Editor: Mộ
Hoắc Hành Niên xoay người kéo tay Đỗ Cửu Trăn lại, nắm lấy nó một cách dịu dàng, sau đó anh kéo cô đi về phía trước.
Trong phòng khách có một cái bàn lớn và một chiếc ghế dài.
Hoắc Hành Niên để Đỗ Cửu Trăn ngồi xuống vị trí chính giữa còn anh ngồi ở bên cạnh.
“Em có mệt không? Nếu mệt rồi thì em về phòng trước đi.” Hoắc Hành Niên khẽ hỏi Đỗ Cửu Trăn.
Đỗ Cửu Trăn lắc đầu: “Em không sao.”
Bởi vì cô nói như vậy nên Hoắc Hành Niên cũng không khuyên cô nữa.
Anh cúi đầu nhìn tập tài liệu trên bàn, không nói tiếng nào và mở nó ra.
Anh chỉ ở ngồi đó và không làm gì cả.
Những người có mặt ở đó cũng không dám lên tiếng.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Hoắc Kình Việt vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ, ông ta không biết anh đang định làm gì.
Sắc mặt ông ta tối sầm xuống, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nhìn Hoắc Hành Niên chằm chằm.
Hoắc Hành Niên càng không nói tiếng nào thì ông ta càng căng thẳng, sự căng thẳng ấy lan tỏa khắp người ông ta, giống như một loại hành hạ.
“Nếu mọi người đã tới đông đủ rồi, chúng ta sẽ thanh toán trong một lần.” Một lúc lâu sau, Hoắc Hành Niên mới lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng như tờ này.
Hoắc Hành Niên ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
“Đầu tiên là Hoắc Lương Sinh.” Hoắc Hành Niên nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
Anh ta khoảng ba mươi tuổi là một kẻ rất nhát gan, bảo sao thì nghe vậy.
Anh ta là người có địa vị thấp nhất trong tất cả những người có mặt, cảm giác tồn tại của anh ta vô cùng thấp.
Thật không ngờ anh ta lại là người đầu tiên Hoắc Hành Niên gọi tên.
“Anh trộm vật liệu xây dựng của Hoắc Thị.
Trong suốt năm năm liền, bán tài sản của công ty để trục lợi.
Ngoài ra anh còn vận chuyển những vật liệu không thể bán ra ngoài về nhà máy của em vợ anh để tái sử dụng.”
Sắc mặt của Hoắc Lương Sinh lập tức tái nhợt.
Quả thật, anh ta đã bắt đầu làm chuyện này từ năm năm trước, lợi dụng chức vụ của mình để lấy hàng từ trong kho.
Ban đầu anh ta chỉ lấy một số loại vật liệu giá rẻ, số lượng không lớn, chuyển đến nhà máy của em vợ để giúp cậu ta tiết kiệm chi phí vật liệu.
Sau này, anh ta càng ngày càng lớn mật hơn, những thứ anh ta lấy càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng đắt đỏ.
Hơn nữa, khoảng thời gian trước Hoắc Thị lâm vào tình trạng rối loạn, không ai rảnh rỗi để ý đến anh ta.
Anh ta càng phách lối hơn.
“Sa thải.
Anh đã cầm bao nhiêu tiền từ Hoắc Thị thì thanh toán lại từng ấy.
Trong vòng một tháng, anh phải hoàn trả hết nợ cho công ty.”
Hoắc Hành Niên dứt khoát nói, không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào giải thích nào.
Hoắc Hành Niên nói xong, anh dừng lại vài giây mới tiếp tục: “Còn nữa, anh nên đổi họ đi.
Đừng có khoe khoang mình là người nhà họ Hoắc nữa.”
Mẹ của Hoắc Lương Sinh là cô của Hoắc Hành Niên.
Lẽ ra anh ta là người nhà họ Ngụy nhưng sau đó vì muốn anh ta có quan hệ tốt hơn với nhà họ Hoắc nên bà ấy đã sửa lại họ của anh ta từ họ Ngụy sang Hoắc.
Mẹ của anh ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tranh thủ cho anh ta địa vị của ngày hôm nay.
Bây giờ, mẹ anh ta đã chết rồi chẳng ai có thể che chở cho anh ta nữa.
Sớm muộn gì anh ta cũng không thể ôm được cây đại thụ nhà họ Hoắc nữa.
Vốn dĩ Hoắc Lương Sinh đã là một kẻ nhát gan, bây giờ những chuyện xấu anh ta làm còn bị vạch trần, anh ta không dám nói lời nào.
Từng hạt lớn mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, trái tim anh ta run rẩy một cách kịch liệt.
Cảm giác tuyệt vọng như rớt xuống mười tám tầng địa ngục.
Không nói đến việc bị sa thải nhưng trong một tháng bắt anh ta phải hoàn trả tất cả những gì anh ta đã lấy đi trong suốt năm năm…
Làm sao có thể……
Cho dù anh ta có móc hết tất cả tài sản của mình ra cũng không thể lấp đầy.
“Người tiếp theo, Hoắc Thành.” Hoắc Hành Niên chuyển tầm mắt vô cùng chính xác lên người anh ta.
Ngay lập tức, trái tim của kẻ mang tên Hoắc Thành run lên.
Gương mặt không thể kiềm nén được nỗi sợ hãi.
“Tự anh phải biết năm ngoái anh đã làm những chuyện tốt gì.
Tôi không muốn nói ra vì sợ anh làm mất mặt nhà họ Hoắc.”
Hoắc Hành Niên nghiêm túc nói: “Toàn bộ sẽ được xử lý theo pháp luật, anh nên làm gì thì hãy làm cái đó.
Anh phải chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật.
Người nhà họ Hoắc tuyệt đối không được can thiệp.”
Năm ngoái, Hoắc Thành lấy danh nghĩa cá nhân nhận một dự án.
Trong quá trình xây dựng xảy ra sai sót, rất nhiều công nhân bị thương phải vào bệnh viện còn có người đã trở thành người thực vật.
Hoắc Thành dựa vào thế lực sau lưng là Hoắc Thị mà rũ bỏ hết trách nhiệm, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Đây là vấn đề Hoắc Hành Niên tuyệt đối không cho phép.
Những chuyện liên quan đến mạng sống con người, tại sao không cần trả giá mà lại dùng tiền tài và quyền lực để giải quyết một cách dễ dàng như thế?
Hoắc Hành Niên xử lý từng người, từng người một, hơn phân nửa những kẻ có mặt đều bị anh vạch trần.
Hiện trường là một màn không gian yên lặng chết chóc, trộn lẫn với hơi thở nặng nề và rối loạn của tất cả mọi người.
Không ai có thể ngờ rằng ngay khi Hoắc Hành Niên vừa trở về, anh sẽ vạch trần tất cả những chuyện xấu của bọn họ.
Những người thuộc gia đình quyền quý, chẳng có ai là không có bí mật, trong lòng bọn họ đều biết rõ nhưng từ trước đến nay cho dù không giúp nhau che giấu thì họ cũng coi như mình không biết gì cả.
Chính bọn họ đã cùng nhau tạo nên một quy tắc ngằm trong giới nhà giàu.
Bây giờ, thể diện của bọn họ đã mất sạch.
“Ai có ý kiến thì bây giờ có thể nói.” Hoắc Hành Niên nhìn sang, mọi người đều cúi đầu không ai dám đối mặt với anh.
Không ai có ý kiến.
Cuối cùng Hoắc Hành Niên mới nhìn Hoắc Kình Việt “Chú hai, chúng ta sẽ nói chuyện của chú sau.”
Hoắc Hành Niên cũng không định giải quyết tất cả mọi chuyện trong một ngày.
Nếu anh mạnh tay quá thì sẽ phản tác dụng.
“Bây giờ, chú chỉ cần xin lỗi bé Cửu thôi.” Hoắc Hành Niên đứng dậy, anh đến bên cạnh Đỗ Cửu Trăn.
Anh sợ cô ngồi quá lâu sẽ bị mỏi nên Hoắc Hành Niên nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
“Tôi đã từng nói nếu tôi không có ở đây, vợ sắp cưới của tôi sẽ tạm thời tiếp quản mọi việc.
Cô ấy là người có quyền quyết định tuyệt đối, cũng là tổng giám đốc của Hoắc Thị.”
Hoắc Hành Niên thản nhiên nói: “Chú không những không làm theo lời tổng giám đốc còn mơ tưởng thay thế vị trí của cô ấy.
Đây là vấn đề tôi tuyệt đối không thể tha thứ.”
Hoắc Kình Việt không thể hạ mình xin lỗi một cô gái nhỏ.
Nói thế nào thì ông ta cũng là người lớn trong nhà.
Ông ta sống ở nhà họ Hoắc bao nhiêu năm nay, tất cả mọi người đều phải nể mặt ông ta.
Bảo ông ta xin lỗi thì khác gì vứt sạch mặt mũi của ông ta đi.
“Sao thế? Chú không phục sao?” Thấy ông ta không nói chuyện, Hoắc Hành Niên lại nói: “Chú có còn coi tôi là chủ của cái nhà này không?”
“Ba năm tôi không trở lại, lời nói của tôi cũng không còn trọng lượng nữa phải không?”
Hoắc Hành Niên vừa nói, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Hoắc Kình Việt, anh hỏi: “Hay là chú muốn tôi nhắc lại chuyện từ mười năm trước?”
Nhắc đến mười năm trước, vẻ mặt của Hoắc Kình Việt thay đổi một cách rõ rệt.
Rõ ràng đó là một nút thắt trong lòng ông ta.
Bởi vì nút thắt này, ông ta đã đè nén tham vọng của mình hơn mười năm.
Ông ta không dám làm trái ý Hoắc Hành Niên.
Cho đến khi Hoắc Hành Niên mất tích, ông ta kiên nhẫn còn chờ thêm ba năm nữa, Hoắc Kình Việt mới bắt đầu rục rịch.
Hoắc Kình Việt nghiến răng, sắc mặt nhăn nhó, trong đầu lập tức lóe lên vô số ý nghĩ.
Cảm giác như đã trôi qua rất lâu.
Ông ta mới miễn cưỡng mở miệng, thì thầm nói: “Đại tiểu thư, tôi rất xin lỗi cô.”
Sau khi nói xong, ông ta im bặt.
Hoắc Hành Niên vẫn nhìn ông ta và không nói gì.
“Tôi không nên làm trái ý cô.” Hoắc Kình Việt cố gắng nặn ra thêm một câu.
Hoắc Hành Niên cười nhạt.
“Anh biết phải làm gì rồi chứ?” Anh quay đầu hỏi Nghiêm Chính.
Nghiêm Chính gật đầu: “Tôi biết.”
“Vậy tôi đi trước.” Hoắc Hành Niên nắm tay Đỗ Cửu Trăn dẫn cô đi về phía trước.
Cho đến khi bọn họ rời khỏi phòng khách, thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng bước chân.
“Bé Cửu, anh trút giận cho em rồi.
Em định thưởng anh thế nào?”
Hoắc Hành Niên dịu dàng giữ lấy cằm của cô.
Anh nâng tay lên để cô ngẩng đầu lên một chút, anh tiến sát môi cô và mỉm cười: “Đây mới chỉ là bắt đầu vẫn chưa xong đâu.”
Đêm nay, Đỗ Cửu Trăn trang điểm rất lộng lẫy, khóe mắt gợi cảm, cơ thể được bao bọc bởi chiếc váy body màu đen, những đường cong lả lướt cứ vậy mà hiện ra.
Từ góc nhìn của anh, cô vô cùng hấp dẫn.
“Anh sẽ khiến ông ta biết ông ta phải trả cái giá bằng những gì khi làm trái ý em.”
“Anh Hành, anh là tốt nhất.” Đỗ Cửu Trăn vòng tay qua cổ anh, chân hơi dùng sức nhẹ nhàng nhảy lên người anh.
“Sau này em sẽ nấu cơm cho anh ăn, được không?” Đỗ Cửu Trăn chớp mắt nhìn anh.
Kể từ khi Hoắc Hành Niên khôi phục trí nhớ, dường như cô đã trở lại là Đỗ Cửu Trăn của trước đây.
Cho dù bây giờ cô đã trở nên thành thục và có nhiều mưu mô, hay giống như trước kia là một cô bé ngây thơ non nớt thì ở trước mặt anh, cô vẫn luôn là cô.
“Đồ ăn lần trước anh ăn, là lần đầu tiên em nấu đấy.
Vậy mà anh chẳng ăn được mấy miếng.”
Đỗ Cửu Trăn hơi tủi thân.
Lần trước cô vất vả lắm làm được vài món ăn, kết quả anh còn không thèm cảm kích, ăn hai miếng cơm đã bỏ đi.
“Sau này em sẽ thường xuyên nấu cho anh ăn, sau đó anh phải khen em nấu rất ngon nhé.”
“Không cần đâu.” Hoắc Hành Niên thẳng thừng từ chối.
“Tại sao em phải nấu cơm, em không cần làm những việc đó.” Hoắc Hành Niên dùng một tay ôm eo cô, ở tư thế này, anh có thể dễ dàng ôm cô đi về phía trước.
“Em không chỉ là tiểu thư của bọn họ, em còn là tiểu thư của anh.”
Bàn tay của Hoắc Hành Hạo lần mò xuống dưới, nắm lấy những ngón tay cô.
“Em không cần phải làm gì cả.”
“Em thấy vui khi được nấu cơm cho anh.” Đỗ Cửu Trăn cười, sau đó cô lại gật đầu: “Nhưng nếu anh không cho em làm, em sẽ không làm.”
“Em ngoan biết bao nhiêu chứ, cậu chủ Hoắc nói gì em cũng nghe.”
Vào trong phòng ngủ, không gian hoàn toàn yên tĩnh, Hoắc Hành Niên buông Đỗ Cửu Trăn xuống.
Đây là phòng ngủ trước kia của anh, cho dù đã ba năm rồi anh không ở đây nhưng Đỗ Cửu Trăn dọn dẹp thường xuyên nên vẫn rất sạch sẽ.
“Em đi tắm trước đi.” Hoắc Hành Niên ra hiệu cho Đỗ Cửu Trăn đi vào.
Đỗ Cửu Trăn gật đầu, đến tủ quần áo tìm đồ.
Hầu hết đồ trong tủ quần áo của Hoắc Hành Niên đều là quần áo của cô.
Cô đã sống ở đây trong một thời gian dài, quần áo của cô còn nhiều hơn của Hoắc Hành Niên.
Cô ấy lục lọi tủ đồ, dường như cô đã tìm thấy thứ gì đó.
Cô quay đầu lại và mỉm cười với Hoắc Hành Niên “Anh tắm trước đi.”
“Sẽ có bất ngờ nha!”
- -----oOo------.