Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

“Đáng chết!”

Trước khi các Thiên Sứ đồng loại công kích thì đám người Phượng Lại đã có hành động. Bọn họ đứng giữa trung tâm thính phòng, l,q/d dùng hết sức lập kết giới lớn nhất có thể để cản lại thánh quang của Thiên Sức, dùng sức mạnh lớn nhất để giảm sự thương vong đến mức thấp nhất.

“Tiểu Ngôn!” Phượng Lại Tà đang khống chế Sóc Ngôn thấy một tia sáng trắng xuyên qua khe hở kết giới tiến vào bên trong lao thẳng về phía ngực Sóc Ngôn.

Mục tiêu của tia thánh quang kia, chính là cậu ta.

Trong lòng cô run lên, giây phút ấy muốn đẩy Sóc Ngôn ra nhưng là đã chậm. Ánh sáng trắng xuyên thấu lồng ngực đến phía sau lưng, nóng đến mức làn da trước ngực cô cũng bị thương.

Phía sau bị một sức mạnh mạnh mẽ kéo về đằng sau. Nháy mắt khi thánh quang chạm đến ngực, Phượng Lại Tà bị Phượng Lại kéo đến một nơi an toàn.

“Tiểu Tà!” Phượng Lại nhìn Phượng Lại Tà đang ngây ngốc, phần áo trước ngực cô đã bị thánh quang bắn thủng thành một cái lỗ để lộ ra ngoài một phần da thịt nhỏ, trên đó cũng đã xuất hiện vết cháy đen. Nếu không phải hắn ra tay kịp thời, chỉ sợ cô đã bị thánh quang xuyên thấu tim rồi.

“Bây giờ không phải lúc ngẩn người.” Phượng Lại vừa dùng một tay nâng mặt cô lên bắt buộc cô phải nhìn về phía mình, vừa chống đỡ kết giới nhíu mày nói.

“Em…” Ánh mắt Phượng Lại Tà nhìn từ trên cao xuống phía Sóc Ngôn ở trên mặt đất. Cô thấy khoé miệng cậu ta hàm chứa ý cười, toàn thân chật vật ngã trên đất.

“Bá Tước Phượng Lại, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, kết giới không chống đỡ được lâu nữa.” Nháy mắt khi thánh quang xuyên thấu qua khe hở kết giới, tim Phượng Tê gần như muốn nhảy ra, cũng may Phượng Lại Tà không bị thương. Hắn nhíu mày trầm giọng nói với Phượng Lại, mặc dù có mấy chục người chống đỡ kết giới có thể miễn cưỡng cản lại thánh quang của Thiên Sứ, nhưng thời gian càng lâu thì kết giới càng yếu.

Phượng Lại buông gương mặt nhỏ nhắn của Phượng Lại Tà ra, híp mắt nhìn cô.

“Lại, em có thể.” Phượng Lại Tà nhìn vào hai mắt Phượng Lại, kiên định gật đầu. Cô xoay người đảo mắt nhìn mọi người ở xung quanh thính phòng đang cố gắng duy trì kết giới.

Cô biết nếu đánh đơn lẻ thì mấy Thiên Sứ này còn lâu mới là đối thủ của bọn họ. Thế nhưng bây giờ bọn chúng tìm đúng thời cơ, đoán chắc rằng bọn họ sẽ không bỏ mặc những người vô tội trong thính phòng mới có thể áp chế bọn họ.

Mà hiện tại, bọn họ cần phải cần có vài người xung phong liều chết đi ra ngoài giải quyết từng Thiên Sức một để phá kết giới mà các Thiên Sứ đứng bên ngoài thiết lập, l;q]d chạy đi cầu viện Đông phương Ma tộc.

Mà nhiệm vụ quan trọng này không có người nào thích hợp hơn Phượng Lại Tà. Bởi vì yêu cầu để thực hiện điều này là cần sức mạnh tuyệt đối, phóng tầm mắt nhìn lại cũng chỉ có ba “đứa con cấm kỵ” là có thể gánh vác nhiệm vụ này. Nhưng Phượng Tê và Phượng Lại là sức mạnh tất yếu để bảo trì kết giới, một khi có một trong hai người rời đi thì kết giới sẽ lập tức sụp đổ.

Vì vậy, chỉ có thể là Phượng Lại Tà.

“Em phải cẩn thận, không được để bản thân bị thương.” Phượng Lại híp mắt nhìn thiếu nữ đã trưởng thành trước mặt, khẽ thở dài. Nếu có thể, hắn hi vọng cô không phải là người báo tin. Nhưng tình huống hiện tại, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác.

Mà hắn, tin tưởng năng lực của Tiểu Tà.

“Được tin em.” Phượng Lại Tà nở một nụ cười tươi ngọt ngào. Cô ngẩng đầu lên ấn một nụ hôn ngắn ngủi trên môi hắn. Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, cô giải phóng tất cả sức mạnh trong cơ thể mình. Khi ánh sáng màu tím khuếch tán, hai mắt của cô trở thành màu bạc.

Cô tuyệt đối sẽ không khiến Lại thất vọng.

Vào lúc Phượng Lại Tà đã chuẩn bị tốt, Phượng Tê và Phượng Lại cũng giải phóng toàn bộ sức mạnh của bản thân, đôi mắt hai người biến thành màu bạc, cả hai vừa củng cố kết giới vừa mở một con đường thông ra phía ngoài.

Phượng Lại Tà hít một hơi thật sâu rồi bay ra ngoài giống như một tia chớp. Phượng Lại và Phượng Tê ngăn cách thánh quang với con đường thông đến bên ngoài.

Nhưng Phượng Lại Tà vẫn hoàn toàn bại lộ tại đỉnh cao nhất của kết giới nơi mà sức mạnh không thể tới được.

Các Thiên Sứ sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này. Bọn họ phân ra một nhóm người bắn thánh quang về phía Phượng Lại Tà đang liều chết xông ra, ý đồ giải quyết cô ngay tại đây.

Nhưng bóng dáng của Phượng Lại Tà rất linh hoạt, uyển chuyển quỷ mị xuyên qua lớp thánh quang dày đặc, an toàn tránh được một lần lại một lần thánh quang công kích.

“Phá hồn!” Theo tiếng quát khẽ của cô, “thất thải hoàn” trên cổ tay phóng ra một quang tiên màu xám bạc như một tia chớp bổ về phía Thiên Sứ. Quang tiên đảo qua, sau một tiếng kêu rên, Thiên Sứ hoá thành bụi bặm.

“Đây là thứ quỷ gì vậy!” Trong nhóm Thiên Sứ có người sinh ra cảm giác sợ hãi đối với vũ khí của Phượng Lại Tà. Mắt thấy đồng bạn của mình từng người từng người bị thiếu nữ cầm quang tiên tiêu diệt, l,q;d còn phía bên mình thì không làm tổn thương được một sợi lông của đối phương thì trong lòng đa số Thiên Sứ đều dâng lên một cảm giác sợ hãi.

Quang tiên trong tay cô giống như lưỡi hái của Tử Thần, vô tình thu gặt sinh mệnh của bọn họ.

“Không muốn chết cút ngay.” Phượng Lại Tà xoay người né tránh thánh quang vụt đến, sau đó phản đòn, quang tiên bắn phá mà qua, nháy mắt đã lấy mất tính mạng của ba Thiên Sứ.

Mắt thấy kết giới gần trong gang tấc, cô thầm cắn răng, né tránh công kích của thánh quang rồi mạnh mẽ vung quang tiên lên.

“Phá giới.”

Theo tiếng điện lưu va chạm, kết giới vững chắc bị phá thành một lỗ hổng lớn.

Phượng Lại Tà tận dụng thời cơ Thiên Sứ không kịp phản ứng vọt ra ngoài.

“Đáng chết, mau tu sửa kết giới, để thoát một người không quan trọng, chỉ cần có thể giết chết đám người bị vây bên trong là được rồi.” Một Thiên Sứ dẫn đầu thấy người thiếu nữ giống như Tử Thần trong chớp mắt đã xông ra ngoài thì trong lòng kinh sợ. Nếu để một người khủng bố như vậy ở bên trong, còn không bằng để cô ta chạy đi.

Ít nhất như vậy thì bọn họ sẽ không bị quang tiên đáng sợ kia đoạt đi sinh mệnh.

Các Thiên Sứ vẫn không ngừng phóng thánh quang đi công kích kết giới, họ quyết tâm muốn khiến những người ở bên trong kiệt lực mà chết.

Nếu như không phải nhận được mệnh lệnh của Thiên sứ trưởng Micheal thì những Thiên Sứ ẩn núp trong Ma giới bọn họ sao có thể bỗng nhiên tụ tập ở đây.

Bọn họ dựa theo mệnh lệnh của Thiên Sứ trưởng đến phá hỏng trận đấu “võ đạo đại hội”, mục đích là để trước ngày “đại chiến Thiên – Ma” làm suy yếu thực lực của Ma giới. Bọn họ rất là tò mò, nếu như top ba chết ở chỗ này thì Ma giới sẽ cử người nào đến tham gia “đại chiến Thiên – Ma”.

Phượng Lại ở trong kết giới thấy Tiểu Tà an toàn thoát đi thì đáy mắt xuất hiện ý cười.

Quả nhiên Tiểu Tà của hắn đã trưởng thành, sự trưởng thành của cô tốt hơn nhiều so với dự liệu của hắn.

Ngược lại, Sóc Ly và Sóc Ẩn cùng chống đỡ kết giới bi thống nhìn Sóc Ngôn ngã trên mặt đất. Bọn họ từ phía xa thấy cậu ta ngẩng mặt nằm trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ chiến đấu với các Thiên Sứ. Miệng vết thương trên ngực cậu ta có máu tươi không ngừng chảy ra nhuộm đỏ mặt đất nơi cậu ta nằm.

“Bá Tước Phượng Lại, chỉ sợ kết giới không chịu được lâu nữa.” Phượng Tê âm thầm cắn răng, sau khi Tiểu Tà trốn ra ngoài thì công kích của Thiên Sứ bỗng mạnh hơn rất nhiều. Xem ra bọn họ sợ lại có người lao ra nên muốn tốc chiến tốc thắng, giải quyết bọn họ.

Những người phía sau thính phòng đang đầy kỳ vọng nhìn mấy chục người đang chống đỡ kết giới, trong lòng họ biết rõ, l'qd sống chết đặt trên thân những người kia.

Hai bên cùng giằng co.

“Cần thêm một lát nữa.” Phượng Lại nheo mắt lại, một lần nữa sử dụng sức mạnh để củng cố phía trên kết giới. Tiểu Tà đã thoát ra ngoài, hắn tin rằng cô sẽ nhanh chóng đưa viện binh đến, mà hiện tại điều bọn họ cần phải làm chính là trước khi cô đưa viện binh đến cần phải cố gắng chống đỡ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Trên trán những người chống đỡ kết giới toát ra những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu.

Hơn nữa đã có người vì kiệt sức mà ngã xuống.

Trái lại nhóm Thiên Sứ thì bị đối phương ra sức chống cự mà không còn nhẫn nại, họ không ngừng gia tăng độ mạnh công kích, muốn nhanh chóng đánh vỡ kết giới đáng chết kia.

Cánh tay đám người Sí Viêm đã run run, chỉ bằng mấy chục người bọn họ muốn chống đỡ một kết giới khổng lồ như vậy, lại không ngừng củng cố, sửa chữa những nơi bị thánh quang của Thiên Sứ làm thủng nên đã tiêu hao gần hết sức lực. Nhưng hắn lại cắn môi thật mạnh gắng gượng chịu đựng.

Ngoại trừ hai “đứa con cấm kỵ” là Phượng Tê và Phượng Lại thì hầu hết mọi người đêu đã cạn kiệt thể lực. Sở dĩ có thể tiếp tục gắng gượng, một mặt là vì sức mạnh chủ yếu để duy trì kết giới là do Phượng Lại và Phượng Tê gánh vác, một mặt là vì nếu như kết giới bị phá vỡ thì mọi người sẽ trực tiếp nhận thánh quang của Thiên Sứ.

Nếu như vậy thì tất cả nỗ lực trước đó đều thành bọt nước.

Ngay khi sức mạnh của Sóc Ly hao hết khiến kết giới xuất hiện một lỗ thủng lớn, mọi người đang muốn sửa chữa thì Thiên Sứ lựa đúng thời cơ, chuẩn bị công kích thì một tiếng nổ mạnh vang lên.

Tầng ngoài cùng, từ Thiên Sứ dựng lên kết giới bị người ở bên ngoài cường ngạnh phá huỷ.

Tất cả Thiên Sứ kinh ngạc quay đầu thì thấy ngàn vạn đại quân Đông phương Ma tộc hội tụ ngay trước mắt, một mảnh đen ngòm, sát khí đầy trời.

Mà đứng đầu đội ngũ chính là thiếu nữ đã chạy trốn lúc trước, mà cạnh cô chính là Hoả Đề vừa mới tuyên bố bỏ quyền.

“Thiên giới lại dám tác loạn ở Đông phương Ma tộc của ta, xem ra các người càng ngày càng không hiểu quy củ rồi.” Hoả Đề cuồng ngạo ngẩng đầu nhìn các Thiên Sứ trên bầu trời, đáy mắt xuất hiện sát khí tàn bạo.

Khi hắn nhìn thấy Phượng Lại Tà vọt vào Vương cung hắn liền cảm thấy có chuyện không ổn. l,q-d Lúc nghe thấy cô kể lại tất cả hắn liền suất lĩnh quân đội Đông phương Ma tộc chạy đến đây.

Có câu nói cứu người như cứu hoả, cần phải tranh thủ thời gian.

Bằng không, nếu hắn xin chỉ thị từ phụ vương thì phía sau hắn sẽ không chỉ có mấy ngàn người, mà là mười vạn đại quân Đông phương Ma tộc.

Thiên Sứ dẫn đầu khiếp sợ nhìn đội quân Ma tộc nhanh chóng tới đây, bất giác nuốt ngụm nước miếng. Hắn vốn tưởng rằng thiếu nữ này là chạy trốn, không ngờ cô ta lại gọi cứu binh đến. Nhìn đội quân Ma giới đông nghịt trước mắt, cho dù hắn tự tin cũng không hồn nhiên cho rằng bằng vài trăm Thiên Sứ bọn họ có thể giải quyết hết mấy ngàn đại quân Ma tộc này. Hơn nữa còn là trong tình huống bọn họ không có hậu viện.

Hiện giờ kết giới đã bị phá, viện binh của họ muốn chạy tới là chuyện quá đơn giản rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, tình huống đã có sự thay đổi lớn, các Thiên Sứ đồng loạt dừng tay tụ tập đến phía sau Thiên Sứ dẫn đầu, khẩn trương nhìn đội quân Ma tộc bỗng xuất hiện trước mắt.

“Lại.” Các Thiên Sứ dần lui về phía sau thính phòng mấy chục mét, đám người Phượng Lại cũng giải trừ kết giới, mọi người cùng bay về phía đại quân Ma tộc tìm kiếm sự che chở.

Mà Phượng Lại Tà thì trực tiếp nhào vào trong ngực Phượng Lại, gắt gao ôm eo hắn.

“Em làm tốt lắm.” Đáy mắt Phượng Lại mang theo ánh sáng cưng chiều và vui mừng, hắn ôm cô ở trong ngực, nói khẽ. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Thiên Sứ lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nói: “Nếu muốn mạng, thì biến đi. Cút về Thiên giới nói cho Micheal biết, vào ‘đại chiến Thiên – Ma’ là lúc ta chờ hắn trên chiến trường.”

Các Thiên Sứ sửng sốt, không ngờ “đứa con cấm kỵ” này lại có can đảm gọi thẳng tên của Thiên Sứ trưởng.

Muốn nổi giận, lại sợ hãi mấy ngàn tinh binh phía sau đối phương, ánh mắt của tất cả mọi người cùng hướng về phía Thiên Sứ dẫn đầu.

“Lui lại.” Thiên Sứ dẫn đầu âm thầm cắn răng, trong lòng thì hối hận không thôi. Nếu sớm biết cô gái này rời đi sẽ khiến tình hình chiến đấu xoay chuyển thì cho dù lúc đó hy sinh càng nhiều Thiên Sứ cũng phải giết cô ta. Mà bây giờ, tất cả đã quá muộn.

Ngàn binh Ma tộc tiến đến, bọn họ đã không thể xoay chuyển.

Sau một tiếng ra lệnh của Thiên Sứ dẫn đầu, các Thiên Sứ mở ra cánh cửa dị giới thông đến Thiên giới, nhanh chóng biến mất ở trước mặt mọi người.

“Lại, thả bọn họ đi như vậy sao?” Phượng Lại Tà cảm thấy hơi khó tin, đám người Thiên Sứ kia khiến bọn họ chật vật như vậy mà thả bọn họ đi dễ dàng như vậy sao.

Phượng Lại nhẹ nhàng cong khoé môi lên, quay đầu nhìn mọi người đang trong tình trạng kiệt sức: “Trận quyết đấu chính thức sẽ đến nhanh thôi. Trước đó chúng ta không cần thiết đi làm chuyện giết địch 1000 tự tổn hại 800 này.”

Cho dù bọn họ chiếm ưu thế, nhưng trong số những người này có rất nhiều người đã hao hết sức mạnh. Nếu chỉ bằng mấy ngàn binh lính phía sau Hoả Đề, tuy rằng có thể tiêu diệt Thiên Sứ không còn một người thì bọn họ cũng bị tổn thất không nhỏ.

So với tức giận nhất thời, không bằng để ngày sau tính sổ.

“Em hiểu.” Phượng Lại Tà hiểu rõ gật đầu. Quả nhiên cho dù khi nào thì cái đầu của Lại vẫn luôn lí trí.

“Hoàng tử Hoả Đề, xin hãy mang mọi người quay về nghỉ ngơi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.” Phượng Lại nhìn Hoả Đề, ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, phút chốc đã hiểu được ý tứ.

Hoả Đề nhìn Phượng Lại Tà, dừng một chút liền phân phó binh lính thủ hạ đưa những người kiệt sức về vương cung.

Sau khi mọi người rời đi thì trong hội trường vẫn có bốn người chưa rời đi. Đó là Phượng Lại và Tiểu Tà, cùng với Sóc Ẩn đỡ Sóc Ly từng bước đến gần Sóc Ngôn đang nằm trên mặt đất.

“Tiểu Ngôn, em cần gì phải như vậy.” Sóc Ly đẩy Sóc Ẩn đang nâng mình ra, trực tiếp ngã ngồi dưới đất ôm Sóc Ngôn nằm trong vũng máu.

“Ưm…” Sauk hi bị thương nặng, lại thêm mất máu quá nhiều, sinh mệnh của Sóc Ngôn gần như đã đến giới hạn. Sợ rằng ngay chính bản thân cậu ta cũng không nghĩ tới bản thân mình sẽ chết một cách dễ dàng như vậy. Trên mặt cậu ta mang theo nụ cười trào phúng, ánh mắt chậm rãi nhìn Tiểu Tà được Phượng Lại ôm ở trong ngực.

“Tôi hận… cô…” Tiếng nói khàn khàn mà mỏng manh, ánh mắt Sóc Ngôn nhìn cô dần trở nên mơ hồ.

Phượng Lại Tà nhíu mày, sau khi nhìn thoáng qua Phượng Lại thì đi đến bên người Sóc Ngôn, ngồi xổm xuống.

“Tôi biết cậu hận tôi.” Giọng nói của cô rất nhẹ. Cô chậm rãi vươn tay cầm một bàn tay của cậu ta lên. l)q/d Cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể của cậu ta đang dần hạ xuống, sắc mặt cũng dần tái nhợt, sinh mạng của cậu ta sắp kết thúc.

Vào giây phút này, cô không tức giận hoặc hận cậu ta, cho dù cậu ta hận cô, trăm phương nghìn kế muốn giết cô.

“Tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Trên thế giới chỉ có một Phượng Lại Tà, tôi không vĩ đại như vậy.” Cô cũng không hối hận vì tất cả những gì bản thân làm vào lúc trước. Nhưng cô lại cảm thấ bi thương đối với sự thay đổi của cậu ta.

Bọn họ từng là bạn bè, ít nhất ở trong cảm nhận của cô là như vậy.

“Tôi… hận cô…” Sóc Ngôn lặp lại câu nói, ánh mắt càng ngày càng đục. Sóc Ly đang ôm cậu ta cảm thấy vô cùng bi thương.

“Tiểu Ngôn, đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Em trai của hắn, hắn phải làm như nào mới có thể cứu vãn tất cả. Trái tim Sóc Ly giống như bị xé rách. Sóc Ẩn đứng ở một bên tuy không nói gì, nhưng bộ dáng trầm mặc này của hắn lại càng khiến người khác đau lòng.

“Đại ca… thực xin lỗi… Em không xứng… không xứng làm em trai của các anh… không xứng…” Xin lỗi, tuy rằng quá muộn, nhưng nếu cậu ta không nói thì sẽ không còn cơ hội mở miệng.

Thực xin lỗi, cậu ta là một người em trai không xứng đáng. Cậu ta bốc đồng rời đi, bốc đồng từ bỏ thân phận Lang tộc của mình, bốc đồng vì thù hận của bản thân mà kéo mọi người vào vực sâu vô tận, kết quả lại không thu hoạch được gì.

Dường như trước mắt xuất hiện một luồng ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào thân thể cậu ta. Thân thể cậu ta càng ngày càng trầm, suy nghĩ như chìm vào trong làn nước ấm.

Thật xin lỗi….

“Tiểu Ngôn, em mãi mãi là em trai của anh.” Sóc Ly ôm thật chặt thân thể dần mất đi độ ấm trong lòng, nhìn đôi mắt Sóc Ngôn mất đi tia sáng cuối cùng, khoé môi cậu ta nở một nụ cười chua sót, không cam lòng, rất nhiều cảm xúc cũng không thể mở miệng nói ra.

Trầm mặc, tất cả mọi người đều trầm mặc vào giây phút này.

Sóc Ly ôm Sóc Ngôn đã không còn sức sống vào trong ngực, hắn cúi đầu thật thấp, bả vai run rẩy kịch liệt.

Bàn tay Phượng Lại Tà khẽ run, cô chậm rãi buông bàn tay Sóc Ngôn ra.

Một đôi tay, ôm cô vào lòng.

“Tiểu Tà, chúng ta trở về thôi.” Giọng nói của Phượng Lại vang lên bên tai cô. Cô chôn đầu trong vòm ngực hắn gật đầu, không nói một lời nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui