Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Phượng Lại Tà tựa vào bên giường, đôi chân co lại, hai mắt lo lắng nhìn Sóc Ngôn.

“Tiểu Ngôn, cậu không đi nghỉ sao?” Mặc dù đáy lòng rất bất an, nhưng Phượng
Lại Tà cũng không muốn liên lụy Sóc Ngôn. Vừa rồi, sư phụ ra khỏi phòng
nhưng không biết vì sao lại có vẻ không vui, còn có cả con bạch lang kia nữa. Hiện giờ trong phòng chỉ có Sóc Ngôn ở cùng với nó.

“Nếu tớ đi nghỉ ngơi, cậu sẽ sợ hãi”. Sóc Ngôn mỉm cười, Phượng Lại Tà hiện giờ trông có vẻ rất yếu ớt, đây mới là Phượng Lại Tà mà hắn biết, có chút
bướng bỉnh, chút cố chấp lại có chút ngốc, chứ không phải cô gái lúc nào cũng mỉm cười khi đối mặt người khác, nhưng bên dưới nụ cười ngọt ngào
đó lại cất dấu âm mưu quỷ kế.

Khẽ gật đầu, Phượng Lại Tà không
thể không thừa nhận nó đang sợ hãi, tất cả mọi thứ trước mắt đều lạ lẫm, đây không phải ngôi nhà quen thuộc của nó, không có con mèo đen đáng
ghét kia, không có căn phòng cùng hương vị quen thuộc.

Nếu có cũng chỉ là gương mặt quen thuộc mà lạnh lẽo của Daddy.

Tiểu Ngôn nói cho nó biết, nó sinh bệnh nên mất đi trí nhớ của nửa năm nay,
nhưng mà nó một chút cũng nghĩ không ra trong vòng nửa năm này rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì. Trí nhớ của nó chỉ là một mảnh trống rỗng. Nó cố
gắng hồi tưởng lại quá khứ, nhưng không có bất kì kết quả nào.

Trong lòng cảm thấy mơ hồ bất an, nó cần có người ở cạnh mới có thể an tâm.

Nhưng mà thái độ của sư phụ làm cho nó có chút khó hiểu, vẻ mặt của sư phụ
khi nhìn nó có chút phức tạp, khiến cho nó không biết làm sao. Hiện tại
nó chỉ có Tiểu Ngôn. Nó muốn biết chính mình trong vòng nửa năm này đã
làm gì, tại sao lại đi đến nơi có tên là “Ma giới” này.

Nhưng đáp án của Tiểu Ngôn làm cho nó có chút thất vọng, hắn nói chính hắn cũng
mới đến không lâu, cũng không rõ ràng trong nửa năm nay nó sống như thế
nào. Hắn bảo nó không cần suy nghĩ nhiều, cần phải nghỉ ngơi.

Lần đầu tiên nó biết rằng thiếu niên có chút đáng ghét, lại có chút lạnh lùng này cũng biết quan tâm đến người khác.

“Tớ sẽ ở lại trong này”. Sóc Ngôn khẽ động ngón tay, một chiếc ghế liền bay đến bên giường Phượng Lại Tà, hắn tự nhiên ngồi lên ghế, mỉm cười nhìn
cô bé.

“Thân thể cậu vẫn còn yếu, nghỉ ngơi sớm một chút đi”.
Giọng nói của Sóc Ngôn có chút lạnh lùng, nhưng vẫn nghe ra được sự quan tâm trong đó.

“Vậy…” Phượng Lại Tà có chút bất an nhìn Sóc Ngôn. Sóc Ngôn dường như biết sự lo lắng của cô bé, hắn vỗ vỗ tay nó, hít sâu “Tớ sẽ không đi, tớ ở trong này cùng cậu”

Phượng Lại Tà cắn môi, gật đầu, ngay sau đó chui vào trong chăn nằm xuống, mái tóc đen tán
loạn trên chiếc gối trắng tinh tựa như thiên sứ làm lòng người trìu mến. Sóc Ngôn lặng lẽ nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang yên giấc của Phượng Lại Tà, khẽ nhíu mày, hai tay đan vào nhau.

Thời gian
từng giây từng phút trôi qua, hắn vẫn không hề nhúc nhích, vẫn lẳng lặng nhìn gương mặt đang say ngủ của Phượng Lại Tà.

Ánh mắt của hắn
lướt qua làn mi, khóe mắt của cô bé, dừng lại ở đôi môi tái nhợt. Có
chút mê loạn, hắn đứng dậy, nhẹ nhàng cúi xuống…

Khi bờ môi run
rẩy của hắn sắp đụng phải Phượng Lại Tà thì một trận cuồng phong bỗng
nhiên ập tới, đánh Sóc Ngôn bay đến vách tường, nặng nề ngã trên mặt
đất.

Phượng Lại vẻ mặt âm trầm đứng bên giường Tiểu Tà, đôi mắt
màu tím hung ác nhìn chằm chằm Sóc Ngôn – lúc này hắn đang ôm ngực bò
dậy.

“A, Daddy” Phượng Lại Tà bị tiếng vang thật lớn làm bừng
tỉnh. Cô bé kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Daddy sao lại xuất hiện ở phòng mình? Sắc mặt của Daddy thật đáng sợ. Tiểu Tà theo bản năng ôm
chặt chiếc chăn trong ngực, nhưng chốc lát sau cô bé liền phát hiện Tiểu Ngôn đang ôm ngực đứng lên với vẻ mặt đau đớn.

“Tiểu Ngôn” Phượng Lại Tà kinh ngạc hô to một tiếng, khó có thể tin nhìn Phượng Lại.

“Daddy, là người đánh Tiểu Ngôn sao?” Tại sao? Vì sao lại đánh Tiểu Ngôn. Hắn
vẫn là một thiếu niên chưa trưởng thành. Đáy mắt Tiểu Tà để lộ một nỗi
bất mãn thật lớn.

Phượng Lại nhìn cặp mắt hổ phách quen thuộc
hàng ngày lúc này lại tản ra cảm xúc lạ lẫm, trong mắt thoáng hiện chút
gì đó, nhưng rất nhanh hắn liền ngẩng đầu lên, không để ý đến tiếng
kháng nghị của cô bé. Đây không phải Tiểu Tà của hắn, nhưng thân thể kia vẫn là của Tiểu Tà, hắn không có cách nào lờ đi nỗi chán ghét cùng sợ
hãi từ đôi mắt hổ phách kia. Điều này làm cho cảm xúc của hắn xuống thấp và kích động.

Cố gắng quên đi tất cả cảm xúc xa lạ trong đôi mắt kia, Phượng Lại một bước vọt đến bên cạnh Sóc Ngôn, khi Sóc Ngôn còn
chưa kịp phản ứng, một tay hắn đã bóp chặt cổ Sóc Ngôn, nhấc hắn từ dưới đất lên.

“Khụ khụ…” Thân thể gầy yếu của Sóc Ngôn trong tay
Phượng Lại giống như một loài động vật không có sức chống cự, hai tay
hắn vô lực nắm chặt cánh tay cứng như thép của Phượng Lại, cảm thấy hô
hấp của mình càng ngày càng yếu đi, khuôn mặt càng lúc càng đỏ.

Hắn thấy được, thấy được tên tiểu quỷ Lang tộc này nhân lúc Tiểu Tà ngủ say muốn hôn nó. Điều này làm cho lí trí của Phượng Lại trong nháy mắt bị
tiêu huỷ, mặc kệ linh hồn bây giờ của Tiểu Tà có phải là nguyên thể hay
không, nhưng thân thể kia vẫn là của nó. Hắn không thể buông tha bất kì
kẻ nào làm chuyện xấu đối với thân thể của Tiểu Tà.

Cho nên, hắn phải chết.

“Daddy, buông Tiểu Ngôn ra!!” Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện
xảy ra trước mắt mình, cảm nhận được rõ ràng là Phượng Lại chuẩn bị giết chết Sóc Ngôn, cuối cùng nó bất chấp sự sợ hãi của mình đối với Phượng
Lại, vội vàng nhảy xuống giường ôm lấy cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn
ngước lên nhìn thẳng vào gương mặt lạnh như băng của Phượng Lại.

“Buông hắn ra?” Phượng Lại nhìn thoáng qua Tiểu Tà, nét lạnh lùng bao trùm ánh mắt. Hắn không cần thiết nghe lời nó, nó không phải Tiểu Tà của hắn.
Đối với hắn mà nói, nó chỉ là một nhân cách chiếm lấy thân thể Tiểu Tà.

“Daddy buông Tiểu Ngôn ra, cậu ấy sắp chết!!” Tiểu Tà sớm đoán trước được
Phượng Lại sẽ không nghe lời cầu xin của nó, nhưng nó cũng không thể trơ mắt nhìn Sóc Ngôn bị Daddy giết chết, trong lòng quá sốt ruột, rốt cuộc nó bất chấp mọi thứ, xông về phía cổ tay Phượng Lại ra sức cắn. Trong
lúc nhất thời không hề phòng bị, Phượng Lại bị răng nanh sắc bén cắn
xuống, máu của hắn liền chảy vào trong miệng cô bé.

Kinh ngạc vì
hành động của Phượng Lại Tà, Phượng Lại buông Sóc Ngôn ra. Thừa dịp hắn
lơ đễnh, Phượng Lại Tà liền vội nâng Sóc Ngôn dậy, vội vã chạy ra khỏi
phòng. Nó không dám liên tưởng tới cơn giận tiếp theo của Phượng Lại,
đôi mắt màu tím lạnh lẽo kia có phải hay không đã bị phẫn nộ thay thế.
Nó không thể quan tâm nhiều như vậy, nó chỉ có thể mang theo Sóc Ngôn
hấp tấp chạy trốn, mơ tưởng có thể thoát khỏi nơi lạ lẫm làm nó cảm thấy sợ hãi này.

“Đi hướng kia.” Giọng nói của Sóc Ngôn khàn khàn có
vẻ rất đau đớn, hắn run rẩy giơ tay lên chỉ vào phía cuối hành lang. Giờ phút này, hắn đã âm thầm ra một quyết định.

“Tiểu Tà tớ mang cậu rời khỏi nơi này được không” Sóc Ngôn nheo mắt lại, hắn nhìn vào khoé
môi còn dính chút máu của Phượng Lại, kiên quyết hỏi.

“Rời khỏi nơi này?” Phượng Lại Tà hơi giật mình, hai mắt nhìn xuống dưới, đôi lông màu chau lại, có chút khó xử.

“Chẳng lẽ cậu còn muốn ở lại chỗ này sao? Không phải cậu sợ Phượng Lại bá tước ư?”. Sóc Ngôn nhíu mày hỏi. Hắn muốn dẫn cô bé rời khỏi nơi này trước
khi Phượng Lại Tà kia quay trở lại, hắn không hi vọng mất đi Phượng Lại
Tà bây giờ một lần nữa.

Phượng Lại Tà nhìn Sóc Ngôn với vẻ mặt
rất mâu thuẫn, nhưng cuối cùng cô bé cũng nặng nề gật đầu. Nó không muốn lại nhìn thấy gương mặt lạnh lùng tuấn tú kia, nó lại càng sợ hãi không đối mặt với mưa to gió lớn sau khi nó làm Daddy bị thương. Nó cảm thấy
rất sợ hãi, thậm chí là hoảng loạn.

“Vậy cậu đi theo tớ.” Sóc Ngôn mỉm cười rất hài lòng, giọng nói cũng vui vẻ hơn trước.

Tiểu Tà đi theo sự chỉ dẫn của Sóc Ngôn. Cuối cùng, dưới ánh mắt nghi ngờ
của Hồ Tư, cô bé cũng thành công chạy ra khỏi phủ bá tước. Cô bé đoạt
lấy con ngựa trong tay người trông giữ, đỡ Sóc Ngôn lên ngựa rồi chính
mình cũng nhảy lên, ra roi thúc ngựa rời khỏi Bá Tước phủ, rời khỏi nơi
luôn làm nó cảm thấy khó chịu.

Trên ban công phủ bá tước, Phượng Lại cầm lấy cổ tay bị cắn, nhìn hai bóng người dần dần đi xa, ánh mắt hết sức phức tạp.

“Chủ nhân, ngài bị thương?” Sí Viêm cảm nhận được hương vị máu tươi quen
thuộc của Phượng Lại, liền vội vàng chạy tới phòng Tiểu Tà. Nhưng nghênh đón hắn chỉ có bóng lưng mơ hồ cô đơn của Phượng Lại, bóng dáng cao lớn kia lại làm hắn cảm thấy có chút chua xót.

“Tiểu Tà tiểu thư đâu?” Không nhìn thấy Phượng Lại Tà, Sí Viêm tò mò hỏi.

“Nó đi rồi.” Ngón tay Phượng Lại vuốt nhẹ lên vết thương nơi cổ tay, chỉ
trong phút chốc, làn da trắng nõn của hắn đã lành lại, không còn nhìn
thấy một chút dấu vết nào.

“Cái gì?” Hắn nghe nhầm rồi ư? Chủ nhân nói là Tiểu Tà tiểu thư đi rồi?

Phượng Lại không nói thêm gì nữa. Hắn trầm mặc đi qua người Sí Viêm, lặng lẽ
rời khỏi phòng. Trong phòng vẫn còn lưu lại mùi máu tươi ngọt ngào, Sí
Viêm nhíu mày, đưa mắt nhìn xung quanh – ga trải giường xốc xếch, trên
đất có một đống vật dụng bừa bộn. Hắn cảm thấy lòng mình ngày càng thêm
lo lắng.

Phượng Lại Tà cùng Sóc Ngôn cưỡi chiến mã chạy một
khoảng thời gian dài, nhưng cuối cùng, bọn họ không biết phải đi đâu nên quyết định tạm dừng lại ở ven một bờ sông. Lúc này, Sóc Ngôn đã hồi
phuc được một chút sức lực. Hắn kéo Phượng Lại Tà ngồi xuống dưới một
gốc cây cổ thụ, nhìn về phía mặt sông yên lặng, cúi đầu không biết nghĩ
cái gì.

“Chúng ta sẽ đi đâu?” Phượng Lại Tà co hai chân lại, mơ mơ màng màng hỏi.

“Chúng ta sẽ trở về nhân giới” Sóc Ngôn hạ giọng trả lời.

“Trở về bằng cách nào?” Phượng Lại Tà tựa đầu mình lên hai đầu gối, nghiêng
sang một bên hỏi Sóc Ngôn. Nó cảm thấy trong miệng mình vẫn còn đọng lại mùi máu tươi, đó là máu của Phượng Lại. Nhíu mày lại, nó cảm thấy cảm
giác này thật không dễ chịu.

“Tớ sẽ có cách, cậu nghỉ ngơi một
chút rồi tớ sẽ đưa cậu trở về” Sóc Ngôn trả lời. Khi hắn đề nghị rời
khỏi phủ bá tước thì cũng đã nghĩ kĩ rồi. Trên tay Phượng Lại Tà có Thất sắc thủ hoàn, có thể mở ra cánh cổng dị giới, như vậy bọn họ có thể rời khỏi ma giới. Võ đạo đại hội sắp bắt đầu, Phượng Lại cũng sẽ không có
thời gian đến bắt bọn họ, hắn sẽ mang Phượng Lại Tà trốn đến một nơi mà
Phượng Lại không tìm được, sống một cuộc sống yên lặng. Hắn không muốn
nghĩ đến việc báo thù nữa. Việc này đã có Sóc Li cùng Sóc Ẩn, bọn họ
nhất định có thể báo thù cho phụ vương và mẫu hậu mà không cần đến kẻ vô dụng là hắn.

Nhìn sang Phượng Lại Tà, ánh mắt hắn cũng bắt đầu phấn chấn lên.

Ít nhất từ giờ trở đi, đã có một người cần hắn.

Anh hai nếu biết hắn mang theo Phượng Lại Tà tự ý bỏ trốn nhất định sẽ nổi
giận. Nhưng theo cá tính của bá tước Phượng Lại, hắn nhất định sẽ không
đem tội lỗi đổ lên đầu anh trai của mình. Hành động của hắn có thể là có chút lỗ mãng, nhưng hắn thật sự không muốn Phượng Lại Tà trước mắt biến mất, hắn không hi vọng cô bé sẽ thay đổi. Nhưng nhìn vào thái độ của bá tước Phượng Lại là biết, sau khi Tiểu Tà khôi phục bình thường thì tâm
tình của hắn ta rất sa sút. Hắn tin rằng nếu như có biện pháp, bá tước
Phượng Lại nhất định sẽ để Tiểu Tà trở thành Tiểu Tà kia. Đó là điều mà
hắn không muốn thấy nhất.

Bởi vì… Bởi vì…

“A” Phượng Lại
Tà bỗng nhiên cảm thấy cái trán của mình đặc biệt đau đớn. Cơn đau làm
cho nó cúi người xuống, hai mắt nhắm chặt, đôi lông mày nhíu lại.

“Tiểu Tà, cậu làm sao vậy?” Có chuyện đột ngột xảy ra làm cho Sóc Ngôn không
kịp phản ứng, chẳng lẽ thân thể cô bé vẫn chưa khỏi hẳn, bây giờ tái
phát bệnh hay sao? Nghĩ vậy, Sóc Ngôn cảm thấy lạnh cả người, mồ hôi
cũng dần ướt đẫm lưng hắn.

“Đầu của tớ rất đau.” Dùng cả hai tay
ôm lấy đầu, Phượng Lại Tà thét lên đau đớn. Đầu của nó giống như muốn nổ tung rồi, nó cảm thấy mình sắp sửa ngất đi.

“Này, đem thân thể
trả lại cho ta!” Giọng nói của chính mình bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Phượng Lại Tà, cô bé vừa chịu đựng đau nhức, vừa thét lên.

“Cô là ai? Cô đang nói cái gì?”

“Mi làm Daddy đau lòng, ta tức giận, ta phải lấy lại thân thể của ta.”
Giọng nói rất tức giận và ngang ngược kia vẫn tiếp tục vang lên, nhưng
giờ phút này Phượng Lại Tà đã đau đến mức té lăn trên đất, không ngừng
lăn lộn.

“A! Cô là ai? Đau quá!” Tiếng thét đau đớn phát ra từ miệng cô bé.

Sóc Ngôn ở một bên hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, hắn chỉ còn
biết ngây ngốc nhìn Phượng Lại Tà đau đớn lăn lộn trên mặt đất, không
biết phải làm thế nào.

Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

“Tiểu Tà, Tiểu Tà. Cậu làm sao vậy?”

“Đau! Thật là đau! Giết tôi đi, giết tôi đi!” Ngón tay của Phượng Lại Tà cắm
thật chặt vào bên trong tóc giống như muốn xé rách da đầu của chính
mình, trên trán cô bé cũng thấm đầy mồ hôi, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt
vì đau đớn, đôi môi bị chính Phượng Lại Tà cắn chảy máu.

“Trả lại cho ta, đem thân thể trả lại cho ta!” Tiếng nói lặp lại kéo dài giống
như từ bên ngoài truyền đến không ngừng vang lên trong đầu Phượng Lại
Tà. Cuối cùng, không thể tiếp tục chịu đựng được sự đau đớn này, Phượng
Lại Tà ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Trong cơn mê man, nó chỉ còn
loáng thoáng nghe thấy một giọng nói rất nhỏ vang lên ngọt ngào và vui
sướng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui