Dính Vào Hào Môn


Cuộc sống của Trương Mỹ từ đó đã hết thong thả khi mà bà ta đang dần mất đi vị thế trong chính căn nhà của mình.

Nhìn một người đàn bà khác đang đi đi lại lại, dùng ta chỉ trỏ sai khiến người làm trong nhà mình khiến mà ta nổi máu nóng muốn cho người phụ nữ kia một trận.

Nghĩ rồi bà ta hùng hổ tiến lại gần, một tay giơ lên định tát Ngọc Lan, nhưng có vẻ Trương Mỹ đã đánh giá thấp người phụ nữ này rồi.

Ngọc Lan ngay lập tức đã phát hiện ra ý định của Trương Mỹ mà nhanh chóng bắt lấy tay của bà ta.

Cuộc chiến giữa bà cả và bà hai trong nhà bắt đầu, trái với Trương Mỹ đang trừng mắt, mặt đỏ bừng vì tức giận thì khóe miệng Ngọc Lan lại cong lên cười một cách giễu cợt "Phu nhân nhà hào môn mà chỉ biết hành xử như một kẻ côn đồ như vậy thôi sao? Thật chẳng ra làm sao."
Lời nói mỉa mai của Ngọc Lan càng chọc hoáy sâu thêm sự tức giận của Trương Mỹ "Ả đàn bà ti tiện, mày dám nói…"
Trương Mỹ chưa nói hết câu Ngọc Lan đã hất tay của bà ta, khiến bà ta chới với sắp ngã cũng may là bà ta đã bám víu được vào cái bàn.

"Mày…" Trương Mỹ nghiến răng, cơn nóng giận bốc lên tận đỉnh đầu.

Ngọc Lan che miệng lại, nhìn Trương Mỹ bằng nửa con mắt cười giọng chế giễu và khinh thường, bà ta nói "Ti tiện? Bà đang nói chính bà sao? Giết chồng để theo trai chính là cái thể loại đàn bà ti tiện nhất còn gì.

Cũng may Lục Thanh cũng chỉ vì gia tài đồ sộ này nên mới cùng bà diễn một vở kịch chứ không thật sự bỏ vợ bỏ con.

Nói cho bà biết, anh ấy đã dùng tiền của bà để nuôi mẹ con tôi sống sung sướng ở nước ngoài suốt ngần ấy năm đấy."
Tiếp sau câu nói đó, Ngọc Lan nở một tràng cười khoái chí vang khắp nhà.

Những người giúp việc cũng được một dịp nghe được tin động trời mà xì xầm xôn xao cả lên.


Gương mặt Trương Mỹ tối sầm lại, tất cả bí mật này không ngờ Lục Thanh lại đem đi nói cho cho vợ cũ, trong lòng bà ta lúc này đang cảm thấy rất khó chịu, từng câu nói của Ngọc Lan như bóp chặt đừng đợt vào cổ của bà ta khiến bà ta không thở nổi.
Nhưng Trương Mỹ cũng là người tâm cơ đâu dễ để bị chịu thua thiệt như vậy, bà ta bất giác cũng cười lại một tràng, gương mặt lại trở về trạng thái kiêu ngạo như xưa khiến ai nấy đều sởn cả da gà.

Trương Mỹ hiên ngang đi từng bước, từng bước tiến lại gần chỗ Ngọc Lan, nụ cười trên mặt của bà ta rất khó hiểu khiến Ngọc Lan có hơi bất an mà bước lùi lại.
Trương Mỹ nhìn thẳng mặt Ngọc Lan nghiến chặt răng nói ra một câu thâm độc.

"Mày biết tao đã giết người, vậy mày thách thức tao như vậy… có phải muốn trở thành người tiếp theo hay không?"
Ngọc Lan chợt giật mình bước lùi nhanh hơn, rồi chạy cách xa Trương Mỹ "Đúng là đồ điên."
Nhìn Ngọc Lan bỏ chạy Trương Mỹ thích thú cười đắc thắng "Muốn đấu thì cần phải xem đối thủ là người như thế nào đã, hạng đàn bà ngông cuồng, thấp kém, hừ."
Ở công ty, hai đứa con trai lớn của Lục Thanh vừa vào đã nắm giữ hết hai chức vụ lớn trong của tập đoàn, nhiều nhân viên không phải là bè phái của ông ta thì tỏ vẻ không phục nhưng lại không dám lên tiếng.

Còn đứa con gái út, ông ta lại cho đến làm người đại diện của Đình Dương, anh cũng thừa biết ông ta làm vậy là muốn giám sát hoạt động của anh, anh vẫn chấp nhận mà không phản kháng gì.

"Chào anh, hôm qua chưa có cơ hội giới thiệu, em tên Lục Diễm, từ giờ mong anh chỉ bảo nhiều."
Lục Diễm mỉm cười đứng trước bàn làm việc của Đình Dương, đưa tay ra chào hỏi giới thiệu nhiệt tình, nhưng anh chỉ liếc sơ qua một cái rồi không nói gì, tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính.

Lục Diễm gượng cười rút tay lại, ngoan ngoãn về vị trí của mình ngồi.

Cả buổi cô ta cứ nhìn trộm anh mà thầm cười suốt thật sự khiến anh không thấy thoải mái, nhưng vẫn cố chịu đựng một chút để cho cô ta có chuyện để báo cáo với Lục Thanh vậy.

Cả một ngày chỉ làm một Tổng giám đốc trên danh nghĩa thật sự rất buồn chán, hết giờ làm việc anh lại tỏ thái độ bất cần, xách chiếc áo khoác rời khỏi công ty.

Lục Diễm vẫn phiền phức không buông tha cho anh dù đã tan ca, cô ta lẽo đẽo đuổi theo bước chân của anh nói "Đình Dương, anh có về nhà luôn không cho em quá giang với."
Anh dừng bước đứng lại, không nóng không lạnh đáp "Không về."

Nói rồi anh lại tiếp tục bước đi nhanh, Lục Diễm cũng lại chạy theo "Vậy anh đi đâu thì cho em theo với, em lần đầu đến thành phố này, cũng không biết nơi nào để đi chơi hết."
Vẻ mặt của cô ta hớn hở như một cô gái ngây thơ chưa trải sự đời.

Anh cười nửa miệng ngầm đồng ý.

Lát sau, anh phóng xe đưa Lục Diễm đến một quán bar, liếc nhìn xem thái độ của cô ta trông rất thích thú, anh cười khẩy lên "Ngây thơ thật hay giả một lát nữa sẽ lộ ra thôi."
Bên trong quán bar đã nổi nhạc xập xình đến đinh tai, người cũng đã chật kín.

Lục Diễm nhăn mặt một tay bịt tai lại một tay thì níu chặt lấy tay của anh không có ý định buông.

Cô ta nhón chân, ghé vào tai anh nói lớn "Đình Dương, chỗ này có gì vui vậy?"
Anh cũng nhiệt tình đáp lại, cúi người nói nói một hơi vào tai của cô ta khiến cô ta đỏ chín mặt "Lát nữa sẽ biết."
Anh đẩy cô ta đến một bàn rượu, có rượu đủ loại, anh chuyên nghiệp rót cho cô ta một ly, còn mình cũng uống sạch một hơi.

Trong khi cô ta vừa nhấp một miếng đã nhăn mặt thì anh lại uống được hai ba ly rồi.

Không gian ồn ào toàn tiếng nhạc và tiếng hò hét của khách trong quán, Đình Dương nới lỏng chiếc cà vạt ngồi ngửa người gác tay lên thành ghế, một tay lắc lắc ly rượu rồi cho vào miệng.

Lục Diễm ngồi khép nép nhìn anh nuốt nước bọt "Thật muốn ngồi gần anh ấy hơn."
Vài phút sau, có một người phụ nữ son phấn lòe loẹt, mặc váy gợi cảm đến sa vào lòng anh, nhạc lớn quá Lục Diễm ngồi bên cạnh cũng chẳng nghe rõ bọn họ đang nói gì.

Anh cười nói vui vẻ, ôm eo cô gái đó thân mật, nói được mấy câu thì anh quay qua nói to với Lục Diễm.


"Cô ngồi đây đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát, lát nữa đưa cô về."
Lục Diễm nghe chữ được chữ mất, không kịp hỏi lại thì anh và người phụ nữ đó đã dìu nhau đi mất dạng trong đám đông, cô ta chỉ biết ngẩn người nhìn dáo dác.

Đình Dương đi thoát qua đám người đang nhảy nhót kia đến một hành lang vắng, anh ngay lập tức đẩy và áp cô gái kia vào tường, hai tay cởi chiếc áo ngoài nhanh thoăn thoắt, anh cúi thấp người xuống, mặt của hai người chỉ cách nhau vài milimet.

Phía bên dưới, anh luồn tay qua eo của cô gái và đột nhiên một tiếng soạt.

Cô gái nhìn xuống bên dưới, chiếc áo khoác của anh đã được cột chặt dưới eo của mình.

"Ai cho em ăn mặc kiểu này hả?"
Hơi ấm từ giọng nói của anh, phảng phất mùi rượu, ánh mắt vừa giận hờn vừa gợi tình như muốn ăn tươi đối phương.

Đôi môi đỏ cong lên, hai tay đẩy vai anh ra một chút, ánh đèn của hành lang lúc này chiếu thẳng làm lộ rõ nét hơn khuôn mặt của Hải Ninh.

Cô mạnh tay đẩy anh ra, rồi bước đi thẳng "Đừng trêu em nữa, Mặc Nghiêm đang đợi bên trong đấy."
Đình Dương lần nữa kéo tay cô lại áp vào tường, lần này tay của anh giữ chặt eo của cô khiến cô không thể nhúc nhích.

Cũng đã lâu rồi anh đã không thể gần gũi với cô, hôm nay cô lại gợi cảm như vậy thật sự anh không thể kiềm chế dã tâm của mình.

Anh cúi xuống với ý định rất rõ ràng là chiếm đoạt đôi môi kia nhưng Hải Ninh đã kịp chặn anh lại.

Tay cô đặt lên miệng của anh hơi đẩy ra "Hôm nay em tô son rất đậm, sẽ bị lem ra mất."
Cô không nhìn thẳng vào mắt anh mà nói, anh đứng hình mất vài giây rồi bật cười.

Anh nghiêng người xuống, hôn nhẹ vành tai cô một cái "Vậy lần sau, gặp anh thì không cần tô son nữa, đối với anh em lúc nào cũng đẹp."
Hơi của anh luồng thẳng vào vai làm tại cô đỏ ửng, những sợi lông tơ trên vành tai cũng nhột nhột mà nổi sởn cả lên, cô nhanh chóng đẩy anh ra đi một hơi.
"Xấu hổ rồi à?"

Anh cười phì rồi cũng ngay lập tức chạy theo, nắm lấy tay cô.

"Mai em đến trường nội trú đón Hiên đi, hai mẹ con ở với nhau.

Đợi anh một thời gian, anh sẽ đón hai mẹ con về ở cùng."
Đột nhiên Đình Dương lại nói chuyện nghiêm túc, Hải Ninh cũng bàng hoàng hỏi lại "Thật sao, anh chịu để Hiên cho em nuôi?"
"Không phải, là chúng ta sẽ cùng nuôi mới đúng."
Không đợi Hải Ninh đáp lời, anh đẩy cửa thẳng vào trong một căn phòng, cuộc đối thoại nên kết thúc tại đây thì hơn, anh sợ cô nói sẽ cùng Hiên đi nơi khác mà không muốn sống với anh.

Trong căn phòng Đình Dương và Hải Ninh vừa bước vào, không gian hoàn toàn yên ắng trái ngược hẳn với sự ồn ào ngoài kia, Mặc Nghiêm bên trong đã đợi anh đến từ lâu.

"Chủ tịch anh đến rồi à."
Mặc Nghiêm đứng dậy chào anh, đối diện với bộ bàn ghế là một màn hình lớn được treo trên tường.

Trên màn hình đó đang ghi lại những hành động của Lục Diễm ngoài kia.

Cô ta ngồi một mình, liền uống ực hết ly rượu mà Đình Dương rót cho, còn làm thêm vài ba ly như vậy nữa.

Một người đàn ông hứng thú đến làm quen, Lục Diễm lại bày ra một vẻ mặt khác, nhân lúc anh ta không chú ý lại kéo thấp vai áo xuống rồi cùng anh ta ra giữa sàn nhảy uốn éo.

"Nhìn có vẻ là một dân chơi thứ thiệt chứ không đơn thuần chỉ là thỏ trắng."
Đình Dương ngồi trên ghế đối diện với màn hình lớn nhìn rõ tất cả.

Đúng là không nên đánh giá một người chỉ bằng vẻ bề ngoài.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận