Editor: Mộ
“Ngày mai?” Trần Hằng không tin vào tai mình, anh hỏi lại lần nữa.
Đỗ Cửu Trăn gật đầu.
Cô ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Trần Hằng.
Cô thấy rõ sự lo âu trong ánh mắt anh.
“Sao thế? Anh sợ sao?” Đỗ Cửu Trăn khẽ nở nụ cười trêu chọc.
Năm ấy, sau khi Đỗ Cửu Trăn và Hoắc Hành Niên xác định quan hệ, bọn họ cùng nhau đến gặp ông nội.
Đường đường là tổng giám đốc Hoắc lúc nào cũng kiên định và mạnh mẽ nhưng lúc ấy cũng bị doạ sợ giống thế này.
Cho dù bọn họ đã có hôn ước từ nhỏ, ông nội cũng rất thích anh nhưng lúc muốn chính thức nói với ông rằng mình đang yêu đương với cháu gái của ông ấy, Hoắc Hành Niên vẫn bồn chồn không yên.
Đỗ Cửu Trăn đã bày cho anh một cách.
Nếu như ông nội không đồng ý cho bọn họ yêu đương, cô sẽ vừa quậy vừa khóc.
Ông nội rất thương cô, ông ấy không đồng ý cũng phải đồng ý.
“Sợ.” Trần Hằng thẳng thắn gật đầu:”Tôi chẳng có gì cả, không xứng với Đại tiểu thư như em.”
Anh không biết tại sao Đỗ Cửu Trăn phải vội vàng đưa anh đến gặp ông nội của cô như vậy.
Bọn họ quen nhau chưa được bao lâu.
Anh cũng vừa mới đến thành phố Lâm được một ngày.
Đỗ Cửu Trăn đưa anh về gặp gỡ người nhà của cô tương đương với việc chính thức xác định quan hệ giữa bọn họ.
Trần Hằng chỉ là một người bình thường.
Anh không có gì trong tay nên anh không có dũng khí.
“Anh muốn thứ gì?” Đỗ Cửu Trăn hiểu ý của anh, nhưng cô vẫn cười bảo: “Em đều có thể tặng anh.”
“Nếu anh muốn, anh có thể đến nhận chức CEO ở Đỗ Thị.
Vừa hay đứa em gái của em quá vô dụng, lúc nào con bé cũng bị ông nội mắng.
Anh giỏi hơn con bé rất nhiều.”
Nếu Đỗ Thất Dạng biết chị của cô ấy nói về cô ấy như vậy chắc chắn cô ấy sẽ không vui.
Đỗ Thất Dạng không phải người vô dụng.
Cô ấy cũng rất có tài nhưng không hề có hứng thú với việc kinh doanh của Đỗ Thị.
“Đỗ Cửu Trăn, tôi không giỡn với em.”
Trần Hằng rất nghiêm túc, anh kéo lấy tay cô, trầm giọng nói: “Tôi không có bối cảnh, không có bản lĩnh.
Tôi cũng không được học hành, thật sự không xứng với em.”
“Em cũng không đùa với anh.
Người em thích, có chỗ nào mà không xứng?”
Đỗ Cửu Trăn ngồi xuống mép giường, ánh mắt thâm thúy nhìn anh và nói: “Anh đừng quan tâm những chuyện này.
Cho dù anh có là ăn mày, em cũng sẽ thích anh.”
“Tôi biết.” Nghe cô nói xong, Trần Hằng càng căng thẳng, anh thì thầm: “Tôi chỉ không muốn khiến em mất mặt.”
Trần Hằng chỉ có hai bàn tay trắng.
Anh là một kẻ vô dụng, muốn làm gì cũng không được.
Dù anh vô dụng như thế nhưng anh vẫn muốn cố gắng thay đổi vì người mình thích.
Đỗ Cửu Trăn là một người hoàn hảo, cô sẽ không nói thẳng nhưng anh biết rõ đối với cô, không có người đàn ông nào là quan trọng.
“Không sao đâu, ông nội của em rất tốt.” Đỗ Cửu Trăn tiến lại gần anh, ánh mắt sáng lên: “Nếu ông ấy có ý kiến với anh, em sẽ vừa quậy vừa khóc, dọa thắt cổ tự sát, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau bỏ trốn.”
“Nếu em khóc trước mặt ông ấy, ông ấy sẽ không dám phản đối.”
Đỗ Cửu Trăn nói bằng giọng điệu hết sức hài hước.
Cô vừa cười vừa nói kế hoạch của mình, giống như một đứa trẻ đang bày trò đùa nghịch.
Bây giờ, Trần Hằng bình tĩnh hơn một chút.
Trong một khoảnh khắc, anh có cảm giác mình đã từng nghe những lời này ở đâu đó.
Người giống nhau, giọng diệu giống nhau, đến cả cảnh tượng cũng giống nhau như đúc.
Một khung cảnh mờ ảo hiện lên trước mặt anh, tựa như đã trôi qua từ rất lâu rồi.
Nhưng nó cũng chỉ là khung cảnh quen thuộc chợt lóe lên, rất nhanh đã biến mất.
Anh cố gắng nhớ lại nhưng trong đầu vẫn là một mảng trống rỗng.
Hình như Đỗ Cửu Trăn cũng nhận ra những thay đổi trên gương mặt của Trần Hằng.
Cô thận trọng nhìn anh, thấy anh đang ngẩn người, con ngươi khẽ rung động.
Hình như anh đã nhớ ra chuyện gì đó.
Cô cũng trở lên khẩn trương, nuốt nước miếng, hỏi: “Anh… Sao… Sao thế?”
Một lát sau, Trần Hằng mới thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ.
“Không có gì.” Anh lắc đầu.
“Trước kia anh đã từng nghe cô gái nào đó nói như vậy rồi phải không?” Đỗ Cửu Trăn không có ý định bỏ qua chuyện này, cô nhìn chằm chằm anh, đợi anh trả lời.
Trần Hằng rũ mắt, tránh né ánh mắt của cô.
Anh không phủ nhận.
“Tôi không nhớ.” Một lúc lâu sau, Trần Hằng mới trả lời.
Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Anh trầm mặc.
Giống như thực sự có một cô gái nào đó cười híp mắt và giao cả đời mình cho anh.
Nhưng anh không thể nào nhớ nổi người đó là ai? Anh có cảm giác cô ấy đang ở rất gần anh.
“Nếu trong quá khứ, anh vẫn còn nợ tình duyên với cô gái nào đó.
Có một ngày anh bỗng nhớ ra mọi thứ anh sẽ chọn em hay là chọn cô ấy?” Đỗ Cửu Trăn nhìn thẳng vào mắt anh, chờ anh trả lời.
Trần Hằng do dự.
Anh có cảm giác cô gái ấy thực sự có thật nhưng lại giống như không có.
Đỗ Cửu Trăn thấy anh không trả lời, cũng không tức giận ngược lại cô còn cười rất vui vẻ.
Cho dù anh chọn ai thì người đó cũng là cô.
Đúng là một câu trả lời vô nghĩa.
Hôm sau, Nghiêm Chính mang quần áo đến cho Trần Hằng.
Tất cả đều là đồ mới.
Mặc dù tối hôm qua Đỗ Cửu Trăn bảo sẽ lấy quần áo của Hoắc Hành Niên cho anh mặc, nhưng cuối cùng cô vẫn không làm thế.
Cô biết Trần Hằng nhất định sẽ không vui.
Anh thay đồ xong, Đỗ Cửu Trăn vẫn không đến.
Nghiêm Chính đưa anh đến biệt thự của nhà họ Đỗ.
Nghiêm Chính đã quen đường ở đây.
Anh ta đi trước còn Trần Hằng đi theo phía sau.
Anh ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Anh thử dự đoán hướng đi, vậy mà đều đoán trúng hết.
Giống như anh đã từng tới đây rồi.
Có lẽ không chỉ là một lần.
“Ngài Trần.” Nghiêm Chính quay đầu, lịch sự nói với anh: “Đường ở phía trước hơi trơn, ngài cẩn thận một chút.”
Phía trước là một rừng cây nhỏ, không khí xung quanh hơi ẩm ướt.
Con đường lát đá đã bị phủ bởi một lớp rêu mỏng.
Việc đi lại vô cùng khó khăn.
Trần Hằng gật đầu, tỏ ý là mình đã biết.
“Anh biết ông nội của Cửu Trăn sao?” Sau một hồi im lặng, Trần Hằng hỏi Nghiêm Chính.
“Tôi biết.” Nghiêm Chính suy nghĩ rồi trả lời: “Tôi từng gặp ông ấy vài lần, cũng không biết rõ lắm.”
“Tôi không phải người của nhà họ Đỗ.
Khi tôi còn làm việc cho sếp thì may mắn gặp được ông ấy vài lần.
Hai năm nay, tôi đi theo tiểu thư….rất ít khi gặp được ông ấy.”
Nghiêm Chính giải thích.
Đỗ Khánh Canh tuổi già sức yếu.
Ông ấy đã giao hết quyền lực cho Đỗ Cửu Trăn, không màng thế sự mà một mình ở ẩn trên ngọn núi này.
Bình thường mọi người rất hiếm có thể thấy mặt ông ấy.
“Sếp của cậu là ai?” Trần Hằng bỗng nhiên hỏi một câu.
Anh vẫn cho rằng sếp của Nghiêm Chính là Đỗ Cửu Trăn, nhưng anh ta đã nói như vậy thì hình như không phải.
“Sếp của tôi là Hoắc Hành Niên.”
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện cũng không biết mình đã xuyên qua cánh rừng và đến trước cửa biệt thự từ bao giờ.
Nghiêm Chính không muốn tiếp tục nói chuyện với Trần Hằng về đề tài này.
Anh ta dừng chân trước cổng, giơ tay làm động tác mời.
“Tiểu thư ở bên trong, ngài tự vào đi.”
Nói xong anh ta lịch sự cúi chào Trần Hằng rồi quay người rời đi theo đường cũ.
Trần Hằng nhìn theo bóng lưng của Nghiêm Chính, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về ba chữ “Hoắc Hành Niên” mà anh ta vừa mới nói.
Anh đột nhiên cảm thấy rất nực cười.
Xung quanh Đỗ Cửu Trăn… Lúc nào cũng có bóng dáng của người đó được.
Dù hắn đã chết rồi nhưng vẫn để lại một người bên cạnh cô.
……
Mười phút trước, Đỗ Thất Dạng vừa về đến nhà.
Trong phòng khách ở tầng một chỉ có một mình Trình Yến.
Hôm nay Đỗ Thất Dạng mặc một chiếc váy dạ hội rất đẹp.
Nó khiến cô ấy quyến rũ một cách lạ thường.
Mái tóc mượt mà xoã xuống, tóc mái được vén gọn bên tai làm lộ ra một đôi bông tai tinh xảo và lấp lánh.
Đỗ Thất Dạng ngồi xuống ghế salon.
Cô ấy vừa xoa bóp cổ chân vừa oán thán.
“Thằng chết tiệt, hắn bắt em đi đôi giày cao thế này còn dẫn em đi đọ nhan sắc với mấy tiểu minh tinh”
Đỗ Thất Dạng mở miệng đã chửi người nhưng giọng nói vẫn mềm mại như nước, đôi chân thon dài gác sang một bên, để lộ ra làn da trắng nõn nà.
Chân của cô ấy rất đẹp.
Nó vừa dài vừa thon, không dư một chút thịt thừa nào, từ trên xuống dưới đều trắng như tuyết, không có lấy một điểm tỳ vết.
“Sao hắn không mở to mắt chó ra mà nhìn, mấy cô gái kia lấy cái gì để so sánh với em?”
Đỗ Thất Dạng mắng người rất hăng say.
“Tiểu thư của tôi, vở kịch của em còn chưa kết thúc sao?” Trình Yến vắt chéo hai chân ngồi trên ghế salon, gương mặt rất gợi đòn.
“Đám con trai nhà giàu đều bị em chơi đến hỏng rồi.”
Trình Yến biết rõ cả hai chị em nhà họ Đỗ đều không phải là người hiền lành.
Gần đây, Đỗ Cửu Trăn to gan lớn mật hơn ngày xưa nhiều.
Rõ ràng cô đã tìm thấy Hoắc Hành Niên, biết anh bị mất trí nhớ nhưng vẫn giấu giếm không nói với Trình Yến.
Đỗ Thất Dạng thì càng không phải dạng vừa.
Đám con nhà giàu cậy quyền cậy thế đùa bỡn với con bé.
Nhưng bọn chúng lại không biết bản thân cũng là đối tượng bị con bé tính kế.
Suốt một năm trời, Đỗ Thất Dạng giả bộ là cô bé lọ lem, vừa nghèo khổ vừa yếu đuối chỉ để trả đũa một tên con nhà giàu.
Một ngày nào đó khi hắn nhận ra cô quỷ nhỏ này là Đỗ tiểu thư, nhất định hắn sẽ phải uống vài viên thuốc trợ tim để bình tĩnh lại.
“Tên khốn Phó Đông Thành.” Đỗ Thất Dạng chửi thầm trong lòng.
Tối hôm qua thằng khốn đó vừa hôn chân của cô vừa
dụ dỗ cô lên giường với hắn.
Cô bị hắn dày vò suốt một đêm.
Sáng hôm nay, hắn lại bắt cô đi giày cao gót.
Đúng là tên máu lạnh, không có tình người.
Chỉ thiếu một chút nữa là Đỗ Thất Dạng đã nổi giận nhưng cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng.
Đỗ Thất Dạng không còn cách nào khác.
Cô dại dột đến mức tình giả thành thật, là cô thích Phó Đông Thành trước.
Hắn xấu xa đến tận xương tuỷ.
Ngoại trừ một gương mặt đẹp, hắn chẳng có điểm nào tốt.
Đỗ Thất Dạng không biết vì sao mình lại phải lòng hắn.
Hôm nay cô phải viện lý do trong nhà có việc nên hắn mới để cô đi.
“Em thích chơi thế nào thì chơi, đừng để chị em biết là được.” Trình Yến thuận miệng nhắc nhở: “Cẩn thận con bé đến tận nhà Phó Đông Thành làm loạn đấy.”
Từ trước đến nay, Đỗ Cửu Trăn luôn rất chiều chuộng em gái nhà mình.
Nếu để cô biết con bé lén lút yêu đương với một người như thế, cô ấy chắc chắn không thể nào bỏ qua cho hắn.
“Em biết rồi.
Anh rể ưu tú như thế, Phó Đông Thành làm sao vừa mắt chị ấy được.”
Đỗ Thất Dạng thở dài:”Tiếc là anh rể cũng không còn nữa”
“Trên thế giới này cũng chẳng có mấy ai giống như anh rể.
Chị ấy không thể dùng tiêu chuẩn của mình để áp đặt lên người em thích được.”
Ngay từ đầu Đỗ Thất Dạng đã biết Phó Đông Thành không có cửa để so sánh với Hoắc Hành Niên.
Phó Đông Thành là thiếu gia chỉ biết ăn chơi trác táng, gây sự đánh người.
Anh ta chỉ giỏi mấy chuyện “giường chiếu”.
Nhiều lúc Đỗ Thất Dạng hận không thể tát chết hắn ta.
Cô phải bảo vệ hình tượng tiểu tiên nữ yếu đuối mềm mại nên vẫn luôn kiên trì chịu đựng.
Nhất định một ngày nào đó, cô phải bắt hắn đền bù tất cả những gì mà cô đã phải chịu.
“Cũng không chắc chắn đâu.” Trình Yến cười nhẹ.
Ý của anh ta là Hoắc Hành Niên chưa chắc đã chết.
“Cái gì không chắc chắn?.” Nhưng Đỗ Thất Dạng không hiểu được ý của anh ta, cô ngây thơ hỏi.
Đỗ Thất Dạng còn chưa dứt lời thì bỗng nhiên có người đẩy cửa bước vào.
Đỗ Thất Dạng nhìn về phía theo phía âm thanh vừa vang lên.
Cô thấy người đàn ông đang chậm rãi tiến vào.
Bóng dáng này tựa như có chút quen thuộc.
Bởi vì anh ở hướng ngược nắng nên trong nháy mắt Đỗ Thất Dạng không thấy rõ mặt mũi của người đó.
Đến lúc anh đi tới trước mặt cô, gương mặt kia mới hiện ra rõ ràng.
Đỗ Thất Dạng đột nhiên ngẩn người.
Toàn thân cô ấy cứng đờ, cô nhìn anh không chớp mắt, sửng sốt đến nỗi không nói lên lời.
“Chị…anh rể.” Đỗ Thất Dạng run rẩy chào hỏi.
Đây là gương mặt của Hoắc Hành Niên, hơn nữa cách ăn mặc của anh cũng giống hệt như Hoắc Hành Niên trước kia.
Chuyện này…sao có thể xảy ra được?
Thất Dạng bị doạ cho sợ hãi.
Cô ấy quay đầu lại nhìn Trình Yến, mặt mũi đầy hoảng sợ.
Cô không nói lên lời, chỉ dám dùng ánh mắt để dò hỏi.
“Gì cơ?” Trần Hằng nghe thấy cô ấy gọi mình.
Anh nghe rất rõ nhưng anh không dám khẳng định.
Mẹ ơi… Đến cả giọng nói cũng giống như vậy.
Thất Dạng càng bị hù dọa.
Cô ấy siết chặt vạt áo.
“Chị…anh rể…anh…anh trở về thăm chị em, anh nên đến vào buổi tối mới đúng chứ?”
Đỗ Thất Dạng nhìn ánh mặt trời rực rỡ ở ngoài cửa, đầu óc quay vòng vòng.
Cô ấy nói năng loạn xạ.
“Nếu anh phơi nắng…anh không bị tan thành mây khói sao?”
- -----oOo------.