Tay Thẩm Tế Nhật tát vụt một cái, vỗ yêu vào miệng Du Thiên Lâm.
Anh không lấy sức đánh thật, Du Thiên Lâm sẽ không cảm thấy đau, còn cười chẳng biết xấu hổ hơn vừa nãy, cứ nhất quyết lôi kéo anh thực hiện một phen.
Giờ đang ở Thẩm gia, lại giữa ban ngày ban mặt, sao anh có thể cho Du Thiên Lâm toại nguyện.
Cố véo một phát vào bắp tay trong của Du Thiên Lâm, lúc này mới xuống giường từ trên mình đệ ấy.
Từ sau khi được sự đồng ý của mợ Cả, hai người họ ở bên nhau không cần phải trốn tránh người ngoài nữa.
Vụ việc Triệu Văn Tuyên đó cũng nhờ Du Trường Nho ra tay, đến tầm hai tháng, thì diệt sạch thế lực của nhà họ Triệu trong chính quyền Nghi Châu, Hồng Dật đã giao bằng chứng Triệu Văn Tuyên xúi giục Trần Lục phóng hỏa giết người cho Cục Cảnh sát vào một thời cơ thích hợp.
Vụ án này liên quan tới một quan một thương, trước thời điểm đánh động vào nhà họ Triệu Du Trường Nho cũng chả phong tỏa tin tức, đương nhiên Cục trưởng Tống của Cục Cảnh sát hiểu rõ nên làm thế nào, chưa hết bốn tuần đã loan truyền thông tin Triệu Văn Tuyên chịu phán quyết mười năm lăm tù.
Trong khoảng thời gian này Du Thiên Lâm đều dưỡng thương ở Thẩm gia.
Dựa vào cái miệng mở ra là gió nổi cỏ rạp của mình, quả thực hắn đã nịnh đầm mợ Cả từ giữ thái độ đoan trang nghiêm nghị sang vừa ngó thấy hắn là chuyển thành nửa mẹ vợ mặt mày hớn hở.
Sau khi căn phòng kia của hắn được tân trang lại từ đầu, mợ Cả cứ tiếc hắn dời đi, vẫn luôn dặn hắn có thời gian rảnh rỗi thì hãy đến nhà mình ngồi chơi một tí.
Hơn nửa năm sau, nhân dịp lão gia bên nhà họ Du mừng thọ, Du Thiên Lâm dẫn Thẩm Tế Nhật về Bắc Bình một chuyến.
Tuy là lần đầu tiên gặp Thẩm Tế Nhật, nhưng trước đấy ngài từng nghe Du Trường Nho đề cập rất nhiều lần rồi, Du Thiên Lâm đã thưa thật về mối tình này với ngài vào tết năm ngoái.
Thời trai trẻ lão gia của nhà họ Du đã xông pha chiến đấu nửa đời người nơi tiền tuyến, sau đó thì vào chính trường.
Tính ngài còn quả quyết hơn cả Du Trường Nho, tuyệt đối sẽ không nói thích thứ mình ghét.
Có điều là trong phạm vi chuyện tình cảm của cháu trai này, ngài vẫn chưa bao giờ thể hiện thái độ.
Chẳng thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ bảo Du Thiên Lâm mau chóng dắt Thẩm Tế Nhật về để ngài xem xét.
Thẩm Tế Nhật bỏ thời gian hai tháng chuẩn bị đồ lễ mừng thọ, là một bộ chăn đệm và gối thuốc* thêu thủ công khéo léo tinh xảo.
Để ngài Du sử dụng được thoải mái, anh còn đặc biệt qua Tô Châu, tìm bạn bè quen biết trong Cục Chức tạo Giang Nam**, mời bốn vị tú nương giúp anh thêu gấp.
*Gối thuốc là một biện pháp quan trọng để cải thiện giấc ngủ.
Hầu hết các vị thuốc trong gối thuốc đều có đặc tính mềm thơm, tác dụng vào các huyệt đạo sau đầu, thông kinh lạc điều hòa khí huyết, trị bệnh, tăng tuổi thọ của con người.
Gối thuốc đa phần phù hợp với những bệnh nhân mắc các bệnh mãn tính, như viêm mũi, thoái hóa đốt sống cổ, đau nửa đầu, cao huyết áp...!Nếu dùng các loại thuốc có kết cấu cứng, hãy cẩn thận nghiền thành bột đặc rồi mới cho vào gối, áo gối tốt nhất nên dùng lụa mềm, ruột gối tốt nhất nên dùng bông nguyên chất.
Gối mềm không chỉ tạo cảm giác thoải mái mà còn tăng diện tích tiếp xúc giữa đầu và gối, giúp thuốc có thể thẩm thấu hết vào đầu và cổ.
Thuốc trong gối thuốc cũng có hạn sử dụng, khi không sử dụng gối thuốc, để tránh các hoạt chất bay hơi, nên bọc trong túi ni lông.
Nói chung thuốc trong gối cần được bảo quản, cứ 1 đến 3 năm lại thay một lần.
**Phủ Giang Ninh được thiết lập năm 280 với tên gọi"臨江" (Lâm Giang).
Năm 281, Lâm Giang được đổi tên thành Giang Ninh, có thể là "外江無事" (Ngoại Giang Vô Sự), an ninh ở mảnh đất phía nam sông Trường Giang.
Sở nha Chức tạo Giang Ninh được chính quyền trung ương triều Thanh thiết lập ở phủ Giang Ninh (nay thuộc tỉnh Giang Tô thành phố Nam Kinh) năm thứ 2 Thuận Trị (1645), phục vụ cho hoàng thất nhà Thanh.
Sở nha chuyên thu mua hàng dệt cho vua dùng và vải vóc cho quan dùng.
Công xưởng của Nha Chức tạo sau khi thiết lập gọi là Cục Chức tạo Giang Ninh, được giám sát bằng quan lại Phủ Nội vụ.
Đến năm thứ 30 Quang Tự (1904), Sở nha Chức tạo Giang Ninh bị xóa bỏ, các công xưởng từ hiệu buôn quốc doanh của vua thành hiệu buôn tư nhân của dân.
Dược liệu trong gối thuốc đều là anh dày công lựa chọn kỹ lưỡng, phù hợp nhất cho người có tuổi dễ ngủ ngon.
Chăn đệm thì làm từ tơ tằm xuân, đắp vào vừa mỏng nhẹ vừa giữ ấm.
Lại còn bỏ tâm ý đặt thêu hoa văn bách phúc* lên chăn, ngụ ý vô cùng tốt lành.
*Hoa văn bách phúc là dòng chữ mang ý nghĩa theo truyền thống dân gian Trung Quốc.
Từ in một trăm chữ phúc viết theo nhiều thể khác nhau tạo thành, thể triện làm thể chữ cơ sở của các thể chữ khác, cũng là kiểu dáng chữ phúc lưu truyền lâu đời trong dân gian Trung Quốc.
Mọi việc tốt lành đều gọi là phúc, như phú quý thọ lâu thi đạt.
Phần lễ vật mừng thọ này ngay cả mợ Cả coi thử cũng nhận thấy đã chọn lựa chả hề thiếu sót gì, song trong lòng anh vẫn phấp phỏng không yên, chẳng biết ông nội Du Thiên Lâm có thích hay không.
Mãi tới bữa yến mừng thọ, sau khi dâng tặng quà lễ, ông cụ khen ngợi không ngớt miệng anh mới an tâm.
Yến tiệc mừng thọ của ông chủ dòng họ Du được tổ chức tại toà nhà cổ, biện khoảng chục bàn, cũng chả mời người ngoài nào, đa phần là thông gia, thân thích chi bên.
Anh ngồi trên bàn của chủ nhà, ban đầu Du Thiên Lâm cùng dùng bữa với anh, rồi rút cuộc đến giữa buổi tiệc bị Du Trường Nho gọi đi, phụ Du lão gia kính rượu qua lại từng bàn một.
Bên cạnh chẳng có Du Thiên Lâm, anh không tránh khỏi có phần dè dặt mất tự nhiên, bèn nghĩ bụng vào nhà vệ sinh giải quyết một lát, tiện thể đi đâu đấy hít thở không khí thoáng.
Nhưng sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, anh đụng phải một người nằm ngoài dự tính.
Mặc dầu nghĩ rằng khi tới Bắc Bình có thể sẽ chạm mặt Hồ Tuyết Duy, nhưng anh không ngờ, lại là gặp ở trong tiệc mừng thọ Du lão gia.
Từ sau khi Hồ Tuyết Duy rủa xả những lời ngoan độc với anh, thì họ chưa từng gặp lại nhau.
Phong thái của Hồ Tuyết Duy bây giờ vẫn là một vẻ lên mặt nạt người như cũ, nhưng mà còn hơn lúc ấy, dường như ánh mắt nhìn anh chưa bao giờ có ý thù địch rõ ràng đến thế.
"Có thời gian không?" Hồ Tuyết Duy hỏi.
Thẩm Tế Nhật gật đầu.
"Vậy nói chuyện lát với tôi đi."
Thẩm Tế Nhật theo gót Hồ Tuyết Duy, trông cậu ta nắm rõ cấu trúc tòa nhà cổ của dòng họ Du y như của nhà mình, mấy người hầu bắt gặp dọc đường đều hành lễ kính cẩn với cậu ta, anh không khỏi nhớ tới mối quan hệ giữa Hồ Tuyết Duy và Du Thiên Lâm là bạn từ nhỏ cùng nhau trưởng thành.
Bữa tiệc mừng thọ lần này của Du lão gia, Du Thiên Lâm từng nhắc với anh sẽ không mời Hồ Tuyết Duy, giờ lại thấy người, có lẽ Du Thiên Lâm cũng chẳng biết rồi.
Anh bước theo sau Hồ Tuyết Duy, giẫm lên cầu thang bằng gỗ nguyên khối của căn nhà cổ, đi về phía ban công cuối tầng ba, mỗi người một bên dựa vào hàng lan can đằng trước.
Dưới bao lơn là tiệc rượu sôi nổi tưng bừng, vài gốc đại thụ tỏa bóng bao lấy khoảnh sân nhà, che khuất tầm nhìn không ít.
Thế nhưng Thẩm Tế Nhật chỉ thoáng liếc là nom thấy Du Thiên Lâm, hắn cầm ly rượu trong tay, đứng cạnh Du lão gia và Du Trường Nho, đang cười thân thiết với những người họ hàng ôn kỷ niệm xưa.
Hồ Tuyết Duy rút ra một điếu thuốc lá rồi châm, coi anh nhìn đắm đuối không chớp mắt vào phía bên dưới, liền trông theo tầm nhìn của anh, tức khắc giở mình cao giọng khinh khỉnh: "Chỉ xa có tẹo này thôi, mà ngắm bằng ánh mắt ngu si như vậy hả?"
Cậu ta hở cái miệng đấy ra là tuôn lời khó nghe, Thẩm Tế Nhật cũng chả nổi giận, cười nụ thu tầm mắt về: "Cậu tìm tôi là muốn nói chuyện gì?"
Hồ Tuyết Duy quan sát anh vài lượt, thấy cảm xúc trong mắt anh đều ôn hòa, chẳng kìm nổi tò mò ngờ vực hỏi: "Hồi đó tôi nói những lời kia với anh, anh không giận tôi hả?"
Thẩm Tế Nhật mỉm cười, lại ngó về bóng dáng phía đằng xa xa ấy lần nữa: "Có giận hay không thì cũng qua rồi."
"Thật ra tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh." Hồ Tuyết Duy dụi tắt đầu thuốc lên thanh lan can đá, gườm anh đặt câu hỏi liên tục: "Nếu khi đấy Cảnh Nguyên không khai ra chân tướng với Du Thiên Lâm, thì anh chắc chắn sẽ chia tay với cậu ấy đúng không?"
Thẩm Tế Nhật nhìn chăm chăm hình bóng của Du Thiên Lâm như cũ: "Tôi chẳng cần phải trả lời câu hỏi này."
Hồ Tuyết Duy cười mỉa mai giễu: "Anh không dám trả lời."
Cuối cùng Thẩm Tế Nhật cũng quay đầu lại coi cậu ta: "Nếu cậu chỉ muốn nói những điều này, thì hãy thứ cho tôi không tiếp chuyện được."
Anh xoay người toan bước, Hồ Tuyết Duy lập tức tung ngón đòn: "Tối hôm ấy người ở trong xe của tôi chính là Thiên Lâm, sau đó chuyện trong Đằng Noãn Các anh cũng thấy rồi đấy.
Cho dù anh có chấp nhận hay không, cậu ấy thực sự đã quan hệ với tôi."
Thẩm Tế Nhật ngừng chân giây lát.
Dòm bóng lưng lặng lẽ của anh, rốt cuộc Hồ Tuyết Duy cũng có niềm khoái cảm hòa được một ván, đang định bồi thêm mấy câu nữa, thì trông thấy anh xoay mình lại, sắc mặt vẫn điềm đạm bình tĩnh như trước đó: "Cậu ngấm ngầm tính kế người bạn tốt đối xử thật lòng với cậu, làm tổn thương cậu ấy đồng thời làm tổn thương chính mình.
Đã qua lâu vầy rồi, cậu vẫn không thể buông bỏ được ư?"
Hồ Tuyết Duy hơi mím môi, những ý nghĩ trả thù cực đoan vốn đầy rẫy trong bụng kia lập tức bị vài lời vô cùng đơn giản và cả ánh nhìn mang thương cảm ấy của anh đánh cho tan tành mây khói.
"Anh hiểu cái gì?" Hồ Tuyết Duy nện một quyền lên thành lan can: "Tôi thích cậu ấy bao nhiêu lâu như thế, để không bị cậu ấy phát hiện, thậm chí tôi còn đổi bạn gái luôn tay.
Kết quả thì sao? Anh mưu toan kế gì vậy? Anh dựa vào đâu mà đoạt được cậu ấy dễ như chơi?" Dường như cậu ta chả biết đau, chỉ trợn mắt hung tợn với Thẩm Tế Nhật.
Ra sức bấu đầu ngón tay vào mặt đá thô ráp, rất nhanh đã lưu lại mấy dấu máu trên bề mặt thanh đá.
Thẩm Tế Nhật nhìn bằng vẻ mặt chẳng thay đổi chút nào, mãi tới lúc cảm xúc trong mắt cậu ta mãnh liệt không kìm nén nổi nữa, cậu ta xoay ngoắt mặt đi, mới thở dài.
"Không ai có thể có được người khác một cách dễ dàng.
Tôi không phải cậu, song tôi có thể thấu hiểu nỗi khổ cầu mà không được trong tâm cậu, suy cho cùng tôi và đệ ấy cũng chả phải thuận buồm xuôi gió ngay từ đầu.
Tôi cũng từng vấp phải sai lầm, cũng từng thấy tuyệt vọng và lạc lối, nhưng đây không phải là lý do để tôi có thể làm tổn thương ai hết."
Thẩm Tế Nhật cầm khăn tay sạch từ trong túi áo, đưa sang: "Tôi và đệ ấy yêu nhau từ bấy đến giờ, đệ ấy là dạng người gì tôi hiểu rõ lắm.
Nếu đệ ấy đã khẳng định giữa đệ ấy và cậu không có chuyện gì, thì tôi nhất định sẽ tin đệ ấy."
Hồ Tuyết Duy chụp ngéo bàn tay Thẩm Tế Nhật, vẫn còn tính chửi gì đó, bị anh ngắt ngang một lần nữa: "Đừng thốt những lời hại người hại mình ấy nữa, điều kiện của cậu không tệ, nếu có thể vứt bỏ chấp niệm sai trái, chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn."
Thẩm Tế Nhật đặt khăn tay lên thành lan can cạnh Hồ Tuyết Duy, sau cùng nhìn lướt qua cậu ta, xoay người đi xuống.
Hồ Tuyết Duy nhìn chằm chằm cái bóng dáng kia, quá nhiều cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt.
Thực tình cậu ta cực kỳ muốn tiến lên, độc ác đẩy con người này một phát, khiến người này lăn thẳng xuống tầng dưới, từ nay về sau hoàn toàn biến mất.
Chỉ có điều cậu ta cũng biết, nếu thật sự làm như thế, Du Thiên Lâm sẽ căm thù mình suốt đời này.
Dẫu sao từ sau khi xảy ra sự việc kia, Du Thiên Lâm chẳng gặp mặt cậu ta nữa, ngay cả điện thoại cũng chả chịu nhận một lần nào.
Hồ Tuyết Duy quay mình qua, trông thấy nụ cười vui tươi nhẹ nhõm đã lâu không xuất hiện ấy trên gương mặt Du Thiên Lâm dưới bầu trời trong xanh, không khỏi đau khổ nhắm đôi mắt lại.
Cậu biết mình nên từ bỏ, người đó chờ đợi cậu hai năm, nếu cứ cố chấp u mê như vậy tiếp, có thể cậu cũng sẽ để mất cả người duy nhất đối tốt với cậu đấy.
Thẩm Tế Nhật trở về chỗ ngồi, mới ngồi xuống đã thấy Du Thiên Lâm bưng một bát con khoai môn nghiền* nóng hầm hập chạy vù về phía anh.
*Khoai môn nghiền, còn được gọi là cháo khoai môn nhừ hoặc bột khoai môn là một món tráng miệng truyền thống trong ẩm thực Phúc Kiến và ẩm thực Triều Châu, làm từ khoai môn và mỡ lợn, được phục vụ trên một đĩa phẳng.
Món tráng miệng này thường được phủ hạt mè nướng và đôi khi có kẹo bạch quả, chà là đỏ hoặc hạt dưa.
Bát khoai môn nghiền kia bốc hơi nóng nghi ngút, xông đỏ khuôn mặt tươi cười của Du Thiên Lâm, làm anh cũng chẳng nhịn nổi bật cười theo.
"Bỏng chết đệ rồi!" Du Thiên Lâm đặt khoai môn nghiền ở trước mặt anh, lại vói đôi tay đến bên hai má anh, sờ tai anh cho bớt nóng.
Thân mật trước mắt bao người như thế khiến anh khó mà tự nhiên bày tỏ tình cảm, anh toan đẩy Du Thiên Lâm, đệ ấy lại bỏ tay ra trước, cầm thìa của anh múc một miếng, nếm thử trước một ít trong miệng mình, sau đấy thì để kề miệng anh: "A~"
Thẩm Tế Nhật đón lấy chuôi chiếc thìa đó, tính tự xúc ăn, Du Thiên Lâm chả chịu buông tay: "Há miệng nào.
Món khoai nghiền này là do một thím của đệ làm đấy, từ bé đệ đã vô cùng thích ăn, không ngọt lắm, còn gia giảm không ít hạt khô, ở ngoài chẳng có mà ăn đâu."
Anh ngó ngàng xung quanh, thấy không có ai đang nhìn họ, bèn nhanh chóng ngậm thìa khoai môn nghiền này vào miệng.
Du Thiên Lâm vừa nom anh vừa cười tít mắt, tới lúc anh nuốt hết mới hỏi: "Ăn thử có ngon không?"
Trong món khoai nghiền này có trộn lẫn một lượng nhỏ sữa tươi, hương vị thơm đậm đà đặc trưng.
Anh cười khen: "Ừm, ngon lắm."
Hai người cứ huynh một miếng đệ một miếng như thế ăn hết sạch bát khoai môn nghiền ấy, trông Du Thiên Lâm có vẻ còn chưa đã thèm, anh chủ động gợi ý: "Nếu thích vầy, thì chả bằng huynh hỏi thím của đệ một chút xem cách làm thế nào, rồi về chỉ thím Hà học nấu cho đệ ăn nhé."
Du Thiên Lâm liếc nhìn anh, tự dưng vươn tay ôm anh vào lòng.
Anh lập tức nhòm tứ phía, may mà hình như những người nhấm rượu ăn cỗ bàn tán rôm rả kia đều hết sức giữ ý, hoàn toàn không có ai nghía sang họ ở bên này.
Du Thiên Lâm hôn lên tóc mai anh, thì thầm: "Chẳng phải dạo gần đây huynh tranh thủ học vài món với thím Hà hay sao? Cũng học luôn món này nấu cho đệ ăn đi."
Thẩm Tế Nhật đủn hắn ngượng nghịu: "Sao đệ biết vậy?"
Như một lẽ dĩ nhiên Du Thiên Lâm cười đắc chí: "Có chuyện gì trong nhà mà người làm chồng như anh đây không biết hở?"
Thẩm Tế Nhật đỏ lựng hai vành tai, lúc đầu định bụng âm thầm học vài ba món ngon, để đến tháng sinh nhật của Du Thiên Lâm tự tay làm cho đệ ấy ăn.
Giờ bị phát hiện trước, không khỏi đẩy người ra chán nản.
Thấy anh dỗi, Du Thiên Lâm lại xáp vào gần hơn dỗ người: "Đừng giận mà, mấy hôm trước tay huynh bị bỏng, huynh chả chịu nói cho đệ biết nguyên nhân, đệ chỉ có thể hỏi quản gia."
Thẩm Tế Nhật cũng không phải giận thiệt, chỉ là cảm thấy không dễ có thể tạo ra niềm vui bất ngờ cho đệ ấy, kết quả thành phí công như thế thì thật là đáng tiếc.
Du Thiên Lâm nâng tay anh dưới bàn, khẽ khàng mò lên chỗ anh bị bỏng: "Đôi tay này của em phải bề bộn với công việc của thương hội, phải trông coi làm ăn của Thẩm gia, còn phải giúp anh lo toan chuyện nhà cửa, nếu lại bị thương vì nấu cơm cho anh nữa, thì anh không được xót lòng chết mất ư?"
Nom hắn thao thao những lời buồn nôn này bằng tư thái trang nghiêm trịnh trọng, Thẩm Tế Nhật liền cảm thấy tên khốn này đúng là ăn sạch mình luôn, lần nào cũng có thể nói trúng lòng mình chỉ bằng dăm câu nhẹ nhàng bâng quơ.
Đã hết giận, Thẩm Tế Nhật ngó hắn phản công: "Đây là đệ tự hủy quà sinh nhật của mình trước đấy, đến lúc sinh nhật thì khỏi có mà đòi nhá."
Du Thiên Lâm vẫn chưa đáp, cứ theo dõi anh, trông thấy anh lại có linh cảm không lành mới thả lưới: "Thật ra đệ muốn đòi một món quà khác hơn, khỏi cần huynh tốn công chuẩn bị, chỉ cần bằng lòng với đệ một việc là được thôi."
Thẩm Tế Nhật đã bị rơi vào bẫy của hắn nhiều lần, sao vẫn còn có thể tin lời dễ dàng như vậy, không khỏi nhìn hắn cảnh giác: "Việc gì?"
Du Thiên Lâm cười hì hì, lại biến thành bộ dạng muốn ăn đòn: "Đừng vội, tới lúc đó huynh sẽ biết.".