Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Sắc trời hơi tối lại, Phượng Tê đưa Phượng Lại Tà trở lại phòng, sau đó liền rời khỏi.

Phượng Lại Tà vừa bước vào phòng thì đã nhìn thấy Tiểu Bạch đang đứng đờ người cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía mình.

“Tiểu Bạch.” Phượng Lại Tà khẽ gọi.

“Cuối cùng ngươi cũng đã về.” Tiểu Bạch xoay người, bước tới cạnh Phượng Lại
Tà, lập tức ngửi thấy mùi của Phượng Tê lởn vởn quanh cơ thể cô bé.

“Tối nay có vũ hội, ngươi có muốn đi không?” Phượng Lại Tà đi tới cạnh
giường, thả người nằm xuống. Mặc dù vũ hội này là để nghênh tiếp gã “mèo mặt tịt” kia, nhưng nó vẫn cảm thấy hiếu kỳ không biết vũ hội ở ma giới có giống như ở nhân giới hay không.

“Không.” Tiểu Bạch sải bước tới cạnh Phượng Lại Tà.

“Cái vòng trên tay ngươi là từ đâu mà có?” Đợi suốt một buổi chiều, cuối cùng, Tiểu Bạch cũng có cơ hội truy hỏi.

“Ngươi nói cái này?” Phượng Lại Tà tháo chiếc vòng tay xuống, đặt trước mặt
Tiểu Bạch. Thái độ của Tiểu Bạch từ khi nhìn thấy vòng tay này rất kì
quái, chẳng lẽ vũ khí của sư phụ đưa cho có cái gì bất thường sao?

Nhìn thấy vòng tay gần sát mặt mình, ánh mắt của Tiểu Bạch lóe ra vẻ kích động.

“Mau nói cho ta biết ai đưa cho ngươi cái vòng này?” Giọng nói của Tiểu Bạch có chút xúc động.

Phượng Lại Tà nhíu mày nhìn Tiểu Bạch, sau đó đưa tay cầm lấy hai lỗ tai của nó, ra sức vò nắn.

“Ngươi dám nói với ta như vậy, hôm nay ta cho ngươi thấy Võ Tòng năm đó làm
cách nào để đả hổ.” Nói xong, cơ thể mềm mại liền nhảy lên người Tiểu
Bạch, cố sức đè nó xuống, đôi tay vẫn nắm chặt lấy hai tai Tiểu Bạch,
nhất quyết không chịu buông ra.

“Nói mau, nói là ngươi sai rồi.” Phượng Lại Tà uy hiếp.

Tiểu Bạch đang hết sức sốt ruột, lại bị Phượng Lại Tà chơi đùa như vậy,
trong lòng hận không thể đột ngột xoay người hất cô nhóc này xuống đất
bất tỉnh. Có điều, vì một tương lai an toàn, nó quyết định từ bỏ ý định
phản kháng.

“Ta sai rồi.” Nó là kẻ biết thức thời, co được dãn được.

“Ngoan.” Phượng Lại Tà thỏa mãn vỗ vỗ đầu sói, sau đó nằm sấp xuống người Tiểu
Bạch. Ai biểu bộ lông của Tiểu Bạch lại êm ái như vậy chứ, so với cái
giường kia thì càng dễ chịu hơn.

“Vòng tay là do sư phụ của ta đưa, có vấn đề gì sao?” Phượng Lại Tà cầm lấy vòng tay, trả lời.

“Sư phụ của ngươi là ai?” Tiểu Bạch khẩn trương hỏi.


“Tiểu Bạch, dáng vẻ của ngươi rất khẩn trương, vòng tay này có cái gì bất
thường sao?” Phượng Lại Tà cảm thấy kỳ lạ, Tiểu Bạch từ bao giờ thì có
hứng thú với cái vòng tay này, mà tại sao nó không hỏi cách sử dụng,
cũng không hỏi khả năng phá hoại của vũ khí mà lại hỏi tới chủ nhân tiền nhiệm của vòng tay chứ?

“Đó là pháp khí của lang tộc: Thất sắc
thủ hoàn.” Tiểu Bạch biết nếu như không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Phượng Lại Tà thì cô bé sẽ chẳng bao giờ trả lời câu hỏi của nó.

“Ừ,
làm sao ngươi biết?” Lúc nhận lấy vòng tay, nó cũng có nghe sư phụ nói
tới việc này, bởi vì vòng tay có thể kéo thành sợi roi với bảy màu sắc
khác nhau, cho nên được gọi là “thất sắc thủ hoàn”. Nhưng mà, Tiểu Bạch
tại sao lại biết?

““Thất sắc thủ hoàn” là pháp khí cổ truyền của
hoàng tộc Đông phương lang tộc, chỉ có hoàng thất lang tộc mới có được.” Tiểu Bạch nhìn vòng tay của Phượng Lại Tà, ra chiều suy tư.

“Ồ…
Không lẽ sư phụ thuộc hoàng tộc? Vậy thì lúc ta lấy vòng tay của sư phụ
đi, người hẳn là rất buồn phiền rồi.” Phượng Lại Tà ngồi dậy nhìn vòng
tay, ban đầu, nó cũng không nghĩ nhiều như vậy, xin sư phụ thứ vũ khí
này đơn thuần là vì cảm thấy nó rất lợi hại mà thôi.

“Sư phụ của ngươi tên là gì? Hắn có phải là người của lang tộc không?” Tiểu Bạch hỏi.

“Sư phụ ta tên là Sóc Li, đúng vậy, sư phụ là người của lang tộc.” Phượng
Lại Tà thành thật trả lời. Vừa nói xong, nó liền cảm thấy cơ thể của
Tiểu Bạch cứng đờ, sau đó, Tiểu Bạch kích động nhảy dựng lên, hất cả
người Phượng Lại Tà ngã sấp xuống giường.

“Ngươi nói Sóc Li? Sóc Li không chết?” Tiểu Bạch kích động hỏi.

“Sư phụ ta sống khỏe như vậy, chết cái gì mà chết.” Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn hành động quái dị của bạch lang. Thông qua thái độ của Tiểu Bạch,
nó cũng đã đoán được là Tiểu Bạch có quen biết sư phụ.

“Vậy bên cạnh anh ấy có phải là còn một người tên là Sóc Ngôn?” Tiểu Bạch tiếp tục hỏi.

“Làm sao ngươi biết?” Phượng Lại Tà gật đầu.

“Họ không có chết, cả hai người họ đều không có chết.” Tiểu Bạch nhảy xuống giường, đi bộ vòng quanh căn phòng, miệng liên tục lầm bầm. Sau đó, nó
chạy tới cạnh cửa sổ, tru lên một tiếng thật dài.

Phượng Lại Tà đờ người ra trước hành động của Tiểu Bạch, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

“Họ đang ở đâu? Hiện tại họ đang ở đâu?” Tiểu Bạch kích động hỏi, nó muốn ngay lập tức tìm thấy họ.


“Họ đang ở nhân giới.”

“Nhân giới, ta muốn quay về nhân giới.” Tiểu Bạch nhảy tới cạnh người Phượng Lại Tà, mở miệng nói.

“Ngươi làm sao vậy? Ngươi biết bọn họ sao?” Phượng Lại Tà cảm thấy Tiểu Bạch
hình như có dấu hiệu mắc bệnh dại, không biết là nó có cần mang Tiểu
Bạch đi tiêm vắc-xin phòng bệnh hay không đây?

“Biết, dĩ nhiên là ta biết bọn họ.”

“Nhưng mà, ngươi làm sao quay về nhân giới được?” Phượng Lại Tà không muốn dội một gáo nước lạnh lên người Tiểu Bạch, nhưng sự thật đúng là như vậy
mà: Tiểu Bạch bị nó triệu tới đây, bây giờ làm sao trở về?

Quả nhiên, lời nói của Phượng Lại Tà giống như một gáo nước lạnh làm đông lại nhiệt huyết đang dâng trào của Tiểu Bạch.

“Ta có thể mở cửa thông qua nhân giới cho ngươi, nhưng mà ta lại không thể
cùng ngươi trở về, như vậy thì ngươi làm sao tìm được sư phụ?” Suy nghĩ
của động vật đúng là đơn giản, đúng là tứ chi phát triển còn não bộ thì
không, chưa suy tính kĩ càng thì đã vội vã đòi về.

Lời nói này
của Phượng Lại Tà đã triệt để phá vỡ ảo tưởng của Tiểu Bạch. Bạch lang
từ dáng vẻ hiên ngang phấn chấn, trong nháy mắt đã trở nên ảm đạm không
sức sống.

“Được rồi, ta hứa với ngươi, sau khi rời khỏi hoàng
cung sẽ mang ngươi về nhân giới tìm sư phụ.” Nhìn bộ dạng ủ rũ của Tiểu
Bạch, Phượng Lại Tà đành mở miệng hứa hẹn. Tuy rằng nó thích bắt nạt
Tiểu Bạch, nhưng thật ra vẫn rất quan tâm tới chú thú cưng này.

Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn Tiểu Tà, sau đó gật gật đầu, thế nhưng tinh thần vẫn không thể hưng phấn được như lúc đầu.

Một lát sau, một tiếng gõ cửa xuất hiện ngoài cửa phòng.

Phượng Tê mở cửa phòng bước vào, trên tay là một bộ quần áo. Tiểu Bạch uể oải
ngước mặt lên, sau đó ung dung đi tới cạnh giường, nằm sấp xuống.

“Đây là lễ phục chuẩn bị cho buổi tối hôm nay. Gần tới lúc đó, em thay vào
rồi anh đưa em đi vũ hội.” Phượng Tê đặt lễ phục lên giường.

“Phượng Tê, em hỏi anh một chuyện có được không?” Phượng Lại Tà bỗng nhiên chăm chú nhìn Phượng Tê.

“Em hỏi đi.” Phượng Tê gật đầu.

“Tối nay anh cũng mặc lễ phục đúng không? Vậy anh mặc âu phục hay là áo

bành-tô?” Phượng Lại Tà nghiêm chỉnh hỏi. Nó thề là nó không có ý đồ gì
hết, chỉ đơn giản là thắc mắc trang phục tối nay của Phượng Tê mà thôi.

[Áo bành-tô: áo khoác ngoài, chi tiết ~> xin mời vào Google tìm hình ảnh ]

Khóe miệng Phượng Tê hơi run run, nhóc con này, một ngày không đem giới tính của hắn ra nói đùa chắc là sẽ chết phải không?

“Anh trả lời đi.” Phượng Lại Tà nắm lấy cánh tay Phượng Tê, ngửa đầu nhìn
hắn, đôi mắt to nháy nháy khiến người khác không thể từ chối yêu cầu của mình được.

“Váy.” Phượng Tê bất đắc dĩ mở miệng, dù sao, tối nay cô bé cũng sẽ thấy, vậy thì trực tiếp nói ra cũng thế thôi.

“Huyết tộc các anh không ai phát hiện thân phận của anh sao?” Phượng Lại Tà
nheo mắt, hoài nghi không biết người của huyết tộc có phải đều bị mù hay không. Dù rằng Phượng Tê thật sự rất giống nữ giới, nhưng mà người bình thường chỉ cần cẩn thận một chút đều không khó phát hiện ra rằng trong
vẻ đẹp của Phượng Tê mơ hồ hiện ra nét anh dũng. Phụ nữ giống đàn ông
cũng có nhiều, nhưng như Phượng Tê thì hơi quá… Hơn nữa, tối nay Phượng
Tê sẽ mặc váy, những phần lộ ra ngoài chẳng lẽ không làm cho người khác
chú ý sao? Bất kể là huyết tộc hay nhân loại, điểm đặc thù trên cổ chắc
chắn cũng sẽ không biến mất.

Vì vậy, ngay lần đầu thấy ảnh chụp của Phượng Tê, nó đã cảm thấy nghi ngờ về giới tính của anh ta rồi.

“Ha ha.” Phượng Tê nhún vai, cười nhạt không nói. Mãi cho tới khi Phượng Tê xuất hiện trong phòng của Phượng Lại Tà vào buổi tối thì cô bé mới mang toàn bộ thắc mắc của mình nuốt trở vào bụng.

Đừng nói là người
của huyết tộc, ngay cả Phượng Lại Tà – dù đã biết được giới tính chân
thật của Phượng Tê, sau khi nhìn thấy Phượng Tê trong bộ trang phục xinh đẹp diễm lệ kia đều có cảm giác muốn phun máu mũi, huống chi là những
người khác.

Một chiếc váy dài màu lam tôn lên thân hình thon dài
của Phượng Tê, trên cổ là hai sợi dây chuyền được khảm bảo thạch rất
tinh tế, vừa vặn che khuất cổ Phượng Tê, tóc dài rũ xuống lưng, hai bờ
vai cùng lưng để lộ ra ngoài càng tô thêm nét phong tình, nhưng đồng
thời lại khiến người khác không thể tùy tiện tới gần.

“Phượng Tê đẹp quá nha, em yêu anh mất rồi, làm sao bây giờ?” Phượng Lại Tà giả vờ si mê, ôm mặt nhìn Phượng Tê.

Phượng Tê không hài lòng liếc mắt nhìn Phượng Lại Tà, nhưng đáy lòng lại cảm thấy hỗn loạn trước lời đùa giỡn của cô bé.

“Sao em còn chưa thay quần áo?” Phượng Tê nhìn thấy Phượng Lại Tà vẫn chưa
mặc lễ phục vào, không khỏi thở dài. Hắn bước tới cầm bộ đồ nhét vào tay Phượng Lại Tà, sau đó đẩy cô bé vào toilet.

Phượng Tê đứng ngoài chờ đợi, ánh mắt dừng lại trên người bạch lang vẫn đang nằm rạp trên
mặt đất. Là đầu óc hắn xuất hiện ảo giác hay là bạch lang ngày hôm nay
hoàn toàn không có chút tinh thần nào?

Tiểu Bạch miễn cưỡng ngước mắt nhìn thoáng qua Phượng Tê, sau đó tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Trời, cái bộ đồ này là do ai chọn vậy?” Bỗng nhiên, giọng nói của Phượng Lại
Tà truyền ra. Giữa lúc Phượng Tê đang nghi ngờ, cô bé mở cửa đi ra, mang trên người bộ lễ phục màu đỏ như lửa đốt, tôn lên màu da trắng nõn
khiến cho kẻ khác si mê.

Nhưng mà, điều làm cho Phượng Lại Tà cảm thấy khó chịu chính là: cổ áo của bộ lễ phục này được khoét sâu, để lộ
ra một mảng da thịt lớn, giống như đang kích thích người khác.


Hai mắt của Phượng Tê hầu như dính chặt vào người Phượng Lại Tà. Rốt cuộc
là ai đã lựa chọn bộ lễ phục này, quả thật cực kỳ thích hợp với dáng
người nhỏ nhắn của cô bé, nhưng cũng quá hở hang, hầu như chỗ nào có thể lộ ra thì đều để lộ hết cả.

Một luồng nhiệt chạy ngang qua bụng hắn, Phượng Tê hít vào một hơi thật sâu, cố gắng đè xuống sự xúc động này.

“Hu hu, em không mặc cái này đi ra ngoài đâu.”

Phượng Lại Tà nhíu mày nhìn mảng da thịt trắng như tuyết trước ngực mình, nếu
như để cho nó biết là tên chết tiệt nào chọn lựa cái bộ đồ này, nó chắc
chắn sẽ đi bóp chết hắn.

“Cái này…” Phượng Tê cảm thấy khó xử.
Thật lòng, hắn cũng không muốn nhìn thấy Phượng Lại Tà ăn mặc như vậy đi dự vũ hội, nhưng mà…

“Không còn thời gian nữa rồi.” Phượng Tê nói.

Không thể tránh khỏi, Phượng Lại Tà chỉ có thể thở dài đi ra ngoài.

“Ồ, không đoán ra được tuổi em còn nhỏ nhưng mà có võ nha.” Một giọng nói trêu đùa vang lên sau lưng Phượng Lại Tà.

Phượng Lại Tà quay đầu lại, liền nhìn thấy một đôi mắt bên tím bên vàng đang dán vào người mình.

Hỏa Đề khẽ nhếch cằm, nhìn Phượng Lại Tà từ trên xuống dưới, bộ dáng tươi cười ngả ngớn.

Phượng Lại Tà cắn chặt răng, trợn to mắt, nhưng rất nhanh, thái độ của cô bé
liền trở nên mềm mỏng, sự tức giận trên mặt cũng rút đi, chỉ còn lại một nụ cười ngọt ngào đáng yêu.

“Anh Hỏa Đề, anh thấy em mặc thế này đẹp lắm đúng không?” Phượng Lại Tà bước tới cạnh Hỏa Đề, xoay quanh một vòng, làn váy màu đỏ cũng theo đó mà bay lượn.

Hỏa Đề kinh ngạc, cô nhóc này lại không tức giận? Hắn khẽ nhíu mày, sau đó thành thật gật đầu. Tuy rằng Phượng Lại Tà làm hắn mất một con trân thú, nhưng công
bằng mà nói, ngoại hình của cô gái nhỏ này ngày hôm nay cũng đủ để quyến rũ kẻ khác, đứng cạnh Phượng Tê trông giống như một lạnh một nóng,
khiến mọi người không thể rời mắt.

Phượng Lại Tà cười tủm tỉm
nhìn Hỏa Đề, đang lúc Hỏa Đề cho rằng cô bé sẽ tiếp tục nói cái gì đó,
Phượng Lại Tà lại đột nhiên vén váy lên, dùng tốc độ sét đánh không kịp
bưng tai mà đạp cả đôi giày cao gót xuống chân Hỏa Đề. Sau một đòn này,
trong hành lang liền vang lên một tiếng kêu thảm thiết, Hỏa Đề lập tức
ngồi xuống, ôm lấy bàn chân bị đau của mình.

Phượng Lại Tà thừa dịp đó, kéo Phượng Tê chuồn mất.

“Khốn nạn, ta nhất định phải làm thịt ngươi.” Hỏa Đề nén đau, hướng về phía Phượng Lại Tà vừa chạy mà quát to.

“Ngươi bị sao vậy?” Phượng Ca khoan thai đi tới, lại phát hiện Hỏa Đề đang
ngồi chồm hổm trên mặt đất, miệng không ngừng kêu rên. Hắn chẳng qua vừa rời khỏi một lúc thôi, Hỏa Đề tại sao lại biến thành như vậy rồi?

“Cái con nhóc Phượng Lại Tà kia, ta nhất định phải làm thịt nó.” Hỏa Đề tì
vào người Phượng Ca đứng lên, nhe răng nhếch miệng tuyên thề.

Phượng Ca cười cười, vẻ mặt thú vị nhìn Hỏa Đề, trong lòng lại thầm ủng hộ
Phượng Lại Tà. Có thể làm cho Hỏa Đề tức giận như vậy, trên đời này cũng không có nhiều người nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận