khỏi ngạc nhiên: "Có chuyện gì thế mà đệ lại đến nữa?"
Thực ra anh muốn hỏi Du Thiên Lâm xem có công việc gì mà cần mình giúp.
Nhưng câu hỏi này tới khi vào tai Du Thiên Lâm, lại kèm theo Diệp Kì ở bên cạnh nhìn hắn, khiến Du Thiên Lâm càng mất hứng trong lòng.
"Đệ tới tìm huynh ăn cơm.
Giữa trưa huynh đã đồng ý với đệ." Hắn chả chờ Thẩm Tế Nhật trả lời đã bước qua, tựa vào cạnh bàn, với một dáng vẻ không chừa đường khước từ.
Thẩm Tế Nhật phân trần: "Chẳng phải huynh đã bảo để bàn sau rồi à? Chỗ này còn chút công việc lâu xong, nên hiện tại huynh không rời đi được."
"Không vấn đề gì, đệ chờ huynh." Du Thiên Lâm quả quyết rồi đến bàn làm việc đối diện, kéo ghế tựa ra ngồi xuống.
Thẩm Tế Nhật đau đầu ngó hắn: "Nhất định phải ăn tối nay ư?"
Du Thiên Lâm tiếp lời: "Ngày mai đệ phải xa nhà một chuyến, đại khái mất cả tuần mới có thể trở lại."
Lúc này Thẩm Tế Nhật mới hiểu được nguyên do hắn kiên trì tới vậy, vì thế khép tài liệu trong tay, bảo Diệp Kì: "Ca ca về trước.
Mọi người cũng đừng làm việc muộn quá."
Diệp Kì gật đầu đáp lại, dõi theo anh và Du Thiên Lâm bước ra ngoài.
Ra khỏi hội sở thương hội, Thẩm Tế Nhật mới phát hiện sắc trời bên ngoài đều ngả bóng tối đen óng như mực tàu.
Ngoại trừ dăm ngọn đèn đường trước các tòa nhà lầu tản ra ánh sáng yếu ớt, chỉ có vầng trăng đêm rằm tròn vành vạnh xa vời vợi nơi chân trời vẫn tỏa sáng êm dịu.
Anh ngồi vào xe Du Thiên Lâm.
Du Thiên Lâm sai người làm lái xe xong thì lặng im như nước, vẫn luôn ngó ngoài cửa sổ.
Thẩm Tế Nhật trộm nhìn vài lần, nom khuôn mặt hắn lộ vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết, bèn hỏi hắn đi gấp như thế có phải xảy ra chuyện gì rồi không.
Du Thiên Lâm quay đầu, tầm nhìn chạm phải đôi mắt anh, muốn nói lại thôi.
Thẩm Tế Nhật không thúc giục, bèn duy trì bầu không khí tĩnh lặng chờ Du Thiên Lâm mở lời.
Sau hồi lâu, Du Thiên Lâm thả lỏng nét mặt, đáp: Kỳ thật cũng chả có gì, chẳng qua tạm thời có tí việc.
Huynh yên tâm.
Một tuần sau đệ sẽ quay về."
Biểu cảm của hắn đổi thành hơi gượng gạo.
Thẩm Tế Nhật ngẫm nghĩ, đoán mò: "Là chuyện rất phiền phức à?"
Tàm tạm, đệ có thể đối phó."Du Thiên Lâm trấn an.
Hắn không muốn nhiều lời.
Đương nhiên Thẩm Tế Nhật sẽ ngừng đề cập thêm.
Dẫu sao thế giới đời sống của hai người mấy năm gần đây hoàn toàn khác biệt, có khả năng làm bằng hữu ôn chuyện tán gẫu, nhưng khá khó để hiểu biết sâu sắc lẫn nhau trên một phương diện nào đó.
Tỷ như anh biết Du Thiên Lâm là có ô dù tại Bắc Bình đứng sau, cho nên tuổi còn trẻ vẫn có thể tiếp quản chức vị ở Đốc tra ty Nghi Châu.
Tuy nhiên anh không chủ động thăm dò hoàn cảnh gia đình Du Thiên Lâm, lại càng không tùy tiện tìm hiểu đến cùng những việc liên quan.
"Vậy thì tốt, đệ cẩn thận chút.
Nếu có gì cần huynh hỗ trợ hãy cứ báo." Thẩm Tế Nhật nhìn hắn nói.
Du Thiên Lâm và anh đưa mắt liếc nhau.
Ánh mắt hắn giống như lơ đãng dừng ở trên môi anh, trước khi anh phát hiện đã rời đi không một tiếng động.
Hắn đề nghị: "Thật sự có một công chuyện mà đệ cần huynh giúp đỡ."
"Chuyện gì cơ?"
"Đệ không ở mấy ngày nữa có thể phiền huynh trông coi chứ?"
Thẩm Tế Nhật nghi hoặc: "Đệ cần huynh trông gì thế?"
Du Thiên Lâm ngoắc ngón tay về phía hắn.
Thẩm Tế Nhật dựa sát vào đây.
Du Thiên Lâm mượn cớ vòng tay qua bờ vai của anh ôm, lại bắt đầu chiêu nói nhăng nói cuội: "Vân Thâm ca, đệ vừa tới Nghi Châu nhậm chức, đối với toàn bộ nơi này đều chưa nắm chắc.
Giả dụ có người thừa dịp đệ vắng nhà sắp đặt thiết bị nghe lén linh tinh thì rắc rối to.
Vì vậy đệ giao cho huynh.
Vả lại nội thất đều do huynh chọn lựa, nhờ huynh tới bày biện là hợp lí nhất."
Khi thì thầm hắn cố ý đè từng tiếng.
Giọng nói trầm thấp thu hút ấy phả hơi thở nóng hổi vào vành tai Thẩm Tế Nhật.
Thẩm Tế Nhật bị hắn trêu chọc cực kỳ nhột, khó kiềm được run run.
Mặc dù hơi miễn cưỡng, nhưng nói hết lời hắn vẫn lập tức thả tay xuống.
Vành tai Thẩm Tế Nhật đã ửng đỏ, song cũng may là anh chẳng phát hiện ra cử chỉ của hắn chất chứa bao ám muội, trái lại còn nghiêm túc hẳn lên: "Huynh đã hiểu ý đệ, trông coi thì không thành vấn đề.
Tuy nhiên ý kiến của huynh vẫn chỉ là sở thích của huynh, sửa xong chưa chắc đệ đã thích."
Du Thiên Lâm tựa lưng lên ghế, vẻ mặt hoàn toàn thư giãn, bật cười khen: "Tính đệ vốn hiếm khi soi mói bắt bẻ, hơn nữa lựa chọn của huynh đều phù hợp với tâm ý của đệ.
Đệ rất thích.