Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

“Bỏ ngươi và sư phụ
lại cho Sài đại thúc và tên kia? Đây không phải là phong cách của người
ta.” Phượng Lại Tà đưa mắt nhìn người thiếu niên mặt tái nhợt, hai mắt
đóng chặt, đôi tay vô lực rũ xuống đất đang được Sóc Li cõng trên vai.

“Sóc Ngôn bị sao vậy?”

“Hắn bị thương, nếu như không phải lo lắng cho Sóc Ngôn, ta và Sóc Li đã sớm đánh ra.” Tiểu Bạch tức giận nói.

“Ngươi là ai?” Nguyệt Quang không nhịn được nên lên tiếng hỏi, hắn rất không hài lòng với người thiếu nữ vừa xuất hiện.

“Sài đại thúc, hắn là bạn của ngươi sao?” Rất thiếu kiên nhẫn nha, Phượng
Lại Tà lắc đầu, dường như đang tiếc nuối cho Nguyệt Quang.

“Nó là Phượng Lại Tà.” Sài vờ như không nghe thấy lời của Phượng Lại Tà, quay
sang nói với Nguyệt Quang. Thái độ của Nguyệt Quang lập tức thay đổi, vẻ xem thường và thiếu kiên nhẫn ban đầu đều đã tiêu tán, chỉ còn lại đôi
mắt đang quan sát kĩ lưỡng đối phương.

Sau khi hoàn thành nhiệm
vụ, Tiểu tiểu bạch quay trở lại đứng trên vai Phượng Lại Tà. Nó nhìn
thấy ánh mắt chăm chú của Nguyệt Quang, liền tự động “tặng” cho hắn thêm một quả cầu lửa.

Lần này, Nguyệt Quang đã có chuẩn bị trước nên
linh hoạt tránh được, hai mắt nheo lại nhìn con vật màu trắng trên vai
Phượng Lại Tà với vẻ cảnh cáo.

“Vị đại thúc này, không lẽ không
có ai dạy ngươi rằng nhìn chằm chằm nữ sinh là một hành động rất bất
lịch sự sao?” Phượng Lại Tà thản nhiên phê phán Nguyệt Quang.

“Ngươi tới rất đúng lúc. Bắt được cả ngươi trở về Ma lang bảo, Mục Đồ hẳn là
vô cùng thỏa mãn.” Nguyệt Quang cười nhạt, đúng là thiên đường có lối
ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào. Đưa được bọn họ trở
về, nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành, có lẽ sẽ sớm được trở về phương
tây ma giới.

“Đại thúc, đầu óc của ngươi rất kém nha. Ngươi muốn

bắt, ta để cho ngươi bắt, vậy chẳng phải quá mất mặt sao?” Đại thúc này
xem nó là đứa trẻ ba tuổi chắc.

“Hừ.” Nguyệt Quang không có hứng
thú đấu võ mồm với Phượng Lại Tà, hắn lập tức ra lệnh tiến công. Bầy sói đang an tĩnh trong nháy mắt trở nên điên cuồng, nhanh chóng lao tới hai phía của Tiểu Bạch và Phượng Lại Tà.

“Lang hải chiến thuật.”
Phượng Lại Tà đứng trên cao, cho dù bầy sói có ra sức nhảy lên cũng
không với tới được cơ thể cô bé. Tiểu Bạch và Sóc Li trên mặt đất thì
vất vả hơn nhiều. Trên người Sóc Li vốn đã nhuốm đầy máu tươi, sau lưng
còn cõng thêm Sóc Ngôn đã bất tỉnh, động tác càng trở nên khó khăn. Tuy
rằng Tiểu Bạch dũng mãnh vô địch, thế nhưng “mãnh hổ nan địch quần hồ”,
hai người bọn họ không thể đối phó được với bầy sói lao tới từ bốn
phương tám hướng.

“Tiểu tiểu bạch, không được lười biếng, mau đi
giúp họ.” Một tay xách Tiểu tiểu bạch đặt xuống đất, Phượng Lại Tà lắc
cổ tay, hô lên một tiếng: “Phá phong.” Vòng tay lập tức dài ra thành một sợi roi phát sáng, gia nhập chiến cuộc.

Bên này, Tiểu Bạch và
Sóc Li đang tử thủ. Bên kia, Tiểu tiểu bạch liên tục phun ra những quả
cầu lửa nóng cháy bay thẳng vào giữa bầy sói đông đúc. Do bầy sói đứng
sát vào nhau, da của chúng lại dễ bắt lửa cho nên khi một con bị bắn
trúng thì lửa liền lan tràn đến cả đám xung quanh.

Cuối cùng, Phượng Lại Tà vung tay điều khiển quang tiên đẩy lùi bầy sói đang muốn công kích họ.

“Khụ khụ, ngươi thấy cứ tiếp tục như thế này thì có phải là quá chậm chạp
không?” Sài nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Nguyệt Quang, bèn
lên tiếng nhắc nhở. Dù sao, sức chiến đấu của bốn người bọn họ không hề
yếu, nếu không phải Sóc Li bận lo lắng cho Sóc Ngôn, chỉ sợ nơi này sẽ
diễn ra một màn đại khai sát giới. Lần này, Nguyệt Quang đã tính toán kĩ lưỡng: trước tiên giải quyết Sóc Ngôn, sau đó mới bắt Sóc Li đi, chỉ là thật không ngờ nửa đường lại xuất hiện Sóc Ẩn và tên ác ma kia.

Nhìn thấy chiến sự càng ngày càng phức tạp, nếu như bọn họ còn tiếp tục bàng quan, chỉ sợ miếng mồi đã dâng đến miệng cũng sẽ bay mất.

“Đừng

nhiều lời nữa, ta đối phó Sóc Li và Sóc Ẩn, ngươi đối phó những kẻ còn
lại.” Nguyệt Quang nghiêm túc mở miệng, Phượng Lại Tà cùng sinh vật có
khả năng phun lửa kia đã làm cho trận chiến vốn đã nắm chắc phần thắng
có sự xoay chuyển lớn, nhưng đây là điều mà hắn không cho phép xảy ra.

“Không được, ta đổi với ngươi đi.” Sài vội vã xua tay, nói xong, không cho
Nguyệt Quang cơ hội từ chối, hắn đã rút ra một thanh trường kiếm lao vào vòng chiến cùng với Sóc Li và Sóc Ẩn. Đừng nói giỡn, hắn thà đi tìm
chết còn hơn là đối diện với tiểu ác ma kia thêm một lần nữa. Hiện tại
hắn đã đủ ám ảnh rồi.

Tuy rằng Nguyệt Quang có chút kinh ngạc
nhưng cũng không có thời gian ngưng lại. Hắn rút ra “Cửu đoạn tiên” –
một cây roi gồm chín đoạn, sau đó phóng về phía Phượng Lại Tà.

“Đại thúc muốn chơi đùa cùng người ta sao?” Phượng Lại Tà ngừng tay lại, nghiêng đầu nhìn Nguyệt Quang, miệng cười tủm tỉm.

“Nếu như ngươi cảm thấy đây là đùa giỡn.” Hai mắt lạnh lẽo, hắn quất Cửu đoạn tiên về phía gương mặt Phượng Lại Tà.

“Ui, đại thúc, không nên nóng ruột như vậy chứ, người ta còn chưa biết tên
của đại thúc mà, nếu như không cẩn thận mà giết chết đại thúc, người ta
cũng cần phải biết tên để mà khắc lên mộ nữa.” Phượng Lại Tà bình tĩnh
lùi lại, thoát ra khỏi phạm vi công kích của sợi roi, rồi chớp mắt giả
vờ khó xử.

“Ta là Nguyệt Quang, hầu tước phương tây lang tộc, sắp tới sẽ là người chế phục ngươi.” Nguyệt Quang hiển nhiên không trúng kế khích tướng của Phượng Lại Tà. Hắn đã phân tích rõ ràng, tuy rằng đối
phương chỉ là một thiếu nữ nhân loại nhưng trong tay lại có “thất sắc
thủ hoàn” của Đông phương lang tộc, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để
người khác ngần ngại ba phần.

Chỉ là, bất kì điều gì cũng không
thể giúp bọn họ bình an vô sự rời khỏi nơi này, bởi vì hắn là hầu tước
Nguyệt Quang – đệ nhất quân sư của phương tây lang tộc.

“Nguyệt
Quang, tên không tệ nha, Tiểu Nguyệt Nguyệt.” Phượng Lại Tà không để ý

tới câu nói kế tiếp của Nguyệt Quang. Cô bé đưa tay chống cằm ra chiều
suy tư, rồi gật gù kết luận.

Cho dù Nguyệt Quang là người bình
tĩnh cũng không khỏi méo mặt với ba chữ “Tiểu Nguyệt Nguyệt” của Phượng
Lại Tà. Hắn hít vào một hơi thật sâu, trấn định tâm tình, rồi không tiếp tục nói lời vô ích, điều khiển Cửu đoạn tiên đánh lên người Phượng Lại
Tà.

“Phá kim.” Phượng Lại Tà vung roi lên cao, hô to.

Nhưng mà, ngay khi Phượng Lại Tà cho rằng sợi roi trong tay của Nguyệt Quang
sẽ bị chặt đứt thì sợi roi ấy lại cuộn quanh “thất sắc thủ hoàn”, cả hai thứ vũ khí quấn quanh lẫn nhau.

Hai mắt Phượng Lại Tà mở lớn, đầy vẻ kinh ngạc.

“Đông phương có “thất sắc thủ hoàn”, phương tây chúng ta đương nhiên phải có
thứ khắc chế.” Nguyệt Quang cười nhạt, cô gái này suy nghĩ quá mức đơn
giản rồi. Phương tây lang tộc bọn họ và phương đông lang tộc vốn luôn
canh chừng lẫn nhau, mặc dù không thể gọi là kẻ thù, nhưng tuyệt đối
không phải là bạn tốt, cho nên cả hai đã nghiên cứu kĩ lưỡng các loại
bảo vật của đối phương từ lâu rồi. Thứ vũ khí này là một trong “bảy đại
pháp khí” của đông phương lang tộc, bọn họ đương nhiên phải chú ý.

Phượng Lại Tà hơi nheo mắt lại, nhận thấy đối phương quả nhiên không phải là
loại người lỗ mãng, chỉ sợ trận chiến này sẽ không dễ dàng.

Mặt
khác, Tiểu Bạch và Sóc Li đang rơi vào khổ chiến, tuy rằng còn có Tiểu
tiểu bạch hỗ trợ, nhưng việc Sài tham chiến đã tăng thêm gánh nặng cho
bọn họ.

Sóc Li một bên cõng Sóc Ngôn, một bên vất vả né tránh một kiếm rồi lại một kiếm của Sài.

Tiểu Bạch nóng lòng giải cứu Sóc Li, nhưng lại bị chiến thuật quần lang giữ chân, không cách nào rời khỏi.

“Sóc Li hoàng tử, ngài vẫn nên ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi, ta thật
sự không muốn làm ngài bị thương.” Sài mở miệng, vừa cười vừa nói, tuy
rằng lời nói nghe như là có ý tốt, nhưng động tác trên tay không hề
ngưng lại, nụ cười trên gương mặt càng tăng thêm cảm giác giả dối.

“Đừng mơ tưởng.” Động tác của Sóc Li tuy rằng khó khăn, nhưng thân thủ vẫn
còn tốt, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thể bị Sài đánh bại.


“Ha ha, đây là sự lựa chọn của ngài nha.” Sài nhún vai, công kích càng trở
nên sắc bén. Ngay từ đầu, hắn đã biết rằng Sóc Li sẽ không nghe lời, có
khuyên nhủ cũng chẳng qua là hình thức bề ngoài mà thôi.

Trong
lúc Sài đang đối chiến với Sóc Li, hắn bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt của
Nguyệt Quang. Là cộng sự nhiều năm, hắn nhanh chóng hiểu được ý định của Nguyệt Quang, trong lòng không khỏi cười thầm.

Sài vẫn không
ngừng nghỉ đánh về phía Sóc Li, trường kiếm giơ lên. Sóc Li nghiêng
người né tránh, nhưng đột nhiên, gương mặt của Sài xuất hiện một nụ
cười, trường kiếm rời khỏi tay bay về phía Phượng Lại Tà lúc này vẫn
đang giằng co với Nguyệt Quang.

Sóc Li kinh ngạc, muốn mở miệng nhắc nhở Phượng Lại Tà thì đã muộn, trường kiếm đã gần sát bả vai cô bé.

Lúc trường kiếm chuẩn bị đâm vào vai Phượng Lại Tà, một bóng dáng màu trắng đột nhiên bay tới, đỡ lấy kiếm.

Mùi máu tươi tràn ra sau lưng Phượng Lại Tà. Cô bé quay đầu lại, nhìn thấy
một cái bóng trắng rớt xuống trước mặt mình, hai mắt không khỏi mở lớn.

“Hống!” Lúc thân thể Tiểu tiểu bạch sắp rơi xuống mặt đất – nơi có đầy sói đang nhe nanh múa vuốt, Tiểu Bạch đã giằng co hồi lâu không ngờ lại nhảy
phắt lên, dễ dàng ngậm lấy cơ thể Tiểu tiểu bạch rồi rơi xuống một thùng đựng hàng ở trên cao.

Mở miệng, nhả ra cơ thể Tiểu tiểu bạch đã bị trường kiếm xuyên thủng, trong mắt Tiểu Bạch tràn ngập sự sợ hãi.

“Tiểu tiểu bạch.” Phượng Lại Tà lúc này mới nhìn rõ. Tiểu tiểu bạch đã đỡ một kiếm thay cho nó, cơ thể nhỏ bé đã bị thanh kiếm xuyên qua, chỗ vết
thương tràn ra một dòng máu màu đỏ thẫm, đôi mắt to vốn ngập nước lúc
này cũng đã nhắm lại.

“Cút ngay.” Phượng Lại Tà phẫn nộ, trong
lòng ngập tràn lửa giận. Cô bé thét lớn một tiếng, vung tay lên, đánh
bay cả Nguyệt Quang lẫn Cửu đoạn tiên ra ngoài.

Phượng Lại Tà chạy vội tới bên cạnh Tiểu tiểu bạch, hai tay run rẩy nâng cơ thể nhỏ bé của nó lên.

Thanh kiếm kia giống như một cây kim đâm vào mắt Phượng Lại Tà. Cô bé nhắm
chặt hai mắt, rút mạnh thanh kiếm ra, khiến cho máu tươi phun đầy gương
mặt nhỏ nhắn.

Sau lúc đó, một đôi mắt màu tím chậm rãi mở ra, mang theo ánh nhìn làm cho kẻ khác sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận