Viết bởi Tồ Đảm Đang
Ngày đầu tiên đến lớp, Giang Tử Trình đến khá sớm nên đi thẳng xuống cuối lớp ngồi vào trong góc.
Không phải vì đó là vị trí mà những nam chính trong truyện tranh hay ngồi, mà là do chiều cao của Giang Tử Trình thế này thì chắc chắn sẽ được giáo viên xếp cho ngồi xuống cuối lớp.
Thay vì để bị sắp xếp thì Giang Tử Trình muốn mình chủ động hơn.
Một lúc sau bạn bè cùng lớp cũng lục tục sôi nổi đi vào, trong đó có cả Triệu Nhạc Sơ.
Dáng người Triệu Nhạc Sơ thấp bé gầy gò, lại còn đen một cách quá nổi bật, cả lớp này chẳng ai đen bằng Triệu Nhạc Sơ cả, tính luôn cả Đầu Đinh gặp lần trước cũng vậy.
Gà trống nuôi con đương nhiên là không dễ dàng gì, đã vậy lại còn nghèo, không có điều kiện để chăm sóc đầy đủ cho Triệu Nhạc Sơ.
Vậy nên từ nhỏ Triệu Nhạc Sơ đã là một đứa bé suy dinh dưỡng hàng thật giá thật, lúc chuyển sang tỉnh A sinh sống, nhờ được hàng xóm láng giềng thỉnh thoảng trông giúp để chú Triệu đi làm thuê.
Thấy hoàn cảnh hai cha con tội nghiệp, lại còn thật thà chăm chỉ nên hàng xóm có dư cái gì cũng mang chia cho hai cha con một ít, bồi bổ cho Triệu Nhạc Sơ, chứ da bọc xương thế này thì làm sao mà sống nổi.
Hôm nay Triệu Nhạc Sơ đến lớp với một kiểu tóc mới, mái tóc dài bù xù mà Giang Tử Trình nhìn suốt mùa hè kia đã được cắt gọn lên, để lộ ra một đôi lông mày rất gọn gàng xinh đẹp như được cắt tỉa rất tỉ mỉ.
Cũng đúng, đi học mà để mái tóc dài như lúc trước chắc chắn sẽ bị nhà trường khiển trách, xui xẻo thì không chừng lúc chào cờ còn bị gọi ra giữa sân trường cắt tóc chứ chẳng chơi.
Từ đã, xinh đẹp hả?
Ầy, thôi kệ đi, đại loại vậy đó.
Kể từ lúc nhìn thấy Triệu Nhạc Sơ ở ngoài cửa lớp, Giang Tử Trình nhìn cậu chằm chằm mãi đến tận khi cậu đã ngồi vào bàn học rồi mà vẫn chưa thấy cậu ngẩng đầu lên lần nào.
Giang Tử Trình còn định lúc Triệu Nhạc Sơ nhìn thấy mình thì hắn có lẽ sẽ cất giọng chào một tiếng đấy.
Nhưng Triệu Nhạc Sơ đã không cho hắn có cơ hội đó.
Đến khi lớp sắp vào đông đủ rồi thì xảy ra một chuyện.
Mọi người vừa quay đầu nhìn Triệu Nhạc Sơ vừa nhìn hai học sinh đứng chần chừ ở trên bục giảng tìm chỗ ngồi giống như đang xem kịch vui.
Đầu tiên là cả lớp cười một tràn ha ha và tiếng hú hét đầy phấn khích.
Hai học sinh một nam một nữ, bạn nam vào lớp trước bạn nữ đó một bước chân, nữ sinh vào sau nhưng không muốn ngồi vào vị trí được cả lớp chừa trống lại như vậy.
Hoàn toàn tỏ rõ thái độ có chết cũng sẽ không ngồi cạnh Triệu Nhạc Sơ, và kể cả nam sinh kia cũng vậy.
Bỗng chốc, chỗ ngồi bên cạnh của Triệu Nhạc Sơ giống như có ổ kiến lửa, không một ai muốn ngồi vào, đùn đẩy lẫn nhau làm thú vui xem ai mới là người "xui xẻo" cuối cùng, xem xem ai sẽ là người "bị" ngồi kế Triệu Nhạc Sơ.
"Ha ha ha..."
"Sao lớp trưởng không ngồi kế bạn Triệu đi, lớp trưởng phải làm gương chứ!" – Một nam sinh ngồi ngay phía sau của Triệu Nhạc Sơ nói với bạn nữ đứng phía trên.
Cô gái tức giận tới nỗi bật khóc, giống như đang bị tập thể lớp bắt nạt vậy.
"Ê, mày đàn ông con trai mà không biết nhường con gái à."
"Mày giỏi thì nhường đi thằng chó." – Nam sinh kia cũng bực bội, mắng một tiếng làm cả lớp im lặng rồi không khí trong lớp bỗng nhiên chùng xuống.
Đứng dùng dằng một lúc lâu mà vẫn không thể quyết định được.
Giang Tử Trình không được ai kia nhìn tới đã quăng ngay việc này sau đầu ngay tắp lự, cầm điện thoại chơi.
Nhưng một lúc sau hắn đã bị sự ồn ào của lớp học lôi kéo sự chú ý, sau một lúc quan sát đánh giá tình hình, Giang Tử Trình nhìn Triệu Nhạc Sơ.
Triệu Nhạc Sơ đang gúi gằm mặt xuống nhìn chằm chằm vào quyển tập trắng như đang đọc cái gì đó, hoặc như là đang cố gắng di chuyển sự chú ý của bản thân mình để không phải nghe thấy những âm thanh khó nghe ngoài kia.
Nếu không phải vì da quá đen thì chắc bây giờ người ta có thể sẽ thấy được gương mặt và cần cổ bị hun đỏ lên bởi nhiệt độ tăng cao đột ngột rồi.
Nhưng nói gì thì nói, bất cứ ai trong lớp này hễ có đầu óc thì cũng sẽ nhận ra được Triệu Nhạc Sơ hoàn toàn có thể nghe và biết mọi người đang đối xử như thế nào với mình.
Vậy mà tất cả đều chọn cách bỏ qua nó, làm lơ như không hề nhìn thấy nó, hoặc có lẽ đối với tất cả bọn họ, thứ đó chẳng hề quan trọng.
Làm tổn thương một ai đó theo số đông thì có lẽ từ sai cũng thành đúng chăng? Hay là quá nhiều người phạm lỗi sai cùng nhau thì dễ được bao dung hơn?
Đầu Đinh không hùa theo bọn họ, nhưng cũng chọn cách im lặng khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn không dám quay sang nhìn xem Triệu Nhạc Sơ đang cảm thấy như thế nào.
Giang Tử Trình không phải là một con người có máu nghĩa hiệp, nhưng chuyện này đối với hắn thật sự quá khó chấp nhận.
Cả lớp hùa nhau bắt nạt cô lập một cậu nhóc thì vẻ vang con mẹ gì?
Giang Tử Trình đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình đi thẳng đến chỗ của Đầu Đinh, Giang Tử Trình nhấc chân đá vào chân bàn cậu ta một cái thật mạnh làm lệch chân bàn, đụng vào ghế bàn trước tạo nên một tiếng động rất lớn.
Lúc ấy Triệu Nhạc Sơ vẫn gồng cứng người nhìn chằm chằm vào quyển vở trắng tinh trước mặt mình, không muốn chú ý với bất cứ thứ gì xung quanh.
Đầu Đinh tức giận ngẩng đầu nhìn Giang Tử Trình, suýt nữa thì đã lao vào đánh nhau.
Cả lớp nín thở nhìn bọn họ, Giang Tử Trình là học sinh mới chuyển đến đã là lý do gây chú ý rồi, thêm cả ngoại hình và vóc dáng đàn áp đối phương khiến mọi người càng thêm hiếu kỳ về Giang Tử Trình.
Giang Tử Trình chưa cần biết cụ thể những người khác trước đây đối xử với Triệu Nhạc Sơ như thế nào, nhưng cái hắn chắc chắn biết được rằng thằng Đầu Đinh này là bạn của Triệu Nhạc Sơ.
Vì Triệu Nhạc Sơ đã đừng cười với cậu ta.
Nhưng hãy nhìn xem cậu ta đã làm gì đi?
Giang Tử Trình hất mặt lên thách thức, sau đó lại đá lệch ghế một tên nào đó trong lớp mới đi tới chỗ ngồi của Triệu Nhạc Sơ.
Triệu Nhạc Sơ vẫn như thế, lựa chọn tạo nên một lớp bảo vệ xung quanh mình, ngăn cách mình khỏi thế giới xung quanh, nhưng sao cậu vẫn thay đau quá...
"Cậu muốn ngồi đây hay ngồi bàn cuối?" – Giang Tử Trình đứng bên cạnh bàn của Triệu Nhạc Sơ cúi đầu nhìn cậu hỏi.
Triệu Nhạc Sơ không trả lời, giống như cậu không hề nghe thấy gì, giống như Giang Tử Trình đang nói chuyện với người khác chứ không phải với cậu.
"Triệu Nhạc Sơ." – Giang Tử Trình bình tĩnh gọi tên cậu một lần nữa.
Trạng thái bây giờ của Triệu Nhạc Sơ không được bình thường, cậu đang kiềm nén, nếu như chú ý thì sẽ thấy bờ vai và hai cánh tay cậu đang run lên nhè nhẹ.
Nhưng ai sẽ chú ý chứ?
Triệu Nhạc Sơ vẫn im lặng, ngay cả nhìn hay lắc đầu với Giang Tử Trình một cái cũng không.
"Thằng ngu." – Ai đó ngồi ở vị trí cửa ra vào không nhịn được nói.
"Đứa nào?" – Giang Tử Trình liếc mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa ra vào hỏi.
"Tao nhắc lại một lần nữa, đứa nào mới nói câu đó?"
Không một ai dám lên tiếng.
Mặc dù chẳng ai biết Giang Tử Trình dám lên mặt trong khi mình vừa chuyển đến như vậy là dựa vào cái gì, nhưng riêng về phần khí thế thôi đã không thua gì ai.
Áp đảo hoàn toàn tất cả bọn con trai trong lớp, mặc dù bọn nó cũng cay lắm, nhưng trong khoảnh khắc Giang Tử Trình hỏi câu đó thì chẳng hiểu sao không thằng nào phản đòn được.
Học sinh lớp mười, được cái rất thật tình ngây thơ, mặc dù hắn không biết là ai, nhưng lớp bọn họ đã rõ về nhau rồi nên khi hắn hỏi câu đó vô tình mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía "thủ phạm" để đợi xem có dám "đầu thú" hay không.
Tất nhiên là không, nhưng tất nhiên cái Giang Tử Trình cần không phải là sự đầu thú, mà hắn cần tìm ra người là được.
Giang Tử Trình đi về phía cửa lớp, chưa kịp làm gì thì giáo viên đã bước vào, tạm thời cứu tên đó một lần.
Việc chỗ ngồi vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa, lúc giáo viên vào xếp chỗ ngồi lại thì cục diện bài xích cô lập Triệu Nhạc Sơ lại diễn ra thêm một lần nữa.
Cô giáo chủ nhiệm muốn nắm quyền chủ động trong việc sắp xếp chỗ ngồi nên bảo học sinh dọn dẹp đồ đạc đứng lên chờ sắp xếp, lúc này thì Triệu Nhạc Sơ lại "nghe" chứ không "điếc" nữa.
Giang Tử Trình bực mình liếc cậu.
"Cô ơi, em muốn ngồi với Triệu Nhạc Sơ." – Giang Tử Trình đứng ở cuối lớp nói to.
"Em cứ đợi ở đó đi, khi nào cô xếp tới em rồi tính tiếp.".