Editor: Mộ
***
Đêm dần khuya, một trận gió thổi qua trấn, nhiệt độ bên ngoài hạ xuống không khí mát mẻ hơn rất nhiều.
“Cái này để ở đây đi.” Đỗ Cửu Trăn không mang hòm thuốc về mà cất nó vào một chỗ.
“Anh nghỉ ngơi cho khỏe, chú ý đừng để vết thương dính nước.” Ánh mắt Đỗ Cửu Trăn hơi lạnh nhạt, giọng nói không nóng không lạnh, giống như cô chỉ thuận miệng quan tâm.
“Trần Hằng, quần áo của anh….” Ngay lúc đó cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Triệu Loan cầm một bộ quần áo xuất hiện ở đó.
Thấy Đỗ Cửu Trăn cũng đang ở trong phòng, cô ta ngẩn người.
Phòng của Trần Hằng không tính là lớn, hai người đứng gần nhau như vậy, không tự chủ được khiến không khí tràn ngập mùi mập mờ.
Triệu Loan đứng lặng người ở cửa, ánh mắt cố định trên người Đỗ Cửu Trăn.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thử dò xét, cuối cùng là tức giận và ghen tị, tất cả cảm xúc cứ cuộn lấy nhau.
Triệu Loan không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một cô gái ở trong phòng của Trần Hằng.
Hai ngươi mắt đối mắt nhìn nhau, Triệu Loan nhận ra được ánh mắt lạnh lùng của cô ấy.
Lúc đó cô ta mới nhớ tới, cô là người dọn tới ngôi nhà ở phía đối diện vào hôm qua.
Ngày hôm qua cách xa như thế, cô ta không nhìn rõ mặt cô nhưng bây giờ đứng ở khoảng cách gần như vậy, cô ta có thể nhìn thấy ngũ quan của cô một cách rõ ràng.
Cô ta không khỏi thừa nhận, cô gái này có gương mặt vô cùng đẹp, không có lấy một điểm ảm đạm.
Mặt mũi tinh xảo, diễm lệ, đặc biệt là đôi mắt, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Triệu Loan dâng lên một chút tự ti.
Từ trước tới giờ cô ta chưa từng thấy qua người nào có khuôn mặt đẹp như thế.
Sau khi trải qua một cơn kinh ngạc, Triệu Loan vẫn kịp thời phản ứng, thu hồi ánh mắt và bước vào bên trong.
“Quần áo của anh, em giặt xong rồi.”
Triệu Loan đặt quần áo trên tay sang một bên.
Giọng của cô ta hơi lớn, bàn tay vẫn cầm quần áo của Trần Hằng, giống y như đang tuyên bố chủ quyền vậy.
Ngày hôm qua, sau khi cô ta lấy quần áo dơ ở nhà Trần Hằng về giặt thật sạch, hôm nay đợi anh về cô ta mang sang.
“Tôi nói rồi, không cần phiền cô.” Trần Hằng lạnh lùng liếc mấy bộ quần áo nói: “Tôi tự giặt được”
Triệu Loan rất thích tới đây để giúp anh làm gì đó.
Thật ra Trần Hằng biết cô ta có ý gì, anh tỏ thái độ rất rõ ràng nhưng cô ta cứ giả vờ không nhìn thấy.
Anh cũng vì nể mặt ông Triệu mà vẫn cho cô ta chút mặt mũi.
Đỗ Cửu Trăn nhìn Triệu Loan một cái, ánh mắt rõ ràng lạnh đi không ít, cô bình thản nói một câu: “Tôi về trước.” liền nhấc chân rời đi.
Trần Hằng cứ nhìn theo bóng lưng của Đỗ Cửu Trăn mãi.
“Sắp tối rồi, cô về đi.” Trần Hằng nói với Triệu Loan.
Triệu Loan rất muốn hỏi anh có quan hệ gì với cô gái kia, tại sao đã trễ như thế rồi mà cô ấy vẫn còn ở đây.
Nhưng cô ta biết tâm trạng của Trần Hằng có vẻ không tốt lắm, nếu cô ta hỏi, chắc chắn anh không trả lời còn đuổi cô ta đi.
“Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe.” Triệu Loan vẫn còn lưu luyến, không tình nguyện rời đi.
Cô ta đi về phía trước hai bước, rồi quay đầu nhìn lại vẫn không cam lòng mà bỏ đi.
Lúc ra khỏi đó, Triệu Loan nhìn về căn nhà đối diện, không khỏi nhớ tới gương mặt của cô gái kia.
Dừng một lát, cô ta lấy điện thoại ra mở camera trước, mượn ánh đèn nhìn bản thân trong máy ảnh.
Nhìn một lúc, Triệu Loan đột nhiên nhụt trí.
Cô ta buồn rầu cúi đầu và xoay người nhanh chóng rời đi.
***
Thời điểm Đỗ Cửu Trăn về nhà, máy tính đã hiện thông báo cô lỡ mất mấy cuộc gọi video.
Lúc đó cô mới nhớ ra, hôm nay có cuộc họp trực tuyến ở Đỗ Thị nhưng bây giờ cô không có tâm trạng để họp.
Đỗ Cửu Trăn suy nghĩ một chút rồi cầm điện thoại gọi điện cho trợ lý.
Khoảng thời gian này tất cả mọi chuyện của công ty đều giao cho Tiểu Thất xử lý.
Bất kể có quyết sách gì cũng không cần xin phép cô, toàn bộ đều phải nghe theo cô ấy, không cho phép ai có ý kiến.
Đỗ Cửu Trăn nói xong, tắt điện thoại vứt sang một bên.
Năm nay Thất Dạng đã tốt nghiệp đại học, cô ấy cũng phải bắt đầu học chuyện quản lý công ty.
Ban đầu, không có ai biết hết tất cả đều phải học từ từ, nếu như cô không để cô ấy làm thì mãi cô ấy cũng không tiến bộ được.
Đỗ Cửu Trăn đứng bên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời ở nơi đây.
Đó là một bầu trời trong suốt.
Cô có thể nhìn thấy từng vì sao đang tô điểm cho một bầu trời tối đen như mực, đẹp đến mê người.
Xa xa có cơn gió nhẹ thổi qua kéo theo một chút lạnh lẽo.
Làm cho người ta tỉnh táo hơn hẳn.
Đỗ Cửu Trăn bỗng nhớ tới khoảng thời gian sáu năm trước, khi cô bắt đầu tiếp quản công ty.
Đó cũng là một mùa hè, Đỗ Cửu Trăn vừa mới tốt nghiệp trung học phổ thông, năm ấy cô mười tám tuổi.
———
Từ thư phòng đi ra, Đỗ Cửu Trăn vô cùng buồn rầu.
Cô nghịch chiếc nhẫn bằng ngọc đeo trên cổ và không nói một lời.
Cô bước xuống cầu thang, bước chân không tự chủ được chậm lại.
Không ai biết cô đang nghĩ gì, bàn tay vịn lan can và dần dần thất thần.
“Bé Cửu” Dưới lầu truyền tới giọng nói của một người đàn ông, trầm thấp lại mạnh mẽ, trong nháy mắt đã kéo ý thức của Đỗ Cửu Trăn trở lại.
Cô nhìn về phía giọng nói, nhìn thấy Hoắc Hành Niên đang ở phòng khách dưới lầu một.
Anh mặc một bộ âu phục màu nâu sạch sẽ và gọn gàng, thân hình cao lớn ngất ngưởng, giơ tay về phía Đỗ Cửu Trăn và bảo: “Bé Cửu, xuống đây”
Đỗ Cửu Trăn gật đầu chạy dọc theo cầu thang xuống, tới lầu một thì trực tiếp nhảy vào lòng Hoắc Hành Niên.
“Anh Hành!”
Hoắc Hành Niên cười bất đắc dĩ, đưa tay ôm lấy cô.
“Sao thế? Mặt mày bí xị y như một bà cụ non vậy.”
“Em..” Đỗ Cửu Trăn há miệng nhất thời thu lại lời định nói.
Cô do dự một hồi mới bảo: “Ông nội nói, bắt đầu từ ngày mai em phải tiếp quản công ty.”
“Ừ” Hoắc Hành Niên gật đầu, nở một nụ cười như có như không: “Vậy là việc tốt rồi”
“Với em thì không nha.” Đỗ Cửu Trăn nhíu mày khổ sở nói: “Quản lý công ty, còn là công ty lớn như vậy…em không làm được..”
Cô sống đến cái tuổi này, được ông nội coi như bảo bối mà nuôi dưỡng.
Ông cưng chiều đến vô pháp vô thiên, làm gì có bản lĩnh để quản lý công ty.
Những người đó chắc chắn sẽ không phục cô.
“Ai nói không được?” Hoắc Hành Niên cúi đầu, chóp mũi đã nhanh chóng chạm đến chóp mũi của cô, anh lại nói tiếp: “Hơn nữa, nếu thực sự làm không được thì anh dạy em.”
“Ông nội cũng nói em phải học hỏi anh.” Đỗ Cửu Trăn nghe thấy, nhẹ giọng nói một câu.
Mặt của cô đỏ lên, chủ yếu là do Hoắc Hành Niên nói chuyện, hơi thở nóng bỏng cứ phả vào da cô.
Hoắc Hành Niên mười năm tuổi đã quản lý Hoắc Thị.
Lúc ấy anh còn rất nhỏ, nhưng vẫn có thể quản lý gia tộc một cách gọn gàng.
Anh có uy nghiêm khiến cho mọi người khiếp sợ.
Anh nói một thì không phải hai, cho tới bây giờ cũng không ai dám làm trái lời anh.
Ông nội nói Đỗ Cửu Trăn không cần giống anh, chỉ cần giống Hoắc Hành Niên một nửa thôi cũng là tốt lắm rồi.
“Từ nhỏ anh đã lợi hại như vậy rồi, không giống em cái gì cũng không biết.” Trong lòng Đỗ Cửu Trăn, Hoắc Hành Niên là người rất lợi hại.
Từ nhỏ anh đã như thế nên cô cực kỳ sùng bái anh.
Đỗ Cửu Trăn cảm thấy ngay cả làm giống anh một nửa, cô cũng không làm được.
Hoắc Hành Niên dùng một bàn tay ôm eo cô, tiến thêm một chút cho đến khi lưng của cô chạm vào tường, không thể thoát ra được.
“Anh đảm bảo em có thể giống như anh.” Yết hầu của Hoắc Hành Niên chuyển động, giọng nói trầm khàn đến lợi hại.
Anh cắn lỗ tai cô, nói từng chữ một.
“Có anh làm chỗ dựa cho em.
Ai dám không nghe lời em, ai dám đối nghịch với em, anh sẽ thu thập từng người, một người cũng không tha.”
“Bé Cửu, em chỉ cần làm tốt việc em muốn làm.”
“Vậy… Vậy bây giờ, anh dạy em đi.” Đỗ Cửu Trăn lóng lòng muốn thử, bây giờ cô cái gì cũng không biết, ngày mai ứng phó không được, sẽ rất mất thể diện.
Tạm thời ôm chân phật, có thể ôm bao lâu thì ôm bấy lâu.
Đỗ Cửu Trăn kéo tay anh xuống, xoay người dẫn anh về phòng.
Cô đi về phía trước nhưng người bị kéo lại không hề di chuyển.
Cô khẽ nhíu mày dừng một chút sau đó quay đầu lại.
Vừa nãy cô chưa kịp đứng vững, đột nhiên bị anh kéo lại nên theo quán tính cô ngã vào một lồng ngực ấm áp.
Ngay sau đó bờ môi truyền đến cảm giác bị gặm cắn cực kì mãnh liệt.
Hoắc Hành Niên dùng một bàn tay ôm cô lên, xoay người tiến vào căn phòng bên cạnh.
Tay còn lại thì cửa đóng phòng.
Tiếng hít thở của Hoắc Hành Niên không hề nhẹ nhàng.
Anh hơi lùi về sau một chút, ôm lấy cô và đặt cô ngồi lên bàn.
“Trước khi anh dạy em, em nói anh nghe thử một chút, người đi cùng em ra ngoài hôm qua là ai?” Hoắc Hành Niên bấm eo cô chất vấn.
“A, cậu ấy sao?” Đỗ Cửu Trăn sợ té xuống.
Cô vội vàng ôm cổ anh và trả lời: “Cậu ấy là lớp trưởng.
Bạn học phải giúp đỡ nhau.”
“Không cần cậu ta.” Hoắc Hành Niên cắt ngang lời cô.
Anh lạnh lùng nói: “Em không hiểu chuyện gì thì tìm anh.”
Tên lớp trưởng họ Tạ đó thích Cửu Trăn, Hoắc Hành Niên biết hết.
Hôm qua anh ta mượn danh nghĩa giúp đỡ hẹn cô ra ngoài làm Hoắc Hành Niên không vui cả ngày.
“Anh ghen sao.” Đỗ Cửu Trăn lẩm bẩm một câu.
“Em là của anh.” Mắt của Đỗ Cửu Trăn sáng lên, ngữ khí vô cùng kiên định: “Cả đời đều là của anh.”
Hoắc Hành niên vẫn lạnh lùng như cũ giống như đang khiển trách cấp dưới của anh vậy.
Gương mặt lạnh lùng cương nghị tràn đầu hơi thở không thể đến gần.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, Đỗ Cửu Trăn cũng hơi rụt rè.
Một lúc lâu sau, mắt anh khẽ động: “Đúng, phải là cái thái độ này.”
Đỗ Cửu Trăn nghi ngờ nhìn Hoắc Hành Niên, không rõ anh nói một câu như vậy là có ý gì..
Vì vậy cô cứ nhìn anh như thế.
Hoắc Hành Niên dùng ngón tay siết eo cô, anh trầm giọng nói: “Em phải nói chuyện với người khác bằng thái độ cương quyết như vậy.”
“Em phải để họ biết ai là chủ của bọn họ.
Quyền quyết định là ở em, tất cả đều phải nghe theo em.”
Tốc độ nói của anh rất chậm, anh nhìn cô hỏi: “Hiểu không?”
Muốn trở thành chủ của một công ty, ngoại trừ có năng lực ra thì trước hết phải có uy nghiêm.
Nhất định là phải có đầy đủ sức mạnh để răn đe người dưới, đây chính là trọng điểm.
Đỗ Cửu Trăn sửng sốt, sau đó cô gật đầu kêu lên: “Em biết rồi.”
———
Thời điểm những hình ảnh trong trí nhớ tan dần, ánh trăng bên ngoài đã chiếu sáng hơn rất nhiều.
Khóe mắt Đỗ Cửu Trăn hơi lành lạnh, nước mắt đã rơi xuống tự bao giờ.
Mới nãy khi cô đứng trước mắt anh, cô vẫn luôn nhịn để không khóc nhưng cuối cùng, bây giờ cô lại không nhịn được.
Trước kia, Hoắc Hành Niên đã nói với cô rằng bất kể xảy ra chuyện gì, đều có anh là chỗ dựa cho cô nhưng sau này anh không còn ở bên cạnh cô nữa, cô phải tự gánh vác tất cả mọi chuyện.
Những thứ anh từng dạy cô, cô đều đã học được còn học rất tốt.
Giống như anh trước kia, cô quản lý tươm tất cả hai gia tộc nhưng bây giờ khi cô tìm được anh, anh đã quên hết tất cả rồi.
Bé Cửu chưa từng quên anh, cũng chưa từng rời khỏi nơi hai người từng sống.
Vậy mà anh..
Cứ như vậy quên mất cô.
- -----oOo------.