Hải Ninh cắm mặt đi làm cả ngày, mỗi ngày cô cũng chỉ ngủ được 2 3 tiếng.
Như mọi ngày, Hải Ninh phải dậy sớm để đi giao hàng, gặp khách hàng quen, người ta còn cho cô thêm tiền.
Sáng hôm nay cô giao hàng đến một khu chung cư cao cấp.
Thân hình cô nhỏ nhắn nhưng một mình ôm một thùng hàng nặng mấy ký đi giao.
Một trong những khách hàng của cô hôm nay có một chàng trai trẻ, trông có vẻ thư sinh, anh ta đeo kính cận và tóc tai rối xù như mới vừa ngủ dậy.
Anh ta ra mở cửa nhưng không hiểu vì sao khi thấy cô anh ta lại ngây ngất ra nhìn cô chằm chằm.
"Anh là Vũ Việt đúng không? Mời anh ký tên nhận hàng."
Hải Ninh gọi anh ta rất nhiều lần, anh ta vẫn đứng ngơ người ra.
"Nè anh…" Hải Ninh đưa tay lên quạt qua quạt lại trước mặt anh ta thì anh ta mới hoàng hồn "À à…xin lỗi tôi…"
"Mời anh ký tên vào đây để nhận hàng."
"Giọng nói này… đúng thật là cô ấy rồi." Anh ta cầm lấy giấy bút ký tên nhưng không nhìn chữ mình ký, mà cứ nhìn vào cô không thôi, còn thì cô đang loay hoay với món hàng tiếp theo nên không để ý thấy anh ta đang nhìn mình.
Vũ Việt nhận ra cô nhưng cô thì không có thì giờ để ý đến người khác.
Anh ta ký xong thì cô lập tức đi ngay, cô còn rất nhiều hàng cần phải giao trước buổi trưa.
"Này… cô ơi!" Vũ Việt muốn giữ cô lại hỏi chuyện một chút, nhưng cô đã nhanh chân đi mất tăm.
Vũ Việt mím môi cười, anh ta vòng tay ra sau gáy gãi gãi "Chắc chắn là cô ấy rồi, mình không thể nhầm lẫn được.
Nhưng sao… cô ấy lại làm công việc như thế này? Người lại còn trông gầy gò, hốc hác như thế, nếu không nhờ giọng nói thì suýt chút nữa mình không nhận ra mất."
Vũ Việt nhớ lại, chính anh ta là người đã từng yêu đơn phương cô khi còn học cấp ba.
Lúc đó anh ta đã rất ngưỡng mộ cô vì cô có vẻ đẹp trong sáng, đôi mắt biết cười, còn rất tốt bụng nữa.
Hải Ninh là cô gái hoàn hảo nhất anh ta từng biết.
Nhưng tiếc là lúc đó cô đã là hoa đã có chậu, nhưng chiếc chậu làm bằng kim cương này không thể phá vỡ, lúc đó anh ta đành chôn giấu tình cảm của mình đi, chỉ âm thầm dõi theo cô.
Sau khi tốt nghiệp Vũ Việt quyết định sẽ từ bỏ tình cảm đơn phương này để tập trung cho việc học đại học, từ đó anh ta không nghe tin tức gì về cô nữa.
Vũ Việt cũng không ngờ lại có thể gặp lại cô như thế này.
Anh ta mừng thầm, đứng nhìn ra hành lang trống không mà cô vừa đi qua, anh ta thầm nghĩ không biết cô còn đang hẹn hò với người đó hay không, nếu không khi có thể gặp lại cô một lần nữa, anh ta sẽ không chần chừ mà theo đuổi cô.
Hải Ninh gặp người quen nhưng không nhận ra, cô lại tiếp tục làm công việc của mình.
Lúc chạy xe máy ra khỏi nhà xe, Hải Ninh đã gặp một chiếc xe hơi kỳ lạ, rõ ràng cô đã nhường đường cho chiếc xe đó chạy qua, nhưng nó lại cố tình chạy theo hướng xe của cô, cũng may cô đánh tay lái nhanh nên kịp tránh, nhưng cô bị ngã xe, lưng bị đập xuống đất một cái mạnh, cô rất đau nhưng lúc đó hàng hóa trên xe của cô bị rơi ra tứ tung, nhìn thấy vậy cô liền đứng dậy chạy tới nhặt lên, chỉ lo quan tâm đến hàng hóa mà quên đi cái lưng đang bị đau của mình.
Chiếc xe hơi kia làm cô ra nông nỗi như vậy nhưng cũng chạy luôn một hơi.
Rõ ràng là cố ý.
Thục An chính là người ngồi phía sau lệnh cho tài xế hù dọa cô như vậy, cô ta ngồi khoanh tay bắt chéo chân cười nửa miệng "Bây giờ Đình Dương đã thật sự bỏ rơi cô rồi, để xem tôi trừng trị cô như thế nào?! Đừng mơ có thể sống yên thân."
Thục An sau lần bị Đình Dương cảnh cáo thì đâm ra rất hận Hải Ninh, cô ta cho rằng do cô xúi giục nên Đình Dương mới lạnh lùng với cô ta như vậy.
Khi Trương Mỹ nói cho cô ta biết anh đã hoàn toàn từ bỏ cô, thì cô ta vui vẻ trở lại, trong đầu lập tức nảy ra ý định trả đũa.
Nhưng rút kinh nghiệm từ lần trước, để tránh rủi ro, lần này cô ta không ngu gì mà tự mình ra tay nữa.
Thục An tận dụng thế lực của mình, cô ta điều tra ra những nơi cô đang làm, dùng tiền mua chuộc chủ ở đó để bọn họ thay cô ta mà hành xác cô.
Hải Ninh hôm nay lại thấy lượng công việc mà mình làm nhiều hơn rất nhiều, nhưng lúc cuối cuối buổi trưa nhận tiền công, số tiền đó vẫn như vậy, cô thấy thắc mắc nên hỏi "Ông chủ, hôm nay tôi đã làm rất nhiều việc, hình như là gấp hai gấp ba lần ngày hôm qua, sao lương của tôi vẫn ít như cũ vậy?"
Ông ta đột nhiên quát mắng cô "Làm nhiều hơn thì đã sao, cô cũng làm có bao nhiêu đó tiếng thôi, nếu thấy không làm được nữa thì nghỉ đi, tôi sẽ thuê người khác làm."
Hải Ninh nắm chặt số tiền, rõ ràng ông ta đang bóc lột sức lao động của cô.
Bây giờ cô chỉ cần tiền, nếu đã bị chèn ép như vậy thì cô cũng không thèm làm nữa, cô sẽ tìm nơi khác làm "Được, vậy ông đi mà thuê người mới, tôi không làm nữa."
Hải Ninh bỏ lại chìa khoá xe trên bàn, rồi đi ra khỏi đó.
Bình thường Hải Ninh rất nhẫn nhịn nên khi cô nói như vậy ông ta không thể tin được, vốn ông ta chỉ muốn hù dọa cô một chút không ngờ cô bỏ việc thật.
Cũng nhờ cô mà cửa hàng của ông ta có lượng khách hàng thường xuyên, không ngờ chỉ vì chút tiền mà ông ta đã đuổi người làm việc tốt nhất đi.
Hải Ninh mệt mỏi, trước khi làm công việc tiếp theo cô tranh thủ 5 phút ít ỏi, ngồi trong một góc vừa ăn một cái bánh vừa chợp mắt một lúc.
Trong lúc đang làm việc thì quản lý của cửa hàng xuống kiểm tra, anh ta nói cô ăn cắp tiền trong két, cô một mực phủ nhận muốn kiểm tra camera trong cửa hàng nhưng anh ta nhất quyết không cho, cô biết ngay là anh ta đang cố ý vu khống cho mình.
Cô làm lớn chuyện muốn đưa lên cảnh sát thì anh ta mới chịu bỏ qua.
Nhưng khi nhận tiền công thì cô cũng bị đính kèm thêm một câu "Từ nay không cần đến làm nữa."
Hải Ninh rất ấm ức, trong một ngày mất đến hai công việc.
Đầu cô đau quá không thể suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Hải Ninh lại tiếp tục làm công việc buổi tối, gần 1 giờ khuya, cô mới xong công việc và trở lại căn phòng xập xệ đó, lúc này cô mới cảm thấy lưng mình đau nhức, cô kiệt sức nằm dài ra sàn không nhúc nhích nổi.
Đêm nào cô cũng khóc vì tủi thân nhưng mặt trời chưa kịp lên cô đã quên đi và lại tới tấp với công việc của mình.
Về phía Đình Dương.
Sau khi cô rời đi, Đình Dương chẳng tuyển thêm người làm mới, anh cứ như vậy mà một mình sống trong căn biệt thự rộng lớn đó.
Nhưng thật ra anh chẳng mấy khi về nhà.
Mỗi lần trở về anh lại nhìn thấy hình bóng cô vẫn ở đó nhưng người thì đã bị anh đuổi đi rồi.
Không ít hơn một lần anh đã đứng trước căn nhà cũ tồi tàn của cô, nhưng đèn của căn nhà đó không bao giờ bật, nhìn nó lúc nào cũng tăm tối như lòng anh lúc này vậy.
Anh hành hạ cô, điều khiển cô, thấy cô khổ sở anh đã nghĩ mình sẽ rất hài lòng, nhưng sao giờ giống như anh đang tự hành hạ chính mình thì đúng hơn.
Anh đã nghĩ mình thật đáng thương.
Anh cảm thấy mình đáng thương, nhưng anh đâu biết được, cũng chính vì anh mà Hải Ninh trở thành một người đáng thương hơn chữ đáng thương gấp trăm lần.