Dịu Dàng Là Nhạc Sơ


Viết bởi Tồ Đảm Đang
Không biết ba của Giang Tử Trình làm thế nào mà làm quen được với một chú nông dân ở đó trong chuyến đi chơi, chẳng những thế mà lại còn rất hợp nhau.

Thỉnh thoảng có thời gian thì lại chạy đến đây tìm chú ấy ăn bánh uống trà tìm hiểu về kiến thức trồng trọt, thế là chú Giang bắt đầu thú vui mới, trồng cây.
Giang Tử Trình định từ chối lời rủ rê của ba mình thì chợt nhớ đến con suối đá trong vắt và cậu nhóc gầy gò đen nhẻm hôm nọ, thế là hắn đồng ý.

Sau đó khi đến nơi hắn tự đi một mình đến con suối kia bắt cua.
Lần này đến hắn thấy thêm vài người lạ mặt khác đang giăng lưới đi ngược dòng nước chảy, mực nước đã dâng cao hơn so với lần trước.
Hóa ra nơi này không phải là chỗ của mỗi mình nhóc kia biết được, hắn nghĩ.
Tất nhiên.
Người dân nơi đây chỉ cần dạo một vòng vào rừng ra là đã có đủ thực phẩm cho một ngày của họ rồi.

Chẳng những chỉ như vậy thôi đâu, mà nó còn tươi ngon nữa là đằng khác.
Giang Tử Trình nhìn xung quanh con suối xem thử có thấy cậu nhóc và Tiểu Hắc kia hay không.
Tên thằng nhóc ấy là gì ấy nhỉ?
Giang Tử Trình bật cười, lúc đó tự nhiên hỏi tên chó chứ không hỏi tên người.
Ha ha.
Hôm nay hắn "rút kinh nghiệm" mặc một chiếc quần ngắn nên xuống nước rất tiện, dép lê lồng vào nhau đặt lên mõm đá quen thuộc rồi lội thẳng xuống suối đến chỗ hai người đang lưới cá xem.
Không hiểu sao xem người ta bắt cá lại thích tới vậy, cái cảm giác mãn nguyện khi bắt được cá đúng là không đùa được đâu.

Cuối cùng cũng hiểu được tại sao ngày xưa mẹ và ba hắn cãi nhau vì chuyện ông ấy quá mê mẩn việc câu cá rồi, không dứt ra được.
Giang Tử Trình đi theo hóng hớt thôi cũng tóm được một con cá chuối to bị lọt lưới, anh trai kia tán thưởng cảm ơn hắn, hậu quả là dù nước không cao đến đầu gối hắn vẫn bị ướt hai ống quần.

Sau đó hắn "nhập bọn" với người ta một cách vô cùng tự nhiên.
Lúc chuẩn bị lên bờ đi về thì anh trai lựa ra một cặp cá chuối nhỏ hơn đưa cho hắn.
"Nè, cầm về đi, nướng ăn ngon lắm đấy."
Giang Tử Trình nhìn hai con cá do dự, hắn đang suy nghĩ liệu mình có cần hai con cá này hay không.

Nếu cần thì hắn muốn con cá to kia hơn, vì con cá ấy là do chính tay hắn bắt được.
Giang Tử Trình đang định từ chối thì anh trai mất kiên nhẫn dúi xâu cá vào tay hắn rồi thu dọn đi về.
"Cậu ngại cái gì, cầm đi tụi anh phải về rồi."
Không phải ngại...
Lúc thấy Giang Tử Trình cầm hai con cá về, ống quần thì ướt sũng, chú Giang bật cười ha hả.
"Đâu ra đây?"
Chú Giang không tin là Giang Tử Trình tự bắt, chắc chắn là như vậy.
"Người ta cho."
"Chào chú." - Giang Tử Trình gật đầu chào chú nông dân nọ.
Chú Giang gật đầu giới thiệu: "Con trai tôi đấy, nó tên Tử Trình."
Chú nông dân gật đầu chào Giang Tử Trình.
"Bao nhiêu tuổi rồi anh? Cao ráo khôi ngô quá."
Nói về chiều cao của Giang Tử Trình thì chú Giang rất tự hào, hắn giống ông, cao.

Nhưng mới tuổi này đã cao tới vậy rồi thì tương lai còn chưa biết sẽ còn phát triển đến thế nào nữa đấy.
"Nó hả, năm nay lên lớp 10, 16 tuổi rồi." – Chú Giang uống một ngụm trà rồi nói.
"Con trai tôi cũng 16 tuổi mà nó nhỏ con quá." – Chú nông dân lắc đầu cười nói, vẻ mặt trông hơi buồn man mác.
"Ừ, đến mấy lần rồi mà không thấy con chú."
"Bình thường giờ này nó hay đi vòng vòng hái rau bắt cá gì đó, trưa mới về."
"Biết phụ giúp gánh vác việc gia đình, đáng quý."
"Vâng, không có mẹ, được cái nó ngoan nên tôi cũng đỡ."
Giọng nói chú nông dân nhẹ nhàng chậm rãi, lúc nói chuyện thì hơi cúi đầu nhìn ngón tay chai sần đang vuốt sợi cỏ khô nhặt từ dưới đất lên.
Chú Giang và người nông dân này quả là hai hình ảnh trái ngược nhau.
Ba của Giang Tử Trình là người sống ở thành phố khá lâu, làm thợ xăm có tay nghề nổi tiếng trong giới nên chuyện tiền bạc đối với ông đã sớm không còn là một mối trăn trở nữa rồi.

Hiện tại mặc dù đã lui về quê với vợ nhưng trong tay ông vẫn sở hữu một chuỗi cửa hàng tatoo khắp các tỉnh khác nhau.

Những ai muốn chính tay chú Giang xăm cho thì ngoại trừ những người mà chú Giang nể mặt hoặc giá cả hợp lý ông mới nhận.
Còn người nông dân đang ngồi ngang hàng với chú Giang đây vừa nhìn đã biết là một người đàn ông lam lũ bằng những công việc tay chân đồng áng.

Bộ đồ làm đồng cũ rách đến đáng thương, nhưng không vì vậy mà khiến cho không khí giữa ba của Giang Tử Trình và chú trở nên xa cách.

Hai người họ nói chuyện hợp nhau một cách kỳ lạ, hoặc cũng một phần là nhờ chú Giang chủ động muốn tìm hiểu về cuộc sống làng quê và trồng trọt, mà đó lại là điểm mạnh của chú nông dân.
"Ba ơi, về ăn cơm." – Bỗng một giọng nói không hẳn là trẻ con cũng chẳng phải là người lớn vọng đến chỗ ba người họ.
Chú Giang nhìn thấy phản ứng của chú nông dân với tiếng gọi này nên hiểu ý đứng dậy nói đi về, sau đó bảo Giang Tử Trình lấy hai con cá tặng cho chú ấy.
Giang Tử Trình đưa cá thì chú nông dân lắc đầu nguầy nguậy, nói kiểu gì cũng không chịu nhận, từ chối rất quyết liệt.

Hai bên đưa qua đẩy lại một lúc sau đó quyết định cuối cùng là đem cá về nhà chú nông dân, cha con chú Giang đi theo chú nông dân về nhà dùng cơm trưa.
Hai cha con đi nhàn nhã phía sau chú nông dân nọ.
À, hình như ba hắn có giới thiệu chú họ Triệu.
Con đường đi về nhà chú Triệu khá nhỏ, chỉ đủ để chạy xe hai bánh, một bên là hàng rào bằng cây râm bụt, bên còn lại là ruộng lúa.

Ba người đi bộ khoảng một vài phút thì đến nơi, cổng nhà được làm bằng những cây tre chẻ đôi ra đóng vào nhau, "khóa" cửa là một sợi dây thừng loại nhỏ buộc vào cửa ngang với tầm tay.

Hiện giờ chắc do đang có người ở nhà nên cửa đã mở sẵn.
Nói thật, Giang Tử Trình cảm nhận được ba hắn có một chút gì đó hơi "đứng hình" trước cảnh tượng trước mắt.

Bởi vì hắn cũng vậy.
Có thể nói tổng thể cả căn nhà này thì cái cổng tre và sợi dây "khóa" cửa đó là thứ tốt nhất.

Không phải họ đứng hình vì thất vọng hay hối hận, mà là vì "lần đầu tiên nên bao giờ cũng ngỡ ngàng".

Chú Giang có thể đoán được gia đình chú Triệu khó khăn, nhưng không ngờ là lại khó khăn đến mức này.

Vậy mà lúc "dụ" chú Triệu bán cho vài cái cây giống mà chú nhất quyết chỉ cho chứ không bán.

Chú ấy nói mấy cái này ở đây có đầy mà bán làm gì, anh muốn lấy bao nhiêu mà không có.
Chú Triệu cười ngại ngùng mời hai cha con họ Giang vào sân rồi chỉ lên cái giường tre trước sân, đó là "bàn ăn" của hai cha con, nhà có đúng một cái ghế để trong nhà cho con trai ngồi học, mà một cái chẳng thể giải quyết được gì, vì họ có đến bốn người.

May mà nhà còn có chiếc giường tre này, không thì có khách đến cũng không biết ngồi ở đâu.
"Nhà bếp" được dựng ở bên hông căn nhà, lúc bước vào Giang Tử Trình chưa kịp chú ý đến nơi đó.

Sau cơn ngỡ ngàng qua đi, Giang Tử Trình mới nhìn đến căn bếp, bỗng nhiên cái đầu tóc đen tuyền xù xù lọt vào tầm mắt hắn.
Tiểu Hắc!
Ủa không phải, anh trai của Tiểu Hắc!
À không, chủ của Tiểu Hắc!
Cậu nhóc kia đang đứng trong bếp nhìn ra, ba cậu hôm nay dẫn hai người lạ mặt về nhà.

Trong đó có một người cũng không lạ lắm.
"Tiểu Sơ, ra đây chào khách đi con."
Triệu Nhạc Sơ nhìn chằm chằm hai người mới đến bằng ánh mắt dò xét sau đó gật đầu chào, không hề nở một nụ cười nào.
"Con trai tôi, tên Triệu Nhạc Sơ, nó cũng 16 tuổi mà nhìn hơi nhỏ con."
Màn chào hỏi lúng túng qua đi.
Chú Triệu bảo Triệu Nhạc Sơ nấu thêm một nồi cơm rồi cầm hai con cá đem đi nướng, còn mình thì dẫn ba của Giang Tử Trình ra phía sau nhà lựa cây giống.
Giang Tử Trình ngồi một mình trên giường tre bấm điện thoại một lúc, thấy mùi thơm phức từ cá nướng bay đến thì bụng bắt đầu đánh trống khởi nghĩa.

Hắn bị thu hút bởi mùi cá nướng ấy.
Quay đầu sang nhà bếp, Giang Tử Trình nhìn thấy Triệu Nhạc Sơ đang cầm một tờ bìa quạt quạt bếp lửa, khói bay vào mắt cậu dụi liên tục.

Chú Triệu nói đúng, nếu đã 16 tuổi mà cái vóc dáng thế kia thì là thấp bé thật, nếu không nói thì hắn còn tưởng Triệu Nhạc Sơ chỉ mới lớp bảy lớp tám gì thôi đấy.
Lúc Giang Tử Trình đi lại gần thì Tiểu Hắc đang ngồi bên cạnh Triệu Nhạc Sơ đứng lên bắt đầu điên cuồng ngửi hắn.

Giang Tử Trình mặc kệ, chó nếu đã muốn tấn công thì đã tấn công lâu rồi, nó chỉ đang tò mò với sinh vật lạ mới đến nhà nó mà thôi.
Hai xiên cá đang để trên bếp than đã bắt đầu bước vào giai đoạn khét vảy, Triệu Nhạc Sơ cầm một thanh củi tre cạo sạch lớp vảy ấy đi, sau đó rắc nhẹ một ít muối rồi quay đều.

Giang Tử Trình nuốt nước bọt, hắn từng ăn cá nướng, nhưng chưa bao giờ nghe mùi cá nướng nào thơm như thế này, chẳng lẽ là do cách nướng sao?
Khói chỉ bay về đúng một hướng của Triệu Nhạc Sơ, cậu đứng dậy dời sang chỗ khác đứng thì khói lại tiếp tục bay về phía cậu, Triệu Nhạc Sơ cay chảy cả nước mắt.
Giang Tử Trình không nói không rằng đưa tay đến định cầm giúp Triệu Nhạc Sơ xiên cá (thật ra là hắn tò mò muốn thử cảm giác nướng cá thôi).
Nào ngờ lúc tay Giang Tử Trình vừa chạm vào phần xiên còn dư lại kia thì Triệu Nhạc Sơ đã hất mạnh tay ra, tay hắn bị hất ngược lại khiến hắn giật mình, Tiểu Hắc bên cạnh thấy có động tĩnh cũng giật mình theo sủa một tiếng.
Hắn nghĩ, không thích thì nói, có cần phải như vậy không.

Mãi về sau này hắn mới biết được đó chỉ là phản xạ theo thói quen của Triệu Nhạc Sơ mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui