Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Phượng Lại Tà giương khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Phượng Lại.

“Quyết định thế nào?” Phượng Lại hỏi. Hắn muốn chính là đứa nhóc thú vị kia,
chứ không phải một thứ đồ chơi tùy ý có thể nhặt được. Nếu như hắn mất
đi hứng thú, thì cũng không cần để cho con bé tồn tại nữa.

“Daddy, người đang nói cái gì, Tiểu Tà nghe không hiểu.” Cái gì là chính mình, cái gì là bản chất của nó?

“Tiểu Tà, không cần phải khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta.” Phượng Lại một
chút cũng không vì lời của nó mà dao động, bàn tay đang kiềm trụ cằm của Phượng Lại Tà càng thêm dùng sức.

“Daddy, đau quá.” Đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách đã ngân ngấn nước mắt, Phượng Lại Tà mang vẻ mặt đáng
thương đầy thỉnh cầu nhìn Phượng Lại.

“Tiểu Tà, lựa chọn của con
hôm nay sẽ quyết định con có thể ra khỏi căn phòng này hay không.”
Phượng Lại tuy là cười mở miệng, nhưng trong giọng nói không hề có chút
ấm áp.

Phượng Lại Tà thấy rõ sát khí trong mắt hắn, trong lòng
cảm nhận được, hôm nay có thể sẽ chết trong căn phòng này, mà thậm chí
đến cái lý do nó cũng không biết.

“Đừng, daddy đừng giết con.” Nó thật vất vả mới sống đến bây giờ, nó không muốn chết.

Đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng, bàn tay Phượng Lại đang kiềm trụ cằm từ từ
chuyển sang cổ. Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi mơn trớn làn da trắng nõn của Phượng Lại Tà.


“Tiểu Tà, con làm ta thật sự thất vọng.” Hắn vốn tưởng rằng đây sẽ là một việc rất thú vị, nhưng cuối cùng lại phải thất vọng.

Đôi mắt hổ phách rưng rưng nhắm lại, nước mắt nóng bỏng từ từ chảy ra nơi khóe mắt.

“Daddy đại nhân, cũng không cần phải thông minh như vậy nha.” Bỗng nhiên,
Phượng Lại Tà mở to mắt, trên mặt mang theo một nụ cười mị mị. Sắc mặt
tuy đã đỏ lên, nhưng không hề có chút e ngại.

Phượng Lại nheo mắt nhìn Phượng Lại Tà như biến thành một người khác, đáy mắt hơi sáng lên.

“Daddy thân yêu, tay người không mệt sao? Daddy làm người ta đau quá, cũng
không thể buông ra một chút sao, người ta không thể hô hấp nha”. Phượng
Lại Tà đáng thương chớp chớp mắt to, nhân lúc Phượng Lại còn chưa có
hành động gì, liền lách ra khỏi vòng kiềm kẹp của hắn.

“Phượng Lại Tà?” Phượng Lại nhìn thấy nụ cười trước mắt, mở miệng gọi cái tên quen thuộc kia.

“Tiểu Tà có mặt, daddy có gì sai bảo?” Một bên vuốt ve cái cổ vẫn còn đau của mình, một bên cười khẽ mở to đôi mắt long lanh, Phượng Lại Tà bày ra bộ dạng “có việc ngài cứ nói”.

“Có lẽ con nên cho ta một chút giải
thích đi”. Phượng Lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mà lạ lẫm này, hai
mắt híp lại mở miệng nói, khẩu khí ngập tràn sự uy hiếp.

Phượng
Lại Tà vô tội nhìn hắn: “Daddy, người ta chỉ là muốn làm người hài lòng
mà thôi, người ta nghĩ là, so ra thì daddy sẽ thích một thục nữ nhu
thuận hơn”. Vốn nó không đủ nhu thuận sao? Nhìn thấy hắn liền như chuột
gặp mèo, sợ đến không thể tự kiềm chế, daddy này tại sao lại không hiểu

được khổ tâm của nó chứ.

“Thế à? Ta đây có phải là nên cảm ơn
lòng tốt của con?” Phượng Lại nhìn cô gái đã hoàn toàn thay đổi trước
mắt, đáy mắt sáng rọi.

“Ai nha nha, daddy không cần phải cảm ơn
đâu, người ta chỉ là làm một việc mà một đứa con ngoan sẽ làm mà thôi.”
Phượng Lại Tà huơ huơ tay, giống như hoàn toàn không có thấy gân xanh đã nổi trên trán của Phượng Lại.

“Nhưng thật ra daddy rất thô lỗ
nha, còn muốn giết người ta nữa”. Phượng Lại Tà tỏ vẻ đáng thương nhìn
hắn, lập tức ngồi lên đùi Phượng Lại, hai tay ôm cổ Phượng Lại nói:
“Daddy, làm ơn dịu dàng một chút đi.”

Sao? Người nào đó mí mắt
tại sao lại giật lên? Nó chỉ là tự giác chuẩn bị cho hắn một cô gái hiền thục nghe lời mà thôi, daddy tự hắn không thích, còn nói muốn giết nó,
nó mới ngoan ngoãn lộ ra bộ mặt thật. Thế nào? Giờ lại hối hận sao?

“Xuống!” Phượng Lại thấy Phượng Lại Tà thay đổi, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.

“Daddy, người dữ quá, tức giận không tốt cho sức khỏe, hơn nữa còn làm da mặt
xuất hiện nếp nhăn nha”. Phượng Lại Tà có lòng tốt nhắc nhở Phượng Lại.
Tuy rằng daddy của nó nhiều năm qua đều không có thay đổi, nhưng tốt xấu gì cũng nên giữ gìn sức khỏe và diện mạo, không phải sao?

Ai nha nha, làm sao nhỉ? Hiện tại lại hối hận sao? Vốn tiểu thư ta đây nhu

thuận nghe lời, gặp lại hắn một tiếng mạnh miệng đều không dám nói, là
tự hắn cố tình không thích, một hai đòi nó lột mặt nạ, tới khi nó thật
biến hồi bản tính, hắn lại chịu không được?

“Tiểu Tà, con là muốn để ta tự ra tay hay sao?” Phượng Lại kéo nó từ trên người xuống.

“Daddy, người ta biết mà, người ta đi xuống là được.” Phượng Lại Tà le lưỡi, tự giác từ trên đùi daddy đi xuống. Được rồi, không trêu chọc daddy. Thời
gian còn dài, về sau cơ hội nhiều hơn, một lần đã chọc daddy nổi điên
lên chắc chắn không phải là việc tốt lành gì.

“Tiểu K!” Phượng Lại hướng ra ngoài cửa hô.

“Chủ nhân.” Tiểu K đến rất nhanh, vừa vào đã nhìn thấy vẻ mặt Phượng Lại khó hiểu cùng với Phượng Lại Tà đang cười hì hì. Nó có phải là nhìn lầm?
Con nhóc kia từ khi nào lại có lá gan trước mặt chủ nhân lộ ra nụ cười
phóng tứ như thế?

“Này rốt cuộc là thế nào?” Phượng Lại chỉ vào Phượng Lại Tà đang đứng một bên, hỏi.

“Cái gì?” Một câu hỏi không rõ nội dung làm Tiểu K ngây ngốc đứng nhìn Phượng Lại cùng Phượng Lại Tà.

“Anh Tiểu K, daddy tức giận nha, anh phải bảo vệ người ta nha.” Phượng Lại
Tà vẻ mặt rất đáng thương tiến lại gần Tiểu K, hai tay ôm Tiểu K vẫn
chưa có phản ứng gì vào trong ngực.

Đồ mèo đáng ghét, dám can đảm lựa dịp bổn tiểu thư hôn mê mà diễu võ dương oai. Good! Sau này tiểu
thư đây sẽ tận lực “báo đáp” ngươi. Trong lòng đầy tà ác nghĩ kế hoạch
trả thù, ngoài mặt, Phượng Lại Tà vẫn như trước biểu hiện hồn nhiên đáng yêu ôm Tiểu K.

“Nhóc... Nhóc... Mau thả ta ra!” Tiểu K sau nửa ngày mới có phản ứng, hai mắt trừng lớn nhìn Phượng Lại Tà.

“Daddy, người không biết có một thứ gọi là ‘thâm độ thôi miên’ sao?” Hỏi cái
con mèo này làm sao biết được đáp án chứ?" Thôi thì để nó hảo tâm giải

đáp thắc mắc cho daddy đại nhân vậy. Nó chẳng qua là ở trong phòng này
thôi miên chính mình, tạo ra một nhân cách mới hoàn toàn giống với tiêu
chuẩn một cô gái bình thường, còn tính cách thật của mình thì giấu đi.

“Tiểu Tà, ta thật đã xem thường con.” Trong mắt Phượng Lại hiện lên vẻ hài
lòng, đây mới chính là đứa nhóc mà hắn nhìn thấy lúc trước.

“Daddy đại nhân, người nghĩ lúc trước người nhặt được là một phế vật sao?” Hai tay bắt lấy tứ chi của Tiểu K, Phượng Lại Tà cười hì hì nhìn Phượng
Lại.

Tuy rằng nó thật hy vọng daddy nghĩ rằng lúc trước mang về
nhà đúng là một phế vật, chẳng qua bây giờ kế hoạch đã hoàn toàn thất
bại, IQ của daddy so với tưởng tượng của nó thì cao hơn rất nhiều.

Ai da, cùng với người quá mức thông minh đấu trí, quả nhiên phải phí chút đầu óc.

Chẳng qua, nếu kế hoạch A đã không thể thực hiện, nó cũng không ngại mà dùng tới kế hoạch B vậy.

“Daddy đại nhân, người ta đi nghỉ ngơi trước nha. Nếu daddy đại nhân còn có
cái gì nghi hoặc hay khó hiểu, lúc nào cũng hoan nghênh người tới phòng
người ta nói chuyện phiếm nha.” Đến lúc đó, nó nhất định ngoan ngoãn nằm trên giường chờ hắn “tra hỏi”. Phượng Lại Tà xách theo Tiểu K rời khỏi
phòng Phượng Lại.

Mà Tiểu K đáng thương vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra cứ thế mà tứ chi bị trói, đầu hướng xuống dưới bị xách ra ngoài.

Ai đến nói cho nó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, Phượng Lại Tà này là thế nào?

Híp mắt lại, Phượng Lại Tà bước nhanh rời đi.

Mười năm! Mười năm! Nó đã ẩn giấu suốt mười năm, hiện tại cũng nên hoạt động gân cốt một chút, phá hư một chút, cũng không phải là quá đáng nha?

Daddy! Daddy! Người cần phải chuẩn bị tâm lí để đón nhận người ta nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận