Dính Vào Hào Môn


Mọi người xung quanh thấy vậy, cũng tụ lại giúp Hải Ninh đưa Đình Dương lại vào trong.

Anh đã được đưa đi trước, Hải Ninh thì chạy lắc nhắc theo sau, nhưng đi được giữa chừng thì thấy Thục An xuất hiện, cô nhanh chóng quay lưng lại tránh để cô ta nhìn thấy.

Suốt một tiếng trôi qua cô chỉ dám đứng từ xa nhìn tới, nhìn Thục An bên cạnh chăm sóc cho anh, cô thấy bản thân mình thật vô dụng.

Đột nhiên từ phía sau có ai đó đập vào vai của cô, cô giật mình ngoái lại nhìn thì thấy Điệp Nhi đang thở hổn hển.

"Cuối cùng cũng tìm được cô rồi, mệt chết đi được."
"Sao cô biết tôi ở đây?"
Điệp Nhi nghe cô hỏi liền cáu gắt lên "Còn sao nữa, tin ông chủ ngất đột ngột đã rần rần trên báo rồi, cô không ở đây thì ở đâu?"
Điệp Nhi lỡ to tiếng nên bị mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt khó chịu, Hải Ninh cũng ái ngại kéo Điệp Nhi đến chỗ vắng người rồi nói tiếp.

"Ai da, cô chủ à, cô về nhà với tôi đi có được không? Ông chủ mà biết tôi để cô chạy ra ngoài chắc tôi sẽ bị đuổi việc mất."
Điệp Nhi chắp tay khẩn thiết năn nỉ cô.

Hải Ninh cũng rất khó xử "Nhưng Đình Dương anh ấy mới vừa cứu tôi mà bị thương nữa, tôi vẫn chưa biết tình anh ấy hiện thế nào nên vẫn chưa đi được."
Điệp Nhi nắm lấy cằm suy nghĩ, sau đó cô ta liền nảy ra một sáng kiến "Ông chủ nói cô không thể lộ mặt cho ai thấy, nếu cô ở đây hoài nhỡ gặp kẻ thù thì sao? Hay cô về đi, tôi sẽ thay cô làm gián điệp.

Cô yên tâm đi, tôi chuyên nghiệp không khác gì paparazzi đâu, đảm bảo sẽ mang về cho cô tin tức chính xác nhất.

Như vậy cô vừa được an toàn tôi vừa không bị mất việc, chỉ là tôi hơi cực thêm một chút thôi mà cũng không sao."
Vừa nói xong luôn tuồng một tràng, Điệp Nhi nhướng mày cười tự tin xem ý cô thế nào.


Hải Ninh phân vân nhìn vào phía bên trong kia, người qua kẻ lại tấp nập, rồi cô lại nghĩ nhỡ đâu bị bắt gặp cô lại gây rắc rối cho mình và cho cả Đình Dương nữa.

Nghĩ rồi cô gật đầu đồng ý cùng Điệp Nhi về nhà.

Tối hôm đó về nhà, cô mãi không ngủ được vì tự trách bản thân nếu lúc đó không bồng bột bỏ đi mà không nhìn đường anh cũng không phải vì cô mà bị thương lần nữa.

Đến sáng hôm sau Điệp Nhi mới vào bệnh viện lại lần nữa nghe ngóng tình hình cho cô.

Tại phòng bệnh của Đình Dương lúc này, Trương Mỹ đang đứng khoanh tay trước mặt anh, vẻ mặt rất hằn hộc.

"Tại sao con lại không uống thuốc, con có thấy hậu quả của việc còn bỏ thuốc như vậy nên ngày hôm qua mới ngất đột ngột như vậy không hả, lại còn sinh ảo giác chạy lung tung đến suýt bị xe đụng."
Đình Dương vẫn ngồi trầm mặc không nói gì, Trương Mỹ hừ lạnh nói tiếp "Từ nay mẹ sẽ cho người đến nhắc nhở con uống thuốc mỗi ngày, đừng để việc tương tự xảy ra nữa."
Nói xong Trương Mỹ bỏ ra khỏi phòng, Thục An cũng vội nói "Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi, để em theo dỗ dành bà ấy, đến tối em sẽ quay lại."
Cô ta đặt lên má anh một nụ hôn rồi nhanh chân theo Trương Mỹ.

Đình Dương không thèm liếc mắt nhìn, cái gì mà ảo giác chạy đi đó chỉ là cái cớ mà trợ lý nhất thời đưa ra để cứu cánh cho anh không bị phát hiện.

Đình Dương có vẻ không vui, quay qua nói với trợ lý "Trợ lý Ôn lấy cho tôi một chai nước khử trùng."
Trợ lý Ôn cũng giật mình, sao giọng điệu của anh lại thay đổi vậy, nhìn mặt anh còn đáng sợ hơn trước đây nữa.

Khi trợ lý đem nước khử trùng đến theo ý của anh, anh lại thấm nó vào khăn ướt rồi chà rửa lên mặt như mới vừa đụng phải thứ gì đó rất dơ bẩn vậy.

Cũng ngay sáng hôm đó anh lập tức xuất viện, để nhanh chóng trở lại công việc.

Điệp Nhi vừa đến nơi thì kịp lúc anh vừa bước ra cửa chính của bệnh viện, sợ là Điệp Nhi chỉ đến trễ dù chỉ một phút không thể gặp anh rồi.

Trợ lý Ôn nhìn thấy Điệp Nhi đang đứng nép từ xa nhìn, anh ta tiếng lên nói nhỏ vào tai anh.

Điệp Nhi chính mà em gái của trợ lý Ôn, anh em bọn họ đều được anh đưa về nước cả.

Đình Dương bí mật nhét vào tay anh ta một cây bút rồi nói với anh ta "Đưa thứ này cho em gái cậu, cứ bảo là của tôi chuyển cho 'cô ấy', em gái cậu sẽ tự biết thôi."
Nói xong anh lên xe cùng vệ sĩ đi mất, trợ lý Ôn cũng đứng nhìn anh rời đi hẳn rồi mới đến gặp Điệp Nhi làm theo những gì anh nói.

…..

Điệp Nhi chuyển cây bút ghi âm lại cho Hải Ninh, Đình Dương cứ đưa như vậy mà không kèm theo bất cứ lời nhắn nào.

Cô cầm cây bút vào phòng khóa trái cửa lại, rồi cô bật nó lên trong không gian thật yên tĩnh.

"Hải Ninh, em đang nghe anh nói phải không? Hôm qua, để em nhìn thấy cảnh như vậy là anh không tốt, nhưng anh cũng không muốn em hiểu lầm, lúc đó anh không có hôn cô ta, tay của anh giữ cổ của cô ta lại rồi, anh thật sự chưa chạm vào đâu, thật đó.

Với lại… anh khỏe lại rồi, anh không sao hết, từ nay muốn đi đâu anh cũng không cản em nữa nhưng em phải để Điệp Nhi đi cùng, có thêm Điệp Nhi bảo vệ em, anh mới yên tâm.

Khi nào anh có thời gian, anh sẽ đưa em đi gặp Hiên.

Anh biết em đang rất nhớ thằng bé có phải không? Em phải dưỡng thương cho tốt đến ngày đó đấy.


Anh thật sự… chỉ để tâm đến mình em thôi."
Đoạn ghi âm ngắn ngủi chưa đầy một phút nhưng đã đủ những gì mà Hải Ninh cần nghe, cô thật sự rất muốn khóc vì nghe được giọng của anh, biết anh đã không sao, nhưng nước mắt chưa kịp tuôn ra, cô đã ngửa mặt lên ngăn lại, miệng cô không giấu nổi nụ cười, lúc này trong lòng cô có cảm giác gì đó cứ lân lân rộn ràng trong người khiến cô hạnh phúc nhiều hơn.

"Vì Hiên nên tạm tin anh lần này vậy.

Thật là, nếu lúc nhớ lại anh vẫn còn như thế này thì… tốt quá."
Cô ôm mặt nằm huỵch ra giường, đúng lúc này Điệp Nhi lại gõ cửa mời cô ra dùng bữa, cô lại chợt thắc mắc.

Anh nói có Điệp Nhi bảo vệ sẽ yên tâm hơn, vậy Điệp Nhi có thật chỉ đơn giản là một cô bé giúp việc bình thường không.

Trong bữa ăn cô tò mò nên trực tiếp hỏi luôn "Điệp Nhi, trước khi đến đây làm thì cô làm nghề gì?"
"Tôi từng là vận động viên boxing, vì muốn lấy chồng nên giờ nghỉ thi đấu rồi.

Đám con trai bây giờ chỉ thích con gái gầy gò ngoan hiền thôi."
Điệp Nhi vừa nói vừa bĩu môi chán nản, thật sự đây là người thẳng thắn và vô tư nhất mà cô từng gặp.

Ai mà ngờ cô gái nhỏ này lại là vận động viên boxing chứ, thảo nào Điệp Nhi cứ mặc áo che bắp tay, có lẽ bắp tay cô ấy cuồn cuộn lắm.

Hải Ninh cười gượng nhìn Điệp Nhi mà nuốt trọng cơm, cũng không phải là sợ chỉ là điều này bất ngờ quá cô chưa thể tiếp nhận ngày được, nhưng cũng thật là thú vị.

Điệp Nhi cũng đã báo cáo lại cho Đình Dương thông qua quản lý Ôn là Hải Ninh đã nghe đoạn ghi âm đó rồi và sau đó cô không còn vẩn vơ nghĩ ngợi suy tư một mình như trước đó nữa.

Lúc này Đình Dương đang ở bên ngoài gặp một đối tác quan trọng.

"Chủ tịch, anh đang có chuyện gì vui sao? Tôi cũng rất vui khi anh đã nhớ lại."
Mặc Nghiêm đang gọi video với Đình Dương qua màn hình laptop, người đang ngồi trước mặt anh cũng chỉ là đại diện của Mặc Nghiêm thôi.


Mặc Nghiêm không thể trực tiếp đến gặp vì bọn vệ sĩ cứ lẽo đẽo theo mà bọn họ đã nhớ mặt của Mặc Nghiêm hết rồi.

"3 năm qua đã vất vả cho cậu nhiều rồi Mặc Nghiêm."
Mặc Nghiêm cười ngại ngùng đáp "Không đâu, làm việc cho anh là điều đúng đắn nhất mà tôi từng làm.

À… bây giờ anh đã nhớ lại rồi, anh có kế hoạch gì không?"
Đình Dương ánh mắt bỗng chốc trở nên sâu hoáy, biểu cảm khuôn mặt này còn có thể làm gì nữa chứ, đương nhiên là tiếp tục lại kế hoạch giang dở 3 năm trước rồi.

Nhưng giờ lại còn có thêm nhiều việc đen tối khác mà anh cần phải phanh phui ra, tội của bọn họ 3 năm trước đã nặng, bây giờ lại còn nặng hơn gấp bội phần.
"Chuẩn bị lại hồ sơ vụ án của 3 năm trước, thứ gì còn thiếu sót thì phải hoàn thiện, đảm bảo để bọn họ không có đường nào để lui.

Còn việc bên phía Lục Thị đã có người của tôi lo rồi.

Nếu DG đã không còn, vậy thì Lục Thị cũng không thể tồn tại được bao lâu đâu."
Đúng vậy, Đình Dương lần này cả nợ mới lẫn nợ cũ anh đều sẽ tính sổ hết vào lần này.

Tâm huyết của ba anh, anh sẽ không để cho những kẻ đê tiện, phản bội, giết chết ông ấy ngang nhiên chiếm giữ đâu.

"Được, tôi hiểu rồi."
"Khoan đã, chuyện tôi có lại trí nhớ, tôi vẫn chưa nói cho Hải Ninh biết, vì vậy cậu cũng đừng tiết lộ gì cả."
Mặc Nghiêm cũng khá bất ngờ, để Hải Ninh biết thì cô sẽ vui biết bao, nhưng sao anh lại giấu.

Nhưng đây đã là ý của ông chủ thì Mặc Nghiêm cứ nghe mà làm theo vậy.

"Được tôi biết rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận