Editor: Mộ
Cô đột nhiên há miệng cắn bả vai của Hoắc Hành Niên.
Sức lực của cô không lớn nhưng cô cứ cắn mãi không buông, hàm răng đập vào bả vai của anh.
Một cơn đau nhè nhẹ ập tới.
Động tác của Hoắc Hành Niên dừng lại.
Ngay lập tức bàn tay của anh đã bóp chặt eo cô, sức lực càng lớn hơn rất nhiều.
Anh vùi đầu vào hõm vai của Đỗ Cửu Trăn, nghiến răng nghiến lợi không thèm nhúc nhích.
Một lát sau, cơ thể bị kéo căng của anh mới dịu xuống một chút.
Hoắc Hành Niên buông tay.
Anh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cô.
Những cảm xúc không ổn định vẫn còn đọng lại dưới đáy mắt của cô ấy.
Ánh mắt long lanh chứa đầy gợn sóng nhưng vẫn quyết đoán và lạnh lùng.
Cô vẫn đang giận.
Hoắc Hành Niên mở cửa xe rồi bước xuống.
Anh vòng lại vị trí ghế lái.
Sau khi khởi động xe anh chỉ nhìn thẳng về phía trước và không một lời.
Đỗ Cửu Trăn ngồi ở ghế sau, hai gò má ửng hồng, trái tim cứ đập loạn nhịp, lồng ngực phập phồng lên xuống, một lúc lâu sau cô vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Sau khi xe chạy được một đoạn, sắc hồng trên gương mặt của cô đã tiêu tan bớt.
Cô dựa vào cửa xe sau đó tự sửa sang lại quần áo.
Hoắc Hành Niên lái xe về nhà mình.
Sau khi đến nơi, anh không nói gì cứ thế mở cửa xe rồi bế Đỗ Cửu Trăn về thẳng phòng ngủ.
Đây là phương thức dễ dàng và thuận lợi nhất.
Sau khi vào phòng, anh thả cô xuống.
Hoắc Hành Niên tùy tiện lấy một bộ đồ ngủ rồi vào nhà tắm.
Sau khi anh xử lý xong mọi chuyện ở nước ngoài anh đã vội vàng trở về.
Anh ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, sau khi xuống sân bay đã lập tức đến tìm Đỗ Cửu Trăn.
Anh còn chưa được nghỉ ngơi.
Cho nên chuyện đầu tiên anh làm sau khi về nhà là tắm.
Nếu không đi tắm anh sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau khi Hoắc Hành Niên vào nhà tắm, căn phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng nước ào ào vang lên từ bên trong.
Hơi nước nổi lên làm mờ cánh cửa, bóng dáng của anh phản chiếu thông qua tấm kính đã trở nên mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn có thể nhận ra đường nét của một người và từng hành động của người đó.
Đỗ Cửu Trăn ngồi xuống mép giường, bất động nhìn về phía phòng tắm.
Một lúc sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng hẳn.
Dường như chẳng bao lâu sau anh đã tắm xong rồi.
Lúc nào anh cũng tắm nhanh như thế.
Đúng lúc này, Đỗ Cửu Trăn đột nhiên đứng lên.
Cô nhấc chân đi về phía phòng tắm, vươn tay vặn cửa.
Một tiếng “Ầm” ròn rã vang lên.
Hơi nước mù mịt và một luồng khí nóng đột ngột ập đến phả vào làn da lạnh như băng của cô.
Hoắc Hành Niên vừa mặc xong áo ngủ.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Anh sững sờ, ngước mắt nhìn Đỗ Cửu Trăn.
Đỗ Cửu Trăn mím môi căng thẳng nhìn anh, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Sự lo lắng khác thường hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Cô không nói tiếng nào đã xông tới cởi áo của anh ra.
Vốn dĩ anh đã mặc xong rồi lại bị cô hùng hổ kéo xuống.
Cô nhìn từ trên xuống dưới sau đó lại kiểm tra tấm lưng của anh.
Sau khi cô nhìn xong một lần cô vẫn chưa yên tâm, ánh mắt nghi ngờ cẩn thận kiểm tra thêm lần nữa.
Tất cả đều như bình thường không có vết thương ngoài da.
Đỗ Cửu Trăn nhíu mày, cô nhẹ nhàng véo cánh tay của anh.
Lúc này cô ngẩng đầu nhìn anh.
Hoắc Hành Niên vẫn không có phản ứng gì cả.
Có vẻ như cũng không bị gãy xương hay gì hết.
“Sao nào?” Hoắc Hành Niên vẫn hơi bối rối trước một loạt hành động đột ngột của cô.
Những chỗ có thể sở Đỗ Cửu Trăn đề kiểm tra hết một lượt.
“Lúc anh ôm em…” Đỗ Cửu Trăn nhìn anh sau đó cô cúi đầu và tiếp tục nói: “Hình như anh không có sức.”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, mấy từ tiếp theo đều bị cô đè lại trong cổ họng.
Bởi vì lẽ đó, cô càng nghĩ càng thấy anh không giống bình thường.
Sau đó cô bắt lo lắng liệu anh có bị thương không?
Thật ra vấn đề này lúc nào cùng chìm sâu trong lòng cô.
Cô luôn lo rằng anh sẽ xảy ra chuyện, lo sợ anh sẽ bị thương và lo anh khó chịu nhưng anh lại nói dối và không muốn cô biết.
Chỉ là khi nãy đột nhiên nỗi lo ấy bộc phát.
Cô càng nghĩ càng thấy sợ, cô không biết có phải cánh tay của anh đã bị thương rồi hay không?
Thế nên cô cứ bất chấp lao vào.
Bây giờ cô biết anh không sao cả.
Cô cảm thấy thật may mắn.
Đỗ Cửu Trăn thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên cơ thể của cô bay lên, hình như có một cánh tay vô cùng mạnh mẽ đã ôm cô lên.
Cô giật mình hét lên.
Ánh mắt chứa đầy vẻ sợ hãi nhưng cô chưa kịp giãy giụa đã thấy mình ngồi trên bệ rửa mặt.
“Sao em lại nghĩ anh không có sức?” Hoắc Hành Niên nhìn cô rồi chất vấn: “Em muốn thử lại không?”
Thử bằng cách nào?
Hoắc Hành Niên ôm cô lên bằng một tay sau đó lùi lại một bước.
Đỗ Cửu Trăn sợ mình rơi xuống, hai chân vòng qua eo của anh.
Hoắc Hành Niên chỉ dùng một tay đã ôm chặt cô.
“Có muốn anh thử tay khác không?”
Hoắc Hành Niên hỏi, bàn tay hơi buông lỏng làm bộ muốn đổi tay.
Đỗ Cửu Trăn vội vàng ôm cổ anh và lắc đầu: “Không được.
Không được.”
Cô thừa nhận anh vẫn rất khỏe.
Anh không có chỗ nào khác thường cả có lẽ vừa rồi cô đã xuất hiện ảo giác.
Hoắc Hành Niên không nhịn nổi đành bật cười.
Sắc tối nguyên bản trong đáy mắt tản đi thay vào đó ánh mắt của anh đột nhiên bừng sáng.
Đỗ Cửu Trăn quấn chặt cổ anh.
Cô chờ mãi không thấy anh động đậy, cô vẫn còn sợ hãi.
“Anh… Anh thả em xuống.” Cô cứ bám vào người anh không dám nhúc nhích.
Cô sợ mình động đậy một chút thôi thì cô sẽ ngã xuống.
“Em không giận anh nữa à?” Anh ghé sát vào tai cô và khẽ hỏi.
Đỗ Cửu Trăn nuốt nước bọt, sắc mặt cứng đờ.
Cô im lặng một lúc lâu, cúi đầu rồi vùi sâu vào cổ anh.
“Em sợ chuyện gì đó sẽ xảy ra với anh.” Cô bực bội đáp.
Tất cả lý do khiến cô tức giận và nóng nảy chỉ vì hai chữ lo lắng.
Đối với cô, không có gì quan trong hơn sự an toàn của anh.
Sau một lần đánh mất, cô mới biết nó quan trọng đến nhường nào.
Cô sợ hãi.
Cô sợ đến mức những ngày qua không thể ngủ ngon.
Ngày nào cô cũng tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, sờ vào vị trí bên cạnh không có anh ở đó, cô sẽ sợ đến toát mồ hôi.
Không có anh ở bên cạnh, cô cảm nhận được sự lo lắng và nhớ nhung đã đạt đến cực điểm.
Cô chỉ biết trốn trong chăn và khóc thầm một mình.
Dáng vẻ yếu ớt và nhát gan ấy chẳng giống Đỗ Cửu Trăn chút nào.
Chỉ trong vào ngày ngắn ngắn ngủi cô đã biến thành bộ dạng đó vì anh.
Anh không sao là được rồi.
“Anh không bị thương.” Hoắc Hành Niên nhìn cô gái nhỏ của mình nhíu mày, trái tim cứ nhói lên từng đợt.
“Anh muốn trả lại cho bé Cửu một người chồng toàn vẹn.”
Anh giải thích cho cô.
“Không được khóc.” Nhìn khóe mắt đẫm sương của cô ấy, giọng điệu của Hoắc Hành Niên cứng rắn hơn hẳn, anh buộc cô phải ép nước mắt trở lại.
Sau đó anh lại dịu dàng dỗ dành cô: “Bé Cửu ngoan.
Anh sai rồi, anh không nên khiến em lo lắng.”
Hoắc Hành Niên hôn lên chóp mũi của cô: “Sau này dù đi đâu anh cũng dẫn em theo.’
Sau đó anh lại đặt cô xuống bệ rửa tay.
Hai cơ thể dính sát vào nhau, ngón tay linh hoạt còn ẩn chứa tính xâm lược, cởi từng cúc áo của cô.
“Nếu em đã vào rồi thì chúng ta tắm chung nhé.”
Không khí nóng bỏng sôi sục trong phòng tắm.
Hai bóng người phản chiếu trên cửa kính, tựa như có thể nhìn thấy một cái bóng vô cùng mạnh mẽ và một cái bóng mềm mại.
Tiếng nước chảy hòa lẫn với tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Lúc Đỗ Cửu Trăn được anh ôm ra ngoài, cô mệt muốn lả đi.
Cơ thể mềm nhũn trong lòng Hoắc Hành Niên.
Trên trán của cô vẫn còn vương lại vài giọt nước, không biết đó có phải là mồ hôi hay không.
Hoắc Hành Niên đặt cô xuống.
Sau đó anh định quay lại để lấy khăn lông lau mồ hôi cho cô.
Hơi nước bốc lên khiến phòng tắm quá nóng.
Anh vừa xoay người, Đỗ Cửu Trăn đã giữ tay anh lại.
“Bé Cửu, em đúng là không biết trời cao đất rộng.” Hoắc Hành Niên kéo chăn đắp kín cho cô rồi nói với một giọng điệu vô cùng đáng sợ.
“Ba lần rồi.”
“Ừ, chúng ta tiếp tục.” Hoắc Hành Niên ghé vào lỗ tai cô và đè thấp giọng nói: “Chắc chắn sẽ thỏa mãn em.”
Cuối cùng đến tận giữa đêm, Đỗ Cửu Trăn mới chìm vào giấc ngủ.
Chỉ còn Hoắc Hành Niên đang ôm cô vẫn còn tỉnh táo.
Cô gái trong lòng anh ngủ rất ngoan.
Đầu ngón tay chạm nhẹ vào gò má của cô ấy.
Đỗ Cửu Trăn là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Nói cách khác cô ấy là mạng của anh.
Trên đời này chỉ có cô ấy là toàn tâm toàn ý yêu thương anh.
Dù không có anh ở bên cạnh cô ấy cũng dùng bờ vai yếu ớt của mình để thay anh chống đỡ tất cả.
Có những lúc cô ấy sẽ tức giận, sẽ hành động như một đứa trẻ.
Thỉnh thoảng cô ấy sẽ lạnh lùng và hết sức khó gần nhưng sẽ có lúc dịu dàng và còn có cả những lúc kiêu ngạo và tự phụ.
Cô ấy giống như một nàng tiên hoạt bát và tươi tắn, mãi mãi là ánh sáng rực rỡ nhất trong lòng anh.
Anh bắt đầu thích cô gái này từ nhiều năm trước.
Nhiều năm trôi qua, bất kể cô thay đổi ra sao anh vẫn thích cô như thế.
Anh không kìm được mà ôm chặt cô vào lòng.
Hoắc Hành Niên cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Anh tự lẩm bẩm một mình: “Bé Cửu, tại sao anh lại thích em đến thế?”
Ngập ngừng một lúc, anh sửa lại lời nói
“Anh phải gọi em là bà xã mới đúng.”
Tòa nhà Hoắc Thị.
Cuộc họp kết thúc.
Hoắc Hành Niên đứng dậy, vừa bước ra ngoài đã bị Trình Yến chặn đường.
Anh ta bảo anh ta mới khai trương một nhà hàng và mời được một vị đầu bếp rất giỏi.
Anh ta bảo anh đến ăn thử coi như đón gió tẩy trần cho anh.
“Sao hôm qua cậu về mà không nói với tôi?”
Trình Yến vừa nói vừa nhìn anh.
“Sao thế? Bị chú hai của cậu xử đẹp rồi à?”
Hoắc Kình Việt không phải là một kẻ giấu nghề.
Ông ta đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn là một gốc cây rất vững chắc rất khó để xử lý.
“Không thể nào.” Hoắc Hành Niên còn chưa lên tiếng, Đỗ Cửu Trăn đã phản bác trước.
“Anh Hành của em sẽ không thua đâu.”
Đỗ Cửu Trăn là người ủng hộ Hoắc Hành Niên hết mình nhất.
Bất kể có chuyện gì xảy ra, mặc cho người khác nghĩ thế nào thì trong mắt cô ấy Hoắc Hành Niên vẫn là người giỏi nhất.
Anh ấy tồn tại như một vị thần.
Mãi mãi là người cô ngưỡng mộ nhất.
Vì thế anh sẽ không thua.
“Chậc chậc chậc, anh chỉ hỏi có một câu em có cần như thế không?” Trình Yến trưng bộ mặt đã bội thực với cơm chó.
Mùi vị tổn thương đã tràn ngập trong trái tim.
“Sẽ không thua… sẽ không thua đâu.” Trình Yến nhái giọng Đỗ Cửu Trăn, vừa nói vừa cười sặc sụa.
“Gần như vậy.” Hoắc Hành Niên trả lời.
“Không phải chứ? Cậu giỏi thế cơ?” Trình Yến giật mình, đột nhiên tăng âm lượng không muốn tin tưởng anh.
Hoắc Hành Niên cười chế nhạo.
“Ý tôi là, ông ta sắp xong đời rồi.”
Gần như chuyện của Hoắc kình Việt đã được giải quyết xong.
Anh chơi chiến thuật tốc chiến tốc thắng.
Chỉ cần thủ đoạn đủ quyết đoán và mạnh mẽ, không chừa lại đường sống cho bất cứ ai thì chuyện gì cũng có thể nhanh chóng giải quyết.
Dĩ nhiên, để làm điều đó thì không tránh khỏi có chút nguy hiểm.
Thật ra cánh tay của anh cũng có một vết thương nhẹ, nó chỉ bị treo một chút nên không có gì đáng ngại.
Anh không nói cho Đỗ Cửu Trăn biết.
Anh không muốn cô ấy phải lo lắng vì những chuyện không quan trọng.
Tất nhiên những chuyện khác anh đều kể hết với cô.
Anh không muốn giấu giếm bé Cửu.
“Vậy bước tiếp theo cậu định làm gì? Có cần tôi giúp không?” Trình Yến hi ha hí hứng: “Tôi giỏi lắm đấy, chuyện gì tôi cũng biết.”
Mấy lời khoe khoang của Trình Yến thật giống một trò cười.
Bố anh ta còn không dám giao gia sản của nhà họ Trình cho anh ta.
Nhiều năm rồi anh ta vẫn chưa làm được việc gì hữu dụng.
“Anh tự lo được cho cái thân anh trước rồi hẵn nói.” Không đợi Hoắc hành Niên lên tiếng, Đỗ Cửu Trăn đã thản nhiên khinh thường anh ta.
“Ái chà.” Trình Yến hừ lạnh.
Cặp vợ chồng này dám liên thủ lại khinh bỉ anh ta.
Hai người thì ngon rồi.
Thật quá đáng.
Điện thoại di động của Đỗ Cửu Trăn bỗng nhiên rung lên.
- -----oOo------.