Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Lúc Phượng Lại Tà bị
đưa đến một cung điện xa hoa, đôi mắt của nó không khỏi lóe sáng. Tên
đàn ông lúc trước nghĩ rằng đã đánh nó bất tỉnh, bây giờ bắt gặp vẻ mặt
hưng phấn của nó, trong khoảnh khắc hóa đá.

“Anh trai à, lão đại
của các anh có rất nhiều tiền nha.” Phượng Lại Tà kích động mở to mắt,
không ngờ lại có một cung điện xa xỉ như vậy tồn tại.

Nó còn nhớ
dọc đường đi đã quẹo phải quẹo trái bảy tám lần, đường cũng không thấy
rõ, cuối cùng bỗng nhiên có một cơn gió nổi lên, vài giây sau liền thấy
hai người đã vào được bên trong tòa cung điện. Lập tức, nó bị châu báu
cùng rất nhiều loại ngọc quý hấp dẫn. Không biết đem mấy thứ này trở về
thì có thể bán bao nhiêu tiền?

“Nhóc!” Tên đàn ông trừng mắt nhìn bé gái đang lộ ra khuôn mặt không một chút sợ hãi nào, tức giận ném nó xuống đất.

“Ây da, anh trai à, làm ơn đừng thô lỗ như vậy được không?” Phượng Lại Tà ôm cánh tay bị đau, bất mãn kháng nghị.

Nó chẳng qua là nhất thời hưng phấn thôi, anh trai này cũng đâu cần phải
tức giận như vậy. Là tự hắn võ nghệ không tới nơi tới chốn, thế mà lại
nghĩ rằng có thể làm như trên TV – một chưởng liền đánh người khác ngất
xỉu, cũng không xem lại coi Phượng Lại Tà nó là ai nào?

“Không
được ồn ào.” Gã đàn ông đang ngồi phía trên nhìn thấy cô gái quái lạ này chẳng những không sợ hãi, mà còn cò kè mặc cả với tay thuộc hạ của gã,
liền khó chịu gầm nhẹ.

“Á… Hóa ra ở đây còn có người.” Phượng Lại Tà quay đầu nhìn lại đằng sau, đôi mắt mở to long lanh, vẻ rất kinh ngạc.

“Nhóc con kia, mau tới đây nói chuyện.” Bé gái này không ngờ lại dám phớt lờ
gã, thật đúng là một sự đả kích cho lòng tự tôn cao ngạo của gã.

“Đại thúc này, người không thể hiếu khách một chút sao, vì sao các người ai
cũng hung dữ như vậy?” Đúng là bọn cướp bóc, giọng điệu đều vô cùng hung ác. Phượng Lại Tà không sợ chết, nói với gã đàn ông ngồi trên.

“Nhóc nói cái gì? Có gan lặp lại cho ta một lần nữa.” Tức giận, gã nắm chặt
khối bảo thạch trong tay, giọng nói mang đầy sát khí.


Lá gan cũng to lắm, dám can đảm vô lễ như thế với gã. Nhóc con không biết trời cao
đất rộng này, gã nhất định sẽ cho nó nếm mùi khổ sở.

“A, đại thúc bình tĩnh một chút đi, tức giận quá độ sẽ già đi nhanh hơn đó, khi ấy
con phải đổi cách xưng hô mà gọi người là gia gia rồi.” Xem mặt gã nhăn
nhó như bây giờ, tin tưởng rằng không lâu sau sẽ xuất hiện nếp nhăn.
Phượng Lại Tà có lòng tốt mở miệng nhắc nhở, trong đôi mắt khờ dại lại
hiện lên ý cười tà ác.

“Người đâu, đem nó nhốt vào ngục cho ta.” Nổi giận đùng đùng, gã đàn ông không thèm để ý hình tượng mà rống giận thành tiếng.

“Đại thúc, không cần đâu, người ta sẽ tự đi mà, người không cần gọi kẻ khác
tới bắt người ta.” Nó phối hợp tốt như vậy, gã có gì không hài lòng chứ?

Ánh mắt giống như phải ăn thịt người, gã đàn ông trừng mắt nhìn Phượng Lại
Tà đang bày ra bộ dạng vô tội, tức giận quát: “Nhóc biết ta là ai
không?”

Phượng Lại Tà rất thành thật lắc lắc đầu. Nó cùng đại
thúc tính tình khó chịu này chưa từng gặp nhau, làm sao biết được gã là
ai chứ.

Gã lại hỏi: “Nhóc có biết vì sao lại bị bắt đến đây không?”

Tiếp tục lắc đầu, có điều, giờ phút này, ánh mắt Phượng Lại Tà đã lóe ra sự
hưng phấn, giống như đang chờ đợi hắn tiết lộ một bí mật kinh người.
Nhưng gã đàn ông lại xem ánh mắt đó là biểu hiện của sự sợ hãi, trong
lòng cảm thấy rất vừa ý, bên môi lại xuất hiện nụ cười.

“Nhóc có
trách thì trách Sóc Ly, nếu không phải vì hắn, ta cũng sẽ không bắt nhóc tới.” Oán hận đi, đem sự oán hận đó đổ hết lên đầu Sóc Ly đi – gã đàn
ông ác ý nghĩ.

“Gì? Sư phụ?” Không phải đâu! Đại thúc tính tình
khó chịu này lại có quan hệ với sư phụ sao? Nhưng mà dù là vậy thì tại
sao phải bắt nó?

Phượng Lại Tà có chút kì quái nhìn gã đàn ông

đang cười càn rỡ, tự hỏi tại sao nói ra nguyên nhân xong thì gã lại vui
mừng như vậy? Khả năng tự nói rồi tự cười của người này rất là mạnh nha.

“Sư phụ?” Gã đàn ông nghe được lời của Phượng Lại Tà liền ngừng lại tiếng
cười, nhíu mày nhìn nó: “Nhóc nói ai là sư phụ của nhóc?”

“Sóc Ly đó.” Phượng Lại Tà mở to đôi mắt long lanh, đại thúc này chưa biết rõ
nó là ai đã liền hồ đồ bắt nó mang tới đây, cái này rất là nghiệp dư đi. Nghĩ vậy, Phượng Lại Tà không khỏi dùng ánh mắt khinh thường nhìn về
phía gã.

“Sóc Ly không phải là tình nhân của nhóc?” Chẳng lẽ gã đã đoán sai? Sẽ không.

“A… Haha” Phượng Lại Tà không nhịn được liền cười thật to, ôm bụng chỉ vào
gã đàn ông: “Làm ơn, ông đừng có chọc cười được không, ta cùng sư phụ là tình nhân? Ông tưởng đang đóng vai Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ chắc?”
Nó không có hứng thú với tình yêu thầy trò. Nếu so ra, daddy đại nhân
hợp với khẩu vị của nó hơn nha. Nghĩ đến daddy, Phượng Lại Tà có chút
chờ mong phản ứng của hắn sau khi nhận thấy mình đã biến mất.


nổi giận đùng đùng, hay là bình tĩnh ung dung, nó thật sự tò mò, daddy
thần bí kia sẽ dùng thái độ gì đối mặt với sự mất tích của nó đây?

“Khốn kiếp! Không được cười!” Vẻ mặt gã đàn ông có chút khó coi.Nếu như lời
nó nói là đúng, vậy thì mình đã đoán sai? Hay là nhóc con này lo rằng
hắn sẽ tổn hại Sóc Ly nên mới cố ý diễn trò, khiến gã nghĩ đến nó không
có quan hệ đặc biệt gì với Sóc Ly? Gã đàn ông nheo mắt lại, nhìn Phượng
Lại Tà.

“A, được rồi, vậy thì con khóc nha.” Thu hồi nụ cười đến
suýt rớt cả cằm về, Phượng Lại Tà đột nhiên bày ra bộ dạng hiền thục,
đáng thương nhìn gã: “Đại thúc hiểu lầm người ta rồi, người ta và sư phụ là trong sạch, người ta là một nữ sinh ngoan hiền nha.” Nói xong, hốc
mắt của nó đã ngân ngấn nước, giây tiếp theo nước mắt liền có thể tràn
ra.

Bộ dạng trước sau hoàn toàn tương phản khiến cho gã đàn ông
thấy choáng váng, nhóc con này đang làm cái gì, một hồi cười một hồi

khóc?

“Bớt nói nhảm đi, người đâu, đem nó tống vào ngục cho ta,
sau đó tới báo cho Sóc Ly rằng con nhóc này đang ở trong tay Mục Đồ.”
Mặc kệ lời nó nói là thật hay là giả, hắn đều muốn cho Sóc Ly biết.

Nếu hắn đoán đúng, đây chính là tình nhân của Sóc Ly. Với tính cách trọng
tình trọng nghĩa của Sóc Ly, chắc chắn sẽ không thể bỏ mặc sự sống chết
của người mình yêu được.

Tên thuộc hạ lúc trước bắt cóc Phượng
Lại Tà liền tiến đến, dựa theo lời của gã đàn ông ngồi trên mà xách nó
như xách một con gà mang đi.

“Đại thúc này, người thật là ngoan
cố, người ta đang nói sự thật mà.” Phượng Lại Tà chu cái miệng nhỏ nhắn
lên phản đối, nhưng lại không hề giãy dụa chút nào, ngoan ngoãn để người ta đưa mình tới một khu nhà ẩm ướt tăm tối. Bên trong đó, nó còn nhìn
thấy một con chuột nhỏ nhắn đang nằm ngay giữa phòng.

Thật là
đáng buồn mà, tốt xấu gì, xem xét biểu hiện hợp tác của nó, cũng nên cho nó một phòng giam sạch sẽ chứ. Phượng Lại Tà có chút không hài lòng,
vào lúc tên thuộc hạ chuẩn bị rời khỏi liền bắt lấy tay hắn.

“Buông tay!” Tên thuộc hạ trừng mắt lên, kết quả là nhận lại một cái nhìn mà đến kẻ lạnh lùng sắt đá nhất cũng phải mềm lòng.

“Anh trai à, phòng này có chuột, người ta sợ lắm. Làm ơn, đừng để người ta ở lại đây được không?” Phượng Lại Tà mang theo vẻ mặt đáng thương mở
miệng.

“Cái này, cái này…” Tên thuộc hạ thô bạo trước nay chưa
từng gặp phải bộ dạng động lòng người như vậy, trong lòng mềm nhũn, vẻ
mặt hung ác cũng từ từ dịu xuống, buồn rầu nhìn gian phòng bẩn thỉu.

“Anh ơi, làm phiền anh mà, người ta sẽ ngoan ngoãn, không cần nhốt người ta
cùng với mấy con chuột.” Phượng Lại Tà tiếp tục lắc lắc cánh tay hắn.
Lúc này, tên thuộc hạ đã bị vẻ làm nũng của Phượng Lại Tà làm cho hồ đồ.

“Ừ, được rồi, nhóc đợi một lát.” Hắn mơ mơ hồ hồ gật đầu, ngơ ngác chạy đi
sắp xếp một nhà lao sạch sẽ. Phượng Lại Tà nhìn theo bóng lưng hắn, cười mị mị vỗ tay.

“Daddy, người có hay không sẽ tới cứu con đây?” Nó tin tưởng, daddy thần bí khó lường của nó nhất định sẽ tìm tới.

Hỏi nó vì sao?

Hì hì, đây là một bí mật, chỉ có nó cùng daddy hai người biết.


Phượng Lại Tà chờ mong màn diễn anh hùng cứu mĩ nhân. Chỉ có điều, nó thắc mắc không biết người đầu tiên tới cứu nó là daddy, hay là kẻ đã oan uổng bị hiểu lầm cùng nó có tư tình – sư phụ đây?

--- ------ ------ ------ ---

Phượng Lại nhìn An Kì đỏ mặt đang đứng trước mặt mình, đáy mắt nổi lên một cơn giận dữ.

Một bên, Tiểu K nhịn không được nuốt nước miếng.

Phượng Lại Tà tính cách biến đổi thật không ít, hiện tại cư nhiên dám bảo một
nam sinh tới nhà xin phép chủ nhân đồng ý hai người quen nhau. Nam sinh
này quả thật là chê bai mình đã sống lâu quá, nên bây giờ tự tìm đường
chết.

Nó đã nhìn thấy sát khí trong mắt chủ nhân, vậy mà hắn còn
thao thao bất tuyệt cái gì mà xin người giao Phượng Lại Tà cho hắn, thậm chí còn hứa hẹn thề thốt sẽ chăm sóc tốt Tiểu Tà. Kẻ này nếu không
nhanh chóng rời khỏi, không chừng chủ nhân sẽ mang hắn biến thành cơm
trưa luôn.

“Cút!”

“Cái gì?” An Kì đang cúi thấp đầu hứa
hẹn, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Phượng Lại, nhất thời phản ứng
không kịp, chỉ biết ngây ngốc ngẩng đầu lên, sau đó liền bắt gặp khuôn
mặt lạnh lùng của Phượng Lại.

Ngoại hình của daddy Phượng Lại Tà
thật khá, từ nhỏ tới giờ, cậu chưa từng gặp qua người nào đẹp đến vậy.
Cho nên lúc nói chuyện, cậu không dám nhìn thẳng, chỉ sợ nhất thời xúc
động sẽ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.

“Cút!” Phượng Lại nheo mắt nhìn An Kì, giọng nói lạnh lùng lặp lại.

“A!” An Kì hoảng sợ, còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị đôi mắt màu tím quỷ dị của Phượng Lại dọa đến cái gì cũng không biết, đành phải ba chân bốn
cẳng chạy ra khỏi nhà Phượng Lại Tà.

Trời ạ, daddy của Phượng Lại Tà thật là khủng khiếp nha, tuy rằng không có hành động gì, nhưng ánh
mắt chăm chú của hắn cũng đủ để làm người khác run sợ.

“Chủ nhân.” Tiểu K nhìn vẻ mặt Phượng Lại đang âm u, nhỏ giọng nói: “Thiếu niên kia nói, là tiểu thư đưa địa chỉ cho hắn.”

Chén trà trong tay bỗng nhiên xuất hiện khe nứt, Phượng Lại nheo mắt lại, ánh mắt đầy vẻ nguy hiểm.

Tiểu K theo bản năng lùi lại, Phượng Lại Tà rốt cuộc bị sao vậy, không ngờ
lại dám chọc giận chủ nhân, không lẽ nó thật sự không sợ chủ nhân ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận