Editor: Mộ
Lúc cả nhà đang dùng bữa, Đỗ Thất Dạng cứ nhìn chằm chằm chị cô và anh rể.
Đỗ Cửu Trăn nhìn ra được sự lo lắng của cô nàng nhưng cô vẫn tỉnh bơ cúi đầu và yên lặng ăn cơm.
“Em nhìn gì thế?” Đỗ Cửu Trăn hỏi.
“Đã ba năm rồi em chưa được gặp anh rể, càng ngày anh rể càng đẹp trai.” Đỗ Thất Dạng bày ra dáng vẻ chân chó, ra sức khen anh: “Anh rể còn đẹp hơn nhiều những minh tinh trong làng giải trí.”
“Cảm ơn em.” Hoắc Hành Niên miễn cưỡng gật đầu.
“Chị, hôm nay em thấy ông nội đưa sổ hộ khẩu cho chị.” Đỗ Thất Dạng quay sang cười với Đỗ Cửu Trăn: “Chị chuẩn bị kết hôn sao? Khi nào thế?”
Nhắc đến chuyện kết hôn, suy nghĩ của Đỗ Thất Dạng đã đi xa hơn một chút.
Cô ấy cũng muốn kết hôn nhưng bây giờ cô ấy và Phó Đông Thành vẫn giống như đang chơi đùa với nhau.
Phó Đông Thành nghĩ rằng anh ta đang chơi với cô ấy, nhưng trên thực tế anh ta lại bị cô ấy chơi ngược lại.
Nếu sau này anh ta biết hết sự thật, chắc chắn anh ta sẽ tức đến chết.
“Phải chọn ngày lành đã.” Đỗ Cửu Trăn trả lời.
Thật ra Đỗ Thất Dạng cũng không ngạc nhiên lắm.
Trong mắt cô ấy, chị và anh rể là trời sinh một cặp.
Bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, chỉ thiếu mỗi việc lĩnh chứng là vẹn cả đôi đường.
“Em có quen một thầy bói, tốt nghiệp đại học danh tiếng.
Hay là hai người đến nhờ hắn xem hộ ngày lành nhé?” Đỗ Thất Dạng nói một câu.
“Sao em quen anh ta?” Đỗ Cửu Trăn hỏi.
Lời nói của Đỗ Thất Dạng ngay lập tức bị chặn lại.
Đó là bạn của Phó Đông Thành.
Bình thường Phó Đông Thành hay dẫn Đỗ Thất Dạng ra ngoài gặp gỡ bạn bè nên cô ấy cũng quen biết hầu hết những người xung quanh anh ta.
Bạn bè của anh ta có rất nhiều người không bình thường.
“Thì…em chỉ tự nhiên quen thôi.” Đỗ Thất Dạng úp úp mở mở nói.
Nói càng nhiều thì sẽ càng dễ bị lộ, cô nàng đành giả bộ như không có chuyện gì rồi im lặng.
Tránh cho cả nhà đang ăn cơm thì mất ngon vì chuyện của cô ấy.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Đỗ Thất Dạng vang lên.
Đỗ Thất Dạng nhìn lướt qua màn hình hiển thị cái tên “Chó con nhà họ Phó” cô ấy sợ hãi, nhanh chóng từ chối cuộc gọi.
Đỗ Cửu Trăn liếc cô một cái: “Không nhận sao?”
Đỗ Thất Dạng lắc đầu, vừa kinh hãi vừa cười nói: “Tổng đài gọi, phiền chết đi được.”
Đỗ Cửu Trăn gật đầu.
Cô nhận ra được điều gì đó bất thường nhưng vẫn không thèm nói ra.
Đỗ Thất Dạng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy chị gái không nói gì cô ấy cũng không chủ động nhắc đến.
Người đánh thì ta đỡ, cứ đi một bước nhìn lại một bước.
….
Tháng mười, nhiệt độ bất chợt giảm xuống.
Lúc ra cửa, Trình Yến không thèm quan tâm đến sự thay đổi thất thường của thời tiết.
Lúc ở thành phố Lâm vẫn bình thường nhưng đến giữa đường thì càng ngày càng lạnh.
Khi bước xuống xe, anh ta rùng mình vì lạnh.
“Chỗ này không phải Bắc Cực đấy chứ? Tôi sắp chết cóng rồi.” Trình Yến mặc một chiếc áo khoác gió mỏng tanh.
Anh ta ước gì giờ phút này có ai đó quăng cho mình một cái áo len.
Một thôn quê nhỏ bé có phong cảnh hữu tình, núi cao sông đẹp nhưng thời tiết thì quá khắc nghiệt.
Hoắc Hành Niên đã quen với thời tiết lạnh giá, anh cũng mặc quần áo giống Trình Yến nhưng không thấy lạnh giống anh ta.
Trấn Túc Nam lúc nào cũng vậy, trong một đêm đang là mùa hè cũng có thể chuyển sang mùa đông.
Không có những tòa nhà cao chọc trời như ở thành phố để chắn gió nên nhiệt độ lúc nào cũng thấp hơn.
Trình Yến xoa tay và nhìn xung quanh.
Quả thật là một địa phương nhỏ bé, có thể nghe tiếng nước chảy róc rách, một âm thanh dễ nghe đến khó hiểu.
“Bé Cửu đâu?” Trình Yến nhìn vào trong xe nhưng cửa sổ đang đóng chặt, anh ta không nhìn thấy gì cả.
“Cô ấy ngồi trong đó làm gì thế?”
Trình Yến và hai người bọn họ không đi chung xe.
Về phương diện này anh ta cũng biết tự giác, khi ra ngoài biết tự lái xe của mình đi.
Ngồi cùng một xe với hai người bọn họ, chẳng khác nào anh ta đang tự dìm chết mình trong cơm chó.
Tại sao anh ta phải tự chuốc lấy đau khổ vào mình.
Một người cô đơn lẻ bóng như anh ta, cho dù có phải ngồi tự kỉ với con búp bê nhỏ bé treo lủng lẳng trên xe hàng giờ đồng hồ cũng vui vẻ hơn là ngồi đợi bọn họ rắc cơm chó.
“Cô ấy có việc.” Hoắc Hành Niên trả lời qua loa.
Trình Yến không tiếp tục hỏi nữa.
“Có thuyền không?” Trình Yến nhìn chằm chằm dòng suối trước mặt.
“Nhảy lên thuyền thì có thể bay thẳng qua bên kia rồi.”
Anh ta cho rằng đấy là cái phi thuyền vũ trụ hay gì? Không chèo mà còn đòi bay.
“Cậu có thể bơi qua đó.” Hoắc Hành Niên buồn cười nói.
“Chúng ta là người có địa vị, bơi qua đó vừa lạnh vừa nhếch nhác.” Trình Yến lắc đầu, nghĩ đến nước suối lạnh như băng, anh ta không khỏi rùng mình một cái.
“Thế tại sao chúng ta phải đứng ở đây?” Trình Yến núp sau một thân cây lớn, như thể không trốn ở đó thì anh ta sẽ không bị gió thổi bay.
“Cậu muốn tôi đứng đây giả làm nữ thần tự do sao?” Ít ra nữ thần tự do còn có cây đuốc để sưởi ấm.
Trình Yến không ngừng lải nhải: “Cho dù thế thì tôi vẫn thích đứng ở nơi có thể chắn gió hơn.”
“Răng của cậu không lạnh sao?” Hoắc Hành Niên hỏi.
“Lạnh chứ.” Trình Yến liên tực gật đầu.
Anh ta cứ tưởng là mình đang được quan tâm.
“Lạnh thì ngậm mồm vào!” Hoắc Hành Niên không nhịn được quát một câu.
Anh vừa dứt lời, Đỗ Cửu Trăn đã mở cửa xe bước xuống.
“Em chuẩn bị xong rồi.” Cô gật đầu với Hoắc Hành Niên.
“Em chuẩn bị xong cái gì?” Trình Yến tò mò, thật thà hỏi.
“Quyên góp.” Đỗ Cửu Trăn trả lời, “Trong trấn có một từ đường đã rất lâu chưa được tu sửa, em mới quyên góp một ít tiền.”
“Anh có muốn dâng hiến một ít lòng hảo tâm không?”
Nhắc đến chuyện tiền bạc, Trình Yến liên tục lùi về phía sau.
“Anh không mê tín.”
“Nhưng anh có thể trao tặng yêu thương cho người khác cơ mà.”
“Chỉ có những người có thân phận cao quý như các em mới làm chuyện đó thôi.
Anh nhỏ bé thế này, đến tận bây giờ vẫn phải dựa vào sự yêu thương của người khác để sống qua ngày đấy.”
“Ai yêu thương cậu?” Hoắc Hành Niên liếc anh một cái nói: “Người đẹp chân dài eo thon sao?”
“Nông cạn!” Trình Yến hừ một tiếng: “Bây giờ tôi chỉ thích mấy em gái nhỏ thuần khiết thôi.”
Trình Yến lấy cái áo trong xe của Hoắc Hành Niên mặc lên người.
Từ khi sinh ra anh ta đã là thiếu gia con nhà giàu rồi.
Đó giờ anh ta cũng chưa từng đến những vùng quê nhỏ bé thế này.
Trình Yến nhíu mày nhìn những căn nhà lụp sụp và đổ nát xung quanh.
“Cậu sống ở đây ba năm rồi?” Trình Yến đánh giá môi trường xung quanh rồi hỏi.
“Chỗ này không phù hợp với thân phận cao quý của cậu.” Anh ta nghiêm túc lắc đầu: “Sao cậu có thể sống được ở đây nhỉ.”
Nói thẳng ra những căn nhà ở đây đều đã sắp sửa bị sụp gần hết, dù sao nó cũng là nhà cổ được xây cách đây mấy chục năm.
Nhưng với điều kiện trước kia của Hoắc Hành Niên, anh được sống trong một ngôi nhà như vậy đã là rất tốt rồi.
Anh còn được ở miễn phí.
Trình Yến vừa mới ngồi xuống xe nghỉ ngơi, nhân tiện làm ấm người thì Hoắc Hành Niên đã gọi anh ta đi theo.
“Đi đâu?” Trình Yến quấn chăn bông quanh người, không muốn đứng dậy.
“Đi ăn cơm.” Hoắc Hành Niên vỗ vai anh ta, kéo cái chăn bông trên người anh ta xuống: “Đứng lên!”
“Bên ngoài lạnh lắm, tôi sẽ không ra đâu.”
“Vậy thì cậu ở lại với anh ấy.” Hoắc Hành Niên nói với không khí bên cạnh Trình Yến.
Trình Yến giật mình, mặt mũi lập tức tái mét: “Ai? Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
Hoắc Hành Niên không nói gì nữa mặc kệ anh ta, tiếp tục đi về phía trước.
Trình Yến nuốt nước bọt, sắc mặt càng ngày càng khó coi, anh ta cẩn thận liếc sang một bên cạnh hai ba lần.
Anh ta buồn bực ném chiếc chăn bông đi rồi đứng dậy bước nhanh về phía trước.
Chẳng có cách nào khác, anh ta là Trình thiếu gia trời không sợ đất không sợ… nhưng mà sợ ma.
Hoắc Hành Niên đi trước, dẫn bọn họ đến quán ăn anh thường đến trước đây.
Hôm nay anh vẫn dẫn họ đến quán mà lần trước đã dẫn Đỗ Cửu Trăn đến.
Chỉ là một quầy hàng nhỏ, có mái che ở phía sau, kê một bàn giữa trời gió lạnh.
Trình Yến sững sờ.
Ăn cái gì? Dẫn anh ta đi ăn cơm hay là ra đây chịu chết thế?
Mới ngồi chưa được bao lâu, Trình Yến đã ôm vai run lẩy bẩy.
“Cho tôi hai chai rượu.” Trình Yến giơ tay gọi chủ quán.
Uống rượu ít nhất còn có thể làm ấm người.
Anh ta vừa dứt lời, một giọng nói đậm chất thiếu niên đã truyền tới từ đằng sau, cậu ta vui vẻ gọi: “Anh Hằng*.”
Trình Yến nghe xong thì hơi kinh ngạc.
Anh ta chưa bao giờ dám gọi thẳng Hoắc Hành Niên là “Anh Hành*.”
*珩 (Hành) và 恒 (Hằng) cùng phát âm là [héng]
Vì vậy, Trình Yến quay đầu nhìn lại xem “Dũng sĩ” nào to gan như thế.
Chu Tử Tuế vô cùng vui vẻ.
Lúc trước Trần Hằng rời khỏi trấn Túc Nam đã để lại một câu.
Hình như anh muốn cậu ta chờ anh một thời gian ngăn.
Mấy tháng trôi qua, cậu ta vẫn không có tin tức gì về anh.
Sau đó, cậu ta còn không thể liên lạc được với anh.
Chu Tử Tuế không thể tự mình đến thành phố Lâm tìm người nên đã nhờ người trong thành phố đi hỏi thăm, nhưng người đó cũng không hỏi han được gì cả.
Thành thật mà nói, cậu đã rất lo lắng.
Nhưng ai biết được chiều tối hôm nay, anh Hằng đột nhiên gọi điện cho cậu và nói rằng tám giờ tối, anh ăn cơm ở chỗ cũ.
Anh không nói gì về những chuyện khác.
Chu Tử Tuế vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, sau khi anh gọi điện liền vội vàng chạy tới.
“Cậu bạn nhỏ, cậu to gan thật đấy.” Trình Yến lắc đầu, khoa trương nói: “Cậu chủ Hoắc của chúng tôi là người cậu có thể tùy tiện xưng anh em sao?”
Chu Tử Tuế ngẩn người, không kịp phản ứng.
Vẻ mặt cậu ta ngơ ngác.
Cậu ta nhìn Hoắc Hành Niên cũng thấy có gì đó khang khác nhưng lại không biết anh khác ở chỗ nào.
Rõ ràng là vẫn là khuôn mặt đó, nhưng dáng vẻ lại trông hoàn toàn khác.
Giống như là hai người khác nhau.
Đặc biệt là ánh mắt của anh ấy, có tính uy hiếp vô cùng lớn.
Chu Tử Tuế hơi sợ hãi.
“Ngồi đi.” Thấy cậu vẫn đứng yên tại chỗ, Hoắc Hành Niên ra hiệu.
“Ồ … được…” Chu Tử Tuế ngây người gật đầu, làm theo lời anh, cậu ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh.
Ngoài cậu ta ra thì ba người còn lại đều chất chứa khí thế áp bức vô cùng mạnh mẽ.
Thân thể cậu ta cứng đờ.
Vốn dĩ cậu ta có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại không dám mở miệng nói chuyện.
“Gần đây cậu làm gì?” Hoắc Hành Niên hỏi cậu ta trước.
“Em còn có thể làm gì nữa?” Chu Tử Tuế cười ngượng rồi đáp: “Em tìm được vài công việc, làm những việc lặt vặt thôi.”
Ban đầu, cậu ta đi theo Trần Hằng đến Hoa Nặc làm việc, cậu ta cảm thấy mình không có mặt mũi lắm.
Sau khi Trần Hằng rời đi, anh bảo cậu ta ở đó đợi nhưng cậu cũng biết bản thân mình không có năng lực, cho dù đợi ở đó cũng không giúp ích được gì cho mọi người.
Vì thế cậu cũng rời khỏi công ty.
Chu Tử Tuế làm việc rất thành thật.
Nếu cậu ta được học hành tử tế thì con đường phát triển sẽ không tệ.
“Để cậu chủ Hoắc sắp xếp cho cậu.” Trình Yến vỗ vai Chu Tử Tuế cười bảo.
Khi thức ăn được bày lên bàn, mắt Trình Yến sáng lên, anh ta cầm đũa lên và bắt đầu ăn ngay lập tức.
Chu Tử Tuế vẫn đang đắm chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, lúc này cậu ta mới chú ý đến lời Trình Yến vừa mới nói.
Cậu chủ Hoắc?
Tại sao anh ta lại gọi anh Hằng là cậu chủ Hoắc?
“Anh không giúp cậu ấy được à?” Đỗ Cửu Trăn hỏi Trình Yến
“Không phải việc của anh.” Trình Yến nuốt thức ăn, nói một cách mơ hồ.
“Chuyện của anh em anh thì không phải chuyện của anh sao?” Đỗ Cửu Trăn kéo đĩa thức ăn trước mặt anh ta về phía mình, chậm rãi gắp hết thịt.
“Không phải.
Đỗ Cửu Trăn, em cậy Hoắc Hành Niên trở về rồi nên em định ngồi lên đầu anh đấy à?”
Không cần Trình Yến nói, trong khoảng thời gian ngày đúng thật là cô càng ngày càng quá đáng.
Cô hoàn toàn khác so với lúc Hoắc Hành Niên mất tích.
“Đừng có nhận người thân lung tung.” Hoắc Hành Niên xen vào.
“Cậu muốn công việc thế nào tôi đều có thể tìm giúp cậu.” Hoắc Hành Niên nhìn Chu Tử Tuế trầm giọng nói: “Cậu muốn ở lại trấn Túc Nam hay đến thành phố Lâm cũng được”
“Anh Hằng …” Chu Tử Tuế không hiểu gì cả, cậu ta vẫn ngơ ngác, mặc dù muốn hỏi nhưng cậu ta lại chẳng biết hỏi từ đâu.
“Tôi sẽ giới thiệu lại với cậu.” Hoắc Hành Niên dừng lại nói: “Tên thật của tôi là Hoắc Hành Niên.”
Một cái tên quen thuộc.
Chu Tử Tuế không thể nhớ ngay được, cậu ta cố gắng moi móc nhưng thông tin trong đầu.
Khi cậu ta liếc thấy Đỗ Cửu Trăn ở bên cạnh, cậu ta chợt nhớ ra.
Gia tộc lớn ngang nửa với nhà họ Đỗ là nhà họ Hoắc và người đứng đầu nhà họ Hoắc là… Hoắc Hành Niên.
Trước kia cậu ta là người đã kể chuyện này với Trần Hằng.
“Hoắc, Hoắc, Hoắc …” Chu Tử Tuế lại nghĩ tới chuyện gì đó, hai mắt trợn tròn vì kinh ngạc, giọng cậu ta run lẩy bẩy.
“Hoắc Hoắc là cái gì chứ.” Trình Yến trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu định háp rap hay gì.”
- -----oOo------.