Dính Vào Hào Môn


Như Ý vẫn ngoan cố không khai kẻ đứng sau, đứng bên ngoài quan sát mất hết kiên nhẫn, anh cho người tới bảo lãnh cô ta ra, Như Ý tưởng là Thục An làm nên vui vẻ đi theo nhưng vẫn tuyệt đối không hé miệng, đến một đoạn đất trống, mấy người đó quăng cô xuống xe.

Đình Dương lại từ trong chiếc xe phía sau bước xuống, cô ta biết mình đã bị bẫy rồi.

"Nói ra người đứng sau hoặc là chết, ở đây không phải là sở cảnh sát, không thành vấn đề.

Bãi đất này cũng thích hợp để chôn cô lắm!"
Giọng anh ba phần là lạnh lẽo hết bảy phần là thâm độc, Như Ý sợ đến đi ra quần, quỳ xuống van xin, cô ta đảo mắt liên hồi, cuối cùng cũng chịu nói.

"Là Trương phu nhân, xin anh đừng nói với bà ấy là tôi khai, nếu không bà ấy sẽ giết tôi mất."
Trước đó luật sư do Thục An phái tới đã nhắc nhở cô ta, nếu dám khai thật thì đừng mong sống bước ra khỏi trại giam, nếu bị ép quá cứ đổ hết lên đầu Trương Mỹ, bà ta là mẹ ruột của anh có biết anh cũng không làm gì được.

Trong tình cảnh này, Như Ý rất sợ chết đành nhát gan làm theo lời ông ta nói.

Nhưng cứ nghĩ anh nghe xong sẽ tha cho cô ta nhưng kết quả lại là trái đắng.

Đình Dương cứng người, anh đeo kính râm không thể thấy được biểu cảm đôi mắt, anh hừ lạnh một tiếng nói "Bây giờ khai rồi cô cũng khó sống, chỉ trách cô dám động vào giới hạn của tôi."

Anh lạnh lùng quay mặt bước đi, mấy người đàn ông dữ tợn kia liền tiến về phía Như Ý, cô ta la hét thất thanh, van xin ỉ ôi anh vẫn không ngoảnh mặt.

Như anh đã nói, phế tay rồi làm cho cô ta câm vĩnh viễn, đưa trở lại sở cảnh sát với bộ dạng xơ xác, thương tích đầy mình cũng không ai dám thắc mắc.

Chiếc xe đang lăn bánh trên đường, Mặc Nghiêm thấy anh vẫn đang chăm chú đọc tài liệu anh ta hỏi "Cậu chủ, vậy giờ anh định làm thế nào?"
Đình Dương đột nhiên dừng lại động tác, anh nhíu mày "Cứ tiếp tục làm theo kế hoạch."
"Vậy còn trợ lý San, cô ta là người của phu nhân đưa đến để giám sát cậu."
"Cứ để cô ta ở lại, tránh bứt dây động rừng, mọi việc vẫn nên âm thầm cho đến ngày diễn ra hội nghị cổ đông."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Không gian trong xe lại im lặng, Đình Dương lúc này khá bận rộn lúc nào cũng có một xấp tài liệu bên người, xem mọi lúc mọi nơi.

Anh đã suy nghĩ rất nhiều, với quyền thế và địa vị của Trương Mỹ pháp luật chẳng thể làm lung lay bà ta, vì vậy anh phải tự làm theo cách riêng của mình.

Lần này Trương Mỹ đã rất quá đáng, hình ảnh tốt đẹp của bà ta trong lòng anh sau bao nhiêu chuyện xảy ra đều sụp đổ hết rồi.
Anh chợt nhận ra trước giờ kẻ ngu ngốc là anh, bị bà ấy kiểm soát nhưng cứ nghĩ là bà ấy vì thương mình, nhưng anh vẫn luôn băn khoăn, kế hoạch thành công thì sao, sẽ làm gì với bà ta tiếp theo đây, cái mác con ruột này thật khiến anh dằn vặt.

Anh thở dài, đầu đột nhiên nhói lên một cơn đau, anh nhăn mặt lấy tay xoa nhẹ thái dương.


Tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên, là tin nhắn của quản ngục Lưu, cô ấy gửi anh hình của Hải Ninh, cô ngồi một góc cầm cốc sữa và cái cây, trông như một đứa trẻ, anh nhìn thấy thì hốc mắt bỗng chốc đỏ lên, cái số áo trên người cô thật chướng mắt.

"Đợi khi anh xong việc, sẽ đưa em ra khỏi đó."
Hải Ninh từ lúc trở lại, cô kiên dè đồ ăn được đưa tới, đảo mắt qua một lượt rồi cô quyết định chỉ ăn trái cây và uống sữa, chắc chỉ những thứ này mới khiến cô cảm thấy an toàn.

Ngay cả quản ngục Lưu là người của Đình Dương can thiệp, giải thích đồ ăn đã được kiểm tra kĩ, tuyệt đối sẽ không có sơ xuất như lần trước cô cũng không an tâm tin tưởng.

Lâu dần quản ngục Lưu đều thử thức ăn trước mặt cô khi đó cô mới yên tâm.

Cứ như vậy, ngày tháng dần trôi nhanh, qua đều đặn mỗi ngày anh đều nhận được hình của cô, bụng cô dần lớn hơn qua mỗi bức ảnh, đứa bé cũng gần 8 tháng, còn hơn một tháng nữa thôi là cô sinh rồi.

Thục An cũng chẳng hơn kém, cứ vác cái bụng đó ngày ngày đến biệt thự của Trương Mỹ than vãn Đình Dương không quan tâm tới mình.

Trương Mỹ thời gian này rất chiều chuộng cô ta, nói chuyện lúc nào cũng nhìn vào cái bụng của cô ta mà niềm nở "Con yên tâm, sau khi con sinh xong ta sẽ bắt nó cưới con, đừng có buồn mà ảnh hưởng đến cháu trai của ta."
Thục An cười mỉm chi đáp lại, nhưng trong lòng lại đang đá xéo Trương Mỹ "Hừ, cháu trai cháu trai, lúc nào mở miệng cũng cháu trai, nếu tôi sinh con gái thì không cho cưới sao, mụ già xảo quyệt này."
Nói xong Trương Mỹ liền gọi cho anh, định giáo huấn một trận nhưng anh đã chặn số bà ta từ lâu, bà ta rất giận "Đứa con bất hiếu này, lại dám làm vậy với mẹ của nó à."
Thục An nhìn sắc mặt bà ta mà cũng căng thẳng theo, nếu cả Trương Mỹ mà cũng không quản nổi Đình Dương thì cô ta phải làm sao đây.


Trương Mỹ tiếp tục gọi cho trợ lý San hỏi về anh, cô ta nói cả ngày nay anh không đến công ty, nghe xong bà ta không nói gì thêm mà cúp ngang máy "Hừ, càng ngày nó càng quá đáng.

Nếu ta thu hồi lại chức Tổng giám đốc của nó thì thế nào nó cũng ngoan ngoãn."
Thục An tỏ vẻ lo lắng, nhấc cái bụng lớn đi tới "Thôi bác đừng làm vậy, nếu không… anh ấy lại ghét cháu."
"Không làm vậy là nó sẽ không nghe lời, nhưng con yên tâm đi cứ việc sinh cháu trai cho ta, gia sản này ta cũng chỉ để lại cho cháu thôi, đúng không cháu nội của ta."
Sắp tới hội nghị cổ đông rồi, kế hoạch anh chăm chỉ thực hiện mấy tháng qua cũng gần như hoàn thiện, anh không kiêng dè gì nữa mỗi ngày anh lại tới trại giam thăm cô dù biết chẳng gặp được nhưng anh chỉ cần đứng sau cánh cửa lén nhìn cô.

Trương Mỹ đã cho người theo dõi anh nên biết được, bà ta ngay lập tức liên lạc với trại giam thì biết được cô đang mang thai đã vậy cái thai đã lớn rồi.

Mắt bắt đầu nổi gân đỏ, bà ta tức đến nổi không nói nên lời, trực tiếp đến công ty gặp anh.

Anh cũng không tìm cớ tránh mặt bà ta nữa, cứ nhìn thấy bà ta anh lại nhớ đến lần cô suýt xảy thai, anh sợ khi thấy bà ta anh sẽ lên cơn nóng giận mà làm hỏng chuyện lớn, nên anh phải nhịn đến bây giờ, khi mọi thứ dần đâu vào đấy hết.

Vừa vào bà ta đã hất ngay một cốc nước vào mặt anh, giận dữ lớn giọng "Ta sao lại có đứa con như con chứ, Thục An cũng vất vả mang nặng con của con ở ngoài này mà lại không lo, lại đi lo lắng cho cái con nữ tù kia, cái thai của nó do lăng loàng mà có, chắc gì đã là của con.

Đừng tưởng mẹ không biết, trước khi vào tù nó toàn ở nhà của đàn ông, con nghĩ nó trong sạch sao? Con định chọc cho mẹ tức chết hay sao hả?"
Đình Dương nắm tay nắm chặt, nhưng vẫn bình tĩnh nở nụ cười mỉa mai, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng nói "Mẹ nên về nghỉ ngơi đi, hội nghị cổ đông sắp tới mẹ phải giữ gìn sức khỏe để tham gia."
Trương Mỹ hừ lạnh đập tay xuống bàn cảnh cáo "Còn biết tới hội nghị cổ đông cơ à! Con còn đi gặp nó nữa thì đừng có trách mẹ."
Trương Mỹ quay mặt bỏ đi, Đình Dương liền từ từ rút khăn tay ra lau mặt, tựa người ra ghế, cô sắp sinh rồi, không thể để có thêm chuyện gì được, anh liền gọi thêm người để mắt đến cô nhiều hơn.


Trương Mỹ đi một mạch đến gặp Thục An, nói cho cô ta biết chuyện Hải Ninh cũng đang mang thai, Thục An cũng không ngờ bà ta không những không vui mà còn tức giận đến như vậy, thật mất công bao lâu nay cô ta giấu giếm, thấy vậy cô ta nhân cơ hội này châm dầu vào lửa.

"Bác gái, từ khi con mang thai anh Đình Dương chưa một lần nhìn mặt con, mà anh ấy lại quan tâm đến con của cô ta như vậy, vậy… có phải khi cô ta sinh thì anh ấy sẽ đem đứa nhỏ về nuôi không? Vậy còn con của con…?"
Thục An ôm mặt bật khóc, ra vẻ tủi thân vô tội.

Trương Mỹ nhanh chóng trấn an, vỗ nhẹ lưng cho cô ta "Không có chuyện đó đâu, ta mới là chủ cái nhà này, không tới lượt nó quyết định đâu."
Ánh mắt Trương Mỹ lộ ra vẻ độc ác "Hừm, hết lần này đến lần khác quyến rũ con trai ta, vào tù rồi vẫn không chịu yên phận, xem tôi làm sao trừng trị cô."
Ngày đại hội cổ đông sắp tới, cùng lúc đó Trương Mỹ cũng thực hiện mưu đồ xấu xa của mình đối với Hải Ninh, bà ta chọn ngày ngày ra tay với ý nghĩ không thể nào độc đoán hơn "Để xem con thông minh chọn sự nghiệp hay là ngu ngốc chọn con nhỏ đó.

Ta biết con phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ mà, đến lúc đó đừng có làm mẹ thất vọng."
Sau cuộc gọi thần bí, Trương Mỹ khuếch miệng cười, quả nhiên độ thâm độc của bà ta là không thể nào đong đo được.

Thục An đang rất hả hê, tháo cái đại bụng phiền phức ra, cô ta nằm thoải mái lăn ra giường cười lớn "Nếu lần trước mày đã may mắn, nhưng lần này có Trương Mỹ ra tay tao cho mày sảy thai thêm lần nữa.

Nếu có danh hiệu nào đó ban được cho mày thì chắc chắn đó sẽ là… người đàn bà sảy thai nhỉ, ha ha ha."
Phải nói cô ta lúc này vô cùng sung sướng, chuyện Như Ý bị tàn phế không phải cô ta không biết, chính vì như vậy cô mới không dám động đến Hải Ninh nữa, Trương Mỹ lại biết chuyện ngay lúc này, cô ta cảm thấy vận số của mình đúng thật là may mắn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận