Sắc mặt Phượng Lại tái nhợt, dưới sự hướng dẫn của Xưng Quân và Sí Viêm hắn đi tới căn phòng của Phượng Lại Tà. Sau khi được Sí Viêm chữa trị, vết thương trên vai, bụng và đùi nhìn bề ngoài thì giống như đã khôi phục hoàn toàn bình thường. Nhưng chỉ Sí Viêm và Phượng Lại biết, miệng vết thương khép lại chỉ là bề ngoài mà thôi, còn bên trong thì cần có một khoảng thời gian lớn để lành lại. Dù sao đó cũng không phải là múi tên ánh sáng bình thường, mà là mũi tên ánh sáng thánh quang do đại Thiên Sứ Micheal bắn ra.
Phượng Lại bước chậm rãi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa ngăn cách mọi người ở bên ngoài.
Xưng Quân nhìn hai tiểu Thiên Sứ phía sau thì khẽ nhíu mày, ngay sau đó dùng giọng điệu khách khí nói: “Mời hai vị đi theo ta, ta sẽ chuẩn bị phòng cho hai người.” Trải qua tất cả những chuyện vừa rồi, hắn đã hiểu được: hai tiểu Thiên Sứ trước mắt này đã phản bội Thiên giới, công khai chống lại Thiên Sứ trưởng Micheal, bọn họ vĩnh viễn không thể quay lại Thiên giới.
Hàn Ngự và Long Toa Toa gật đầu, chỉ có Sí Viêm còn ở lại. Hắn liếc mắt nhìn Xưng Quân, ra hiệu chính mình sẽ không tời đi.
Xưng Quân hiểu ý liền dẫn Hàn Ngự và Long Toa Toa rời đi.
Sí Viêm lẳng lặng dựa vào vách tường, đứng ở trước cửa bảo vệ hai người trong phòng.
Trong phòng, ánh đèn lờ mờ, tiểu mỹ nhân ngọt ngào ngủ yên.
Bước từng bước chậm rãi đến gần, đây là lần đầu tiên Phượng Lại cảm thấy bước chân mình nặng nề như vậy.
Hắn vượt qua khoảng cách ngắn ngủi đi đến trước giường, khi tử mâu chạm đến tiểu mỹ nhân đang ngủ say là lúc lồng ngực bị một đầu tóc bạc giống như một thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm vào.
Ngón tay run rẩy vuốt ve những sợi tóc bạc xa lạ. Đáy mắt Phượng Lại là bi thương và khiếp sợ không thể hình dung.
“Tại sao có thể như vậy...” Bờ môi gợi cảm khẽ mở, thanh âm tuyệt vọng bi thương bật ra không kiềm chế được mà run rẩy, đáy lòng hoảng hốt.
Phượng Lại quỳ gối trước giường Phượng Lại Tà, hai tay nắm thật chặt một lọn tóc bạc. Nét mị hoặc trong tử mâu giờ đây đã bị bi thương vô hạn vùi lấp. Tiểu Tà của hắn, tại sao… Tại sao tóc đen lại biến thành tóc bạc??!!
Khó có thể ức chế đau đớn trong ngực đang xông ra cuồn cuộn, hắn nắm chặt lấy lọn tóc, nặng nề cúi đầu hạ xuống một nụ hôn.
“Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…” Giọng nói khàn khàn nói lên áy náy vô tận. Hắn không biết phải biểu đạt như nào, nội tâm như chết chìm trong bi thương. Khi nhìn thấy một đầu tóc bạc của Tiểu Tà, đau nhức do ba mũi tên ánh sáng kia gây ra còn kém xa so với đau nhức trong lòng Phượng Lại.
Hắn chưa từng nghĩ đến, lần gặp mặt này, Tiểu Tà lại biến thành như vậy. Hắn đã từng nghĩ cô nhóc đã trưởng thành, trở nên thành thục. Nhưng thật không ngờ, cô nhóc lại có một đầu tóc bạc như vậy.
Những sợi tóc này giống như đang tố cáo hắn, quấn chặt lấy tim hắn.
Hắn từng cho rằng, thời gian sẽ khiến cô nhóc từ từ quên đi sự tồn tại của hắn. Hắn từng cho rằng, cô nhóc sẽ sống thật tốt tại ngôi nhà mà bản thân hắn đã chuẩn bị.
Nhưng, hắn sai rồi. Ngay từ lúc nghe được tin tức Tiểu Tà trở lại Ma giới do Long Toa Toa mang đến thì hắn biết hắn đã sai rồi, sai trầm trọng. Hắn đã đoán sai chấp nhất của Tiểu Tà, đoán sai tầm quan trọng của bản thân trong lòng Tiểu Tà.
Tất cả áy náy đều không thể thay đổi sự thực. Hắn cho rằng mình sẽ chết trong “ngày Thiên Sứ săn bắt” vào ba năm trước. Hắn cũng đã chuẩn bị thật tốt cho cái chết của mình, thế nhưng, hắn còn sống.
Được nhìn thấy cô nhóc một lần nữa - người đã cứu rỗi hắn.
Còn sống khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Nhưng sau khi gặp cô nhóc, từ nay về sau có thể đứng cạnh cô nhóc, hắn không thể không cảm thán từ tận đáy lòng:
Còn sống, thật tốt!!!
“Tiểu Tà, từ nay trở đi ta sẽ không rời khỏi con.” Thanh âm khàn khàn thốt ra lời hứa hẹn.
Hắn sẽ không để một loại sai lầm xảy ra đến hai lần. Nếu như bản thân hắn đã từng sống vì trách nhiệm trên lưng, thì từ giờ khắc bản thân may mắn có thể sống sót, hắn sẽ chỉ sống vì cô nhóc.
Ưu nhã đứng lên, khẽ cúi người xuống. Đôi môi Phượng Lại nhẹ nhàng phủ lên bờ môi khẽ mở như đóa hoa đào của Phượng Lại Tà. Ngón tay chạm nhẹ trên trán cô nhóc, hóa giải ma pháp Micheal đã hạ trước đó.
Phượng Lại Tà đang ngủ say cảm thấy có điều khác thường, hai mắt từ từ mở ra. Khẽ than một tiếng, đầu lưỡi bá đạo lại thừa dịp này mà chui vào chiếm đoạt tất cả vị ngọt thuộc về cô nhóc.
“A!!” Phượng Lại Tà kinh ngạc mở to hai mắt, đối diện với cô là đôi tử mâu mị hoặc. Ánh sáng dưới đáy mắt khẽ chuyển động tràn đầy ôn nhu cô không thấy đã lâu.
Là daddy!! Kinh ngạc qua đi, Phượng Lại Tà thả lỏng cơ thể, chủ động vươn chiếc lưỡi đinh hương.
Phượng Lại thấy Tiểu Tà nhắm mắt đáp lại nụ hôn của mình, trong lòng dâng lên yêu thương vô hạn. Bàn tay to bá đạo đỡ phía sau gáy, cường thế chiếm đoạt mùi vị trong miệng cô nhóc. Vội vàng hôn, có chút thô bạo, lại có chút dịu dàng.
Xa cách ba năm, tưởng niệm của Phượng Lại đối với Tiểu Tà không kém chút nào tưởng niệm của Tiểu Tà đối với hắn. Bất đồng chính là, tưởng niệm và khát vọng đều bị hắn dấu tại nơi sâu nhất trong lòng.
Thông qua nụ hôn này, toàn bộ khát vọng và nhớ thương ẩn trong tim hắn trong nháy mắt bùng lên. Nụ hôn kịch liệt khiến Tiểu Tà cảm thấy khó thở nhưng cũng không đẩy hắn ra dù chỉ một chút.
Liền chết triền miên.
Cho đến khi Phượng Lại Tà gần như không thể chịu được nữa Phượng Lại mới chậm rãi tách khỏi môi cô nhóc. Đôi mắt khẽ híp nhìn khuôn mặt cô nhóc vì nụ hôn mà nhiễm hồng, đáy mắt hiện lên nụ cười.
"Daddy..." Ngượng ngùng tiến vào trong ngực Phượng Lại, lòng Tiểu Tà đã bị hạnh phúc lấp đầy. không ngờ daddy lại đánh lén lúc cô đang ngủ. Trong lòng có chút vui sướng, lại có chút e lệ,
Trong trí nhớ daddy rất ít khi chủ động hôn cô nha.
"Tiểu Tà." Bàn tay to lớn chuyên chú vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô nhóc. Đáy mắt lại vì sợi tóc màu bạc của cô mà thoáng qua bi thương, nhưng bi thương kia rất nhanh bị hắn che dấu.
"Dạ?" Phượng Lại Tà ngẩng đầu, cười nhìn Phượng Lại, nhu thuận giống như con mèo nhỏ trong lòng chủ nhân.
"không cần gọi ta là daddy." Vừa vuốt ve đầu Tiểu Tà vừa nói, câu nói của Phượng Lại khiến Tiểu Tà ngẩn ra.
không kêu daddy? Vậy cô nên gọi là gì? Ba ba? Cha?
"Gọi tên của ta." một tay Phượng Lại nâng cằm cô nhóc, đáy mắt hiện lên sự dịu dàng.
Tên? Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to, trong nhất thời cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng rất nhanh mặt cô nhóc khẽ hồng. Chẳng lẽ, daddy để cô gọi tên daddy sao?
Phượng Lại kiên nhẫn nhìn Phượng Lại Tà, thu hết vẻ mặt của cô nhóc vào trong đáy mắt.
"Phượng... Lại..." nhỏ giọng gọi một tiếng, Phượng Lại Tà bỗng nhiên cảm thấy hai chữ này khiến tim cô đập thình thịch.
Tim, không tự chủ đập nhanh hơn.
"Bỏ chữ phía trước đi." Khóe miệng Phượng Lại khẽ nâng lên, cổ vũ Phượng Lại Tà càng lúc càng ngại ngùng.
"Lại..." Phượng Lại Tà do dự một lát rồi khẽ nói.
Ngay khi một chữ này được thốt ra, đôi môi bị Phượng Lại phủ lên một lần nữa.
Chưa kịp kinh ngạc đã bị hơi thở của Phượng Lại bao vây. Hạnh phúc bao bọc toàn thân cô.
Hai tay không tự chủ vòng qua cổ Phượng Lại, đáp lại nụ hôn của hắn.
"Tiểu Tà, gả cho ta."
Phượng Lại buông Phượng Lại Tà đã thở hổn hển ra, thốt ra câu nói chấn động.
"Ngài... ngài nói cái gì?" Phượng Lại Tà mở to hai mắt khó mà tin vào những gì mình vừa nghe được. Là ảo giác sao? Daddy... không đúng! Là Lại, tại sao lại nói như vậy?
Mặc dù đây là ước mơ từ trước tới nay của cô, thế nhưng tất cả hạnh phúc ập đến trong một ngày khiến cô cảm thấy choáng váng.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên khiến cô có chút không chịu nổi
"Em nguyện ý không?" Khuôn mặt tuyệt mỹ của Phượng Lại phóng đại trước mặt Phượng Lại Tà, dung mạo tuyệt mỹ của Phượng Lại khiến tim Phượng Lại tà suýt thì ngừng đập.
Phượng Lại lẳng lặng nhìn vẻ mặt khiếp sợ, hai mắt mở thật lớn của Phượng Lại, đáy lòng khẽ cười.
Từ lúc gặp lại cô nhóc, hắn đã có quyết định này. hắn sẽ không để ý đến những chuyện khác nữa, hắn chỉ cần cô nhóc.
không che dấu khát vọng và tình ý, hắn muốn cô nhóc làm cô dâu duy nhất của hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn cầu hôn một người. Mặc dù trên danh nghĩ hắn có rất nhiều vợ, thế nhưng đó cũng chỉ để kéo dài sinh mệnh bản thân hắn. Trừ điều đó ra thì không có chút tình cảm.
Cho dù là người đã sinh ra Phượng Lại Tà, cũng đã từng là vị hôn thê của hắn - Liên Kiều, cũng chỉ có tình bằng hữu. Nhiều hơn thì không có.
"Ngài... rốt cuộc ngài có phải daddy của em không?" không tin vào hạnh phúc bỗng nhiên ập xuống, Phượng Lại Tà không nhịn được khẽ hỏi một câu, hoài nghi Phượng Lại đang đứng trước mặt.
Phượng Lại cười khẽ. cô nhóc này, Phượng Lại giả không nghi ngờ, lại hoài nghi người thật là hắn.
không nói thêm nữa, một tay Phượng Lại ôm cô nhóc từ trên giường lên. Ngón tay khẽ động, khoác áo choàng lên người cô nhóc rồi bất thình lình ôm cô nhóc nhảy ra ngoài cửa sổ, ôm Tiểu Tà trong lòng bay lượn trong bầu trời đêm.
"A!!" Theo bản năng ôm lấy cổ Phượng Lại, Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to không hiểu hắn muốn làm gì.
Phượng Lại mở ra một cánh cửa dị giới ở giữa không trung, trong lúc Phượng Lại Tà còn hiếu kỳ thì ôm cô nhóc tiến vào.
Sí Viêm vẫn đang giữ ngoài cửa phòng, nghe thấy động tĩnh bên trong thì vội vã mở cửa vào nhưng chỉ nhìn thấy cửa sổ bị mở tung và hai thân ảnh bay lượn sau đó biến mất trong bầu trời đêm.
Khóe miệng nở một nụ cười phức tạp.
“Oa!!” Từ trong cánh cửa dị giới bay ra, Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đây chẳng phải là nơi ở mà lúc trước Lại chuẩn bị cho mình sao? Từ trên cao nhìn xuống cô có thể thấy rõ một chú mèo đang nằm ngủ trên lan can của căn phòng.
“Giờ em đã tin chưa?” Thanh âm Phượng Lại mềm nhẹ dễ nghe khiến tim Phượng Lại Tà đập lỡ một nhịp. Thì ra daddy… Lại, vì muốn chứng minh bản thân là thực, cho nên mới…
Càng như vậy, gương mặt Phượng Lại Tà càng nóng hầm hập.
Khẽ gật đầu, cô ngượng ngùng vùi người vào trong ngực Phượng Lại. Phượng Lại ôm cô chậm rãi hạ xuống trước phòng.
Tiểu K vẫn đang ngủ trưa bỗng cảm thấy một hơi thở quen thuộc. Hai mắt bất chợt mở ra thì bị hình ảnh trước mắt hù dọa ngã từ trên lan can phòng xuống.
“Chủ nhân!!” Trong khi vẫn đang rơi xuống, Tiểu K đã thốt lên tiếng kêu kinh ngạc.
Sau khi té trên mặt đất, nó lập tức nhảy dựng lên, khó có thể tin Phượng Lại thực sự đã trở về.
Chủ nhân vẫn sống!!!
Tiểu K suýt nữa thì cho rằng mình đang nằm mơ.
Phượng Lại gật đầu. Nương theo tiếng thét chói tai của Tiểu K, Kim Diện và Ngân Diện cũng từ trong phòng vọt ra. Khi hai người nhìn thấy Phượng Lại thì biểu cảm giống hệt Tiểu K, hoàn toàn bị hù dọa.
Ai tới nói cho bọn hắn biết, vì sao chủ nhân đã chết từ ba năm trước bỗng nhiên trở về? Hơn nữa còn ôm Tiểu Tà tiểu thư?
“Ừm.” Phượng Lại vẫn đang ôm Tiểu Tà khẽ mở miệng. Đây là lần đầu tiên hắn đến ngôi nhà mà hắn đã phân phó Kim Diện và Ngân Diện tạo nên.
Ôm Phượng Lại Tà tiến vào trong, đi tới phòng ngủ mà chính bản thân hắn chưa từng ở qua một ngày, đặt cô nhóc ngồi trên ghế.
Mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng có chút khẩn trương của cô nhóc, đôi tử mâu lưu luyến lướt qua từng nơi trên người cô, giống như muốn lấy lại ba năm lãng phí kia.
“Daddy… À, Lại…” Đầu óc có chút rối loạn, Phượng Lại Tà không biết làm sao để nói lên tâm tình hiện giờ của mình. Vui sướng không cần nói cũng biết, thế nhưng kinh ngạc quá mức cũng đến cùng lúc thì sẽ trở thành kinh hoàng nha.
Hạnh phúc chờ đợi đã lâu hiện tại xuất hiện ngay trước mắt, cô sao có thể bình tĩnh đối mặt được?
“Hửm?” Phượng Lại nhẹ nhàng lên tiếng, thấy Phượng Lại Tà không được tự nhiên cúi cái đầu nhỏ, không biết làm sao xoắn xoắn góc áo của mình.
Ý cười không tự chủ xẹt qua khóe môi.
Phượng Lại Tà nuốt nuốt nước miếng, ngang ngược kiêu ngạo hàng ngày vào giờ phút này biến mất vô tung vô ảnh. Cô len lén nhéo cánh tay nhỏ bé của mình, muốn xem bản thân có phải đang nằm mơ hay không thì bị đau nhức rõ ràng kia nhắc nhở, đây là sự thật.
Hàng thật giá thật.
“Tiểu Tà…” Cuối cùng Phượng Lại lựa chọn mở miệng trước, nếu không chỉ sợ cô nhóc này sẽ rối rắm đến mức đầu sắp bốc khói rồi.
Phượng Lại Tà vừa nghe thấy Phượng Lại gọi tên mình thì ngẩng đầu lên ngay lập tức, hai mắt chống lại đôi tử mâu ôn nhu dịu dàng kia.
Đôi mắt dịu dàng kia, đã bao lâu rồi cô chưa được thấy?
Ba năm, tròn ba năm cô không được nhìn thấy ánh mắt này. ๖ۣۜd9iễn❄đà1n❄ lê❄๖ۣۜqu.ý❄đôon Nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy khẩn trương muốn trốn tránh ánh mắt của hắn.
Trong lòng không nhịn được thầm mắng mình nhát gan.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên khiến cô cảm thấy hoảng hốt. Thế nhưng, cô lại yêu chết cái kinh hỉ này.
“Em!!” Đứng bật dậy, không đợi Phượng Lại mở miệng Phượng Lại Tà đã vọt tới trước mặt hắn, hai tay duỗi ra ôm chặt cổ hắn, cố sức kéo đầu hắn xuống. Trong nháy mắt đưa môi mình lên.
“Em nguyện ý!! Em muốn làm cô dâu của ngài!!” Khẩn trương lại có chút run rẩy, nhưng ánh mắt cô rất kiên định. Cô hận chết biểu tình kinh hoảng vừa rồi của mình. Bản thân mong đợi ngày này đã mười năm, hiện tại đã trở thành sự thật mà cô còn né tránh, quả thực đáng chết vạn lần.
Không chút do dự, cô dùng hành động của bản thân để chứng thực kiên định của mình.
“Daddy… Không, Lại, em yêu ngài! Từ lần đầu tiên nhìn thấy em đã yêu ngài, em yêu ánh mắt ngài, yêu cái cách ngài ôm em trong ngực, yêu yên bình và ấm áp ngài cho em, em yêu tất cả của ngài. Hãy để em làm cô dâu của ngài, cô dâu duy nhất.” Một tiếng trống vang lên cổ vũ tinh thần, Phượng Lại Tà nói ra những lời đã chôn dấu thật lâu nơi đáy tim. Con ngươi lóe sáng, thực xinh đẹp.
Cô không muốn bỏ qua một lần nữa. Tất cả mọi việc trong ba năm qua không ngừng hiện lên trong đầu, cô đã không thể tiếp nhận một thế giới không có hắn.
Tất cả những gì cô làm trong ba năm qua cũng chỉ vì hắn, cố chấp tin tưởng hắn còn sống, kiên định không để ý những lời khuyên giải an ủi của Ngân Diện, Kim Diện và Tiểu K. Cô kiên quyết trở về Ma giới, trở về Đông phương Huyết tộc, trở về phủ Bá tước - nơi mà hắn và cô ôm nhau ngủ.
Làm như vậy là vì muốn đoạt được danh hiệu Đệ nhất trong cuộc thi “võ đạo đại hội” lần này, sau đó có được tất cả đội quân Ma giới, đi lên Thiên giới yêu cầu sự thật.
Nhưng mà đã có thể buông bỏ tất cả, cô còn lý do gì để trốn tránh đây?
Không có! Không có bất kỳ lý do gì để cô cự tuyệt. Đây là nguyện vọng lớn nhất của cô trong mười ba năm qua, trở thành cô dâu của hắn, trở thành Bá Tước phu nhân.
Phượng Lại chậm rãi vươn tay vuốt ve gương mặt tinh xảo của Tiểu Tà, hắn thấy được sự kiên quyết và nghiêm túc trong đôi mắt cô nhóc.
Hắn nở một nụ cười, mỹ lệ mà ôn nhu.
Ôm cô nhóc vào trong ngực thật chặt. Hắn biết, từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ buông tay cô nhóc.
Thân ảnh màu đen nho nhỏ ngồi trước căn phòng không đóng cửa, một đôi mắt lục sắc lặng lẽ nhìn chăm chú vào hình ảnh trước mắt.
Nó có thể hiểu rằng giữa chủ nhân và Tiểu Tà đã có sự thay đổi hay không?
Tiểu K động động đôi tai màu đen nhìn Kim Diện và Ngân Diện thô bỉ ghé vào bên tường nghe trộm động tĩnh bên trong, ღdiễen⊹ddàn⊹lê⊹q9uý⊹đô-nღ một đôi mắt xanh biếc híp lại nhìn hai người bọn họ.
Nó nhớ rằng hai người kia là hai người nhiều tuổi nhất trong tứ đại hộ pháp, là hai lão ngoan đồng vừa ngu ngốc vừa cố chấp, từ khi nào thì hai người bọn họ cũng biết rình coi và nghe lén?
Quả nhiên, dưới sự uy hiếp của Phượng Lại Tà thì mưa dầm thấm đất, Ngân Diện và Kim Diện được xem là ngoan cố nhất cũng bị đồng hóa.
Tiểu K khẽ thở dài, vuốt mèo vung lên đóng cửa lại.
Lúc này, vẫn là để cho chủ nhân cùng Tiểu… Không, phải là nữ chủ nhân tương lai ở bên cạnh nhau đi.
Trong mắt Tiểu K lóe lên ánh sáng vui mừng và ấm áp.
Bước mèo ưu nhã mang theo hai người Ngân Diện và Kim Diện rời khỏi cửa phòng.
Trong phòng, hơi thở ấm áp chậm rãi chuyển động, an tĩnh mà hạnh phúc.