Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

“Muốn sống thì phải
quên hết những chuyện xảy ra ngày hôm nay.” Phượng Lại đưa mắt nhìn toàn bộ căn phòng, ánh mắt tuy lơ đãng nhưng lại làm cho người khác có cảm
giác đông cứng lại.

“Ngươi là ai?” Sài ngạc nhiên khi thấy Tiểu
Bạch cuối cùng cũng dừng những đòn tấn công điên cuồng lại. Nó ngậm thi
thể của Tiểu tiểu bạch, chạy về phía người đàn ông thần bí vừa tới.

Phượng Lại lạnh lùng quét mắt về phía hắn, nhưng không hề trả lời.

“Hống!” Tiểu Bạch gầm nhẹ.

Khi Phượng Lại nhìn thấy Tiểu Tiểu Bạch, ánh mắt của hắn hơi khác lạ, sau
đó, hắn khẽ cử động đầu ngón tay, thi thể của Tiểu Tiểu Bạch lập tức rời khỏi miệng Tiểu Bạch, lơ lửng giữa không trung, xung quanh là quầng
sáng màu tím, trong chớp mắt đã biến mất trước mặt mọi người.

“Rốt cuộc thì ngươi là ai?” Sài cố gắng trấn tĩnh, cắn răng hỏi.

“Sài. Đừng!” Không có sự chống đỡ của Phượng Lại Tà, cơ thể vô lực của Nguyệt Quang nằm dài dưới mặt đất, mồ hôi đổ đầy trên gương mặt tái nhợt. Sự
kiệt sức làm cho hắn cảm thấy hoa mắt, nhưng bởi vì sự xuất hiện của gã
thần bí trước mắt nên hắn cố gắng lấy lại chút tỉnh táo. Hắn biết người
này không đơn giản, chỉ xét tới khí thế toát ra từ người hắn ta cùng áp
lực dày đặc xung quanh cũng đủ để hắn và Sài chết không có chỗ chôn. Đây là lần đầu tiên hắn biết mình cầm chắc thất bại ngay từ khi chưa giao
đấu.

“Nguyệt Quang.” Sài chạy tới bên cạnh Nguyệt Quang, đưa tay
đỡ hắn đứng dậy. Cơ thể của hắn lạnh quá, chẳng khác gì một tảng băng
cả. Thấy vậy, Sài không khỏi lo lắng.

“Bọn ta sẽ không nói cho bất kỳ ai.” Nguyệt Quang tựa mình vào Sài, mở miệng một cách khó khăn.

Đôi mắt của Phượng Lại hơi nheo lại, một vật nào đó màu đỏ từ tay hắn bay
nhanh vào miệng Nguyệt Quang, ngay sau đó, mùi máu tươi tràn ra từ miệng Nguyệt Quang.

“Ngươi cho hắn ăn cái gì?” Sài trừng mắt, bọn họ
đã đồng ý sẽ không kể cho ai biết chuyện ngày hôm nay, chẳng lẽ hắn ta
còn muốn đuổi tận giết tuyệt?

“Không sao.” Nguyệt Quang vội vàng
đưa tay can ngăn Sài, hắn biết mình đã ăn cái gì. Đó chẳng qua là huyết
hoàn của huyết tộc, có tác dụng bổ sung máu trong trường hợp mất máu quá nhiều. Người này không phải muốn giết hắn, mà là cứu hắn.

Phượng Lại lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn họ, sau đó xoay người định rời khỏi.
Nhưng mà, khi quay lại, hắn nhìn thấy tình huống của Tiểu Bạch, Sóc Li
và Sóc Ngôn. Tiểu Bạch dường như đã tìm thấy bầy đàn của mình, nhưng nếu như vậy, khi Tiểu Tà tỉnh lại, chỉ sợ cô bé sẽ rất buồn bã.

“Có theo ta đi không?” Phượng Lại mở miệng hỏi Sóc Li.


“Cái gì?” Sóc Li ngạc nhiên, không rõ hắn muốn nói cái gì? Đi theo hắn tới đâu?

“Hành tung của các ngươi đã bị lộ, với tình trạng hiện tại, có thể chống đỡ
thêm mấy lần truy sát của Mục Đồ?” Phượng Lại thờ ơ tường thuật sự thật.

“Ngươi muốn giúp bọn ta?” Sóc Li vô cùng kinh ngạc, người này tuyệt đối không
phải là kẻ thích nhúng mũi vào chuyện của người khác. Ánh mắt của hắn
vẫn lạnh lùng, không tồn tại chút tình cảm nào, vậy thì không phải là do có ý tốt muốn kéo bọn họ ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng. Nếu thế thì tại sao hắn phải làm như vậy?

“Khế ước thú không thể tách ra khỏi chủ nhân quá lâu.” Phượng Lại nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, giọng nói vẫn thờ ơ như cũ.

“Khế ước thú?” Sóc Li kinh ngạc, có phải hắn đang nói tới… Ánh mắt của Sóc Li vô thức nhìn về phía Sóc Ẩn.

“Ẩn, em là khế ước thú của hắn?” Sóc Li thật không thể tin vào điều này, bất kể đối phương mạnh đến thế nào thì đây cũng là chuyện không được phép
xảy ra.

“Là làm khế ước thú của Tiểu Tà.” Phượng Lại cúi đầu nhìn cô gái ngủ say trong lòng mình, ánh mắt trở nên mềm mỏng hơn. Sự dịu
dàng ngắn ngủi đó chỉ thuộc về một mình Phượng Lại Tà, lần thứ hai hắn
ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng đủ để Sóc Li phải đóng băng.

“Tiểu Tà.” Sóc Li nghi ngờ nhìn về phía Sóc Ẩn, thấy được
cái đầu sói rất lớn của nó thong thả gật xuống. Vào lúc đó, tim hắn đột
ngột lạnh đi: chủ nhân chết, khế ước thú cũng chết. Tiểu Tà chỉ là một
con người bình thường, dù có sống lâu đến thế nào cũng chỉ được trăm
năm, còn lang tộc bọn hắn có thể sống ngàn năm không chết. Vì vậy,
chuyện này quả thật quá mức khủng khiếp, hắn tuyệt đối không thể để cho
khế ước này tiếp tục tồn tại, dù sao, Sóc Ẩn là…

“Có đi hay
không?” Phượng Lại đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn nóng lòng muốn mang
Tiểu Tà về nhà chữa trị, đó mới là việc cấp bách nhất bây giờ, nếu
không, sự việc sẽ trở nên rất phiền phức.

“Đi.” Sóc Li cắn răng
đồng ý. Hắn và Sóc Ẩn đều bị thương, Sóc Ngôn lại đang hôn mê bất tỉnh,
lời mời của người này chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết
rơi. Bất kể mục đích của hắn ta là gì, ít nhất, tạm thời họ cũng có cơ
hội để né tránh những đợt truy sát của Mục Đồ. Đây mới là điều quan
trọng nhất.

Phượng Lại gật đầu. Ngay sau đó, dưới chân hắn đột
nhiên nổi lên một trận gió bao phủ lấy hắn cùng Sóc Li, Sóc Ngôn và Tiểu Bạch. Trong chớp mắt, bọn họ đã biến mất khỏi nơi đó.

Sau khi
bọn họ rời khỏi, hiệu quả của huyết hoàn trong cơ thể của Nguyệt Quang
bắt đầu có tác dụng, hắn miễn cưỡng phục hồi chút sức lực, nhưng người

vẫn tựa vào Sài, mắt dõi về hướng mà bọn họ đã rời khỏi.

“Ngày hôm nay, chúng ta không thấy cái gì cả, chỉ là nhất thời thua trận để Sóc Ngôn và Sóc Li chạy mất.”

“Nhưng mà…” Sài cảm thấy khó hiểu. Bất kể họ nói hay không nói, gã đàn ông
thần bí kia cũng sẽ không biết, thôi thì cứ nói hết chuyện này cho Mục
Đồ, bao nhiêu phiền phức cũng ném hết cho hắn, bọn họ tự nhiên sẽ bớt
việc.

“Không có “nhưng mà” gì hết, nếu như ngươi còn muốn giữ lại cái đầu mình thì cứ làm theo lời ta.” Giọng điệu của Nguyệt Quang vô
cùng nghiêm túc.

“Ta biết rồi.” Tuy rằng không hiểu tại sao hắn
lại làm như vậy, nhưng Sài đã có thói quen hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của Nguyệt Quang khi ở trên chiến trường. Dù sao, Nguyệt Quang không
chỉ là hầu tước của phương tây lang tộc mà còn là đại não của toàn bộ
hoàng tộc.

*****

Sau khi cơn gió lốc tán đi, bọn họ đã về
tới nơi ở của Phượng Lại ở nhân giới. Tiểu K xuất hiện trước nhất, nó
nhìn Phượng Lại, định nói cái gì đó nhưng lại bị ánh mắt của Phượng Lại
ngăn lại.

“Sắp xếp cho bọn họ một căn phòng.” Phượng Lại ôm Tiểu Tà, bỏ lại một câu nói rồi nhanh chóng biến mất.

Tiểu K nhìn về phía cầu thang, trong mắt hiện lên chút u buồn, sau đó, nó xoay người, nói với anh em Sóc Li.

“Các ngươi đi theo ta.”

Mèo có thể nói chuyện.

Sóc Li nhìn Tiểu K, đôi môi khẽ mở, trong lòng tự hỏi không biết người đàn
ông này rốt cuộc là ai mà có khả năng sai khiến ma tộc yêu thú.

“Ta là quản gia ở đây.” Tiểu K cũng không ngại trước ánh mắt dò xét của Sóc Li. Nó biết đối phương là ai, cho nên cũng không để ý việc thân phận
của mình bị phát hiện.

Sóc Li không nói gì, chỉ lặng lẽ cõng Sóc
Ngôn, đi cùng Tiểu Bạch tới căn phòng do Tiểu K sắp xếp. Khi hắn thả Sóc Ngôn xuống giường, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng. Sóc Ngôn
trúng chú ngữ của Nguyệt Quang, đồng thời cũng trúng vài đòn công kích,
không biết thân thể mỏng manh của Sóc Ngôn có thể chống cự được không.

“Hắn bị sao vậy?” Tiểu K đứng ở đầu giường nhìn người thiếu niên đang bất

tỉnh, khuôn mặt tái nhợt và hơi thở yếu ớt nói cho nó biết thương tích
của người này không nhẹ.

“Bị trúng chú ngữ và vài đòn công kích
ma pháp, không biết có thể vượt qua hay không.” Sóc Li có vẻ khổ sở,
cũng là lỗi của hắn, là anh trai mà không thể bảo vệ được em mình, để
cho Sóc Ngôn chịu thương tích như thế này.

“Hống.” Tiểu Bạch dường như cảm nhận được sự buồn bã của hắn, nó chậm rãi bước lại gần Sóc Li.

“Ẩn, anh không thể bảo vệ được Tiểu Ngôn.” Sóc Li nhìn Tiểu Bạch, có vẻ hổ
thẹn. Hắn biết Sóc Ngôn rất quan trọng đối với Sóc Ẩn.

“Than thở cái gì chứ, ta biết một kẻ có thể cứu hắn tỉnh lại.” Tiểu K ngoe nguẩy đuôi, thảnh thơi mở miệng.

“Ai?” Sóc Li kích động nhìn nó.

“Chính là cái tên bị đưa về ban nãy.” Tiểu K khinh thường trả lời.

“Ý ngươi là tiểu sinh vật kia?” Sóc Li cười khổ. “Nó đã chết rồi, ngươi
nói chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa.” Dù cho Tiểu K nói đúng, nhưng kẻ
có thể cứu Sóc Ngôn nay đã chết rồi, tất cả cũng chỉ còn là lời nói
suông.

Tiểu K nhìn hắn với vẻ kì dị, sau đó chậm rãi nói: “Ai nói cái tên ôn thần kia đã chết?”

“Cái gì? Không phải sao?” Bị một thanh trường kiếm xuyên qua người, ngay cả
hơi thở cũng không còn cơ mà. Lần này, không chỉ Sóc Li kinh ngạc mà
ngay cả Tiểu Bạch đứng một bên cũng trợn trừng mắt. Nó đã tận mắt nhìn
thấy Tiểu béo phì kia tắt thở trước mặt mình, thậm chí còn ngậm thi thể
của nó trong miệng vài lần, rõ ràng cơ thể của Tiểu béo phì không hề có
dấu hiệu còn sống sót.

“Không lẽ các ngươi không biết, trên thế
giới này, kẻ thật sự có chín cái mạng không phải là mèo, mà là cửu vĩ
yêu hồ sao?” Tiểu K tiếp tục ngoe nguẩy đuôi. Nhìn vẻ mặt đang ngày càng kinh ngạc của Sóc Li, nó không khỏi cười thầm trong bụng.

Sí Viêm nha Sí Viêm, lần này ta nhất định phải báo thù mới được.

“Ngươi muốn nói tiểu sinh vật kia chính là cửu vĩ yêu hồ?” Sóc Li cảm thấy mọi việc càng ngày càng khó tin. Tộc yêu hồ sinh sống lẫn lộn ở cả ma giới
và nhân giới, thực lực không hẳn là quá mạnh, nhưng y thuật của bọn
chúng khẳng định là đứng đầu ma giới. Trong tộc yêu hồ, giai cấp được
phân định căn cứ theo số lượng đuôi, đứng đầu là cửu vĩ hồ ly.

Thực lực của cửu vĩ yêu hồ lớn mạnh, tuyệt đối không thua kém Lang vương của lang tộc bọn họ. Tuy vậy, số lượng của chúng rất nhỏ, thường thì trong
một thế hệ chỉ có được một người. Không ngờ loại yêu hồ quý hiếm như vậy lại xuất hiện bên cạnh Tiểu Tà, hơn nữa, xét theo tình huống lúc đó,
con vật kia chỉ sợ là cũng giống như Tiểu Bạch – là loại thú bảo vệ Tiểu Tà.

Chuyện này…

“Có điều, thật đáng tiếc, tên kia hiện
đang ở trong giai đoạn tự mình chữa trị, nếu muốn hắn cứu giúp, ngươi
phải đợi một thời gian ngắn mới được.” Dù cho có chín cái mạng thì cũng
không phải cứ chết đi là có thể sống lại mạnh khỏe được, chỗ bị thương

vẫn cần được chữa trị.

“Không thành vấn đề, chỉ cần cứu được Sóc
Ngôn, dù có phải chờ lâu hơn nữa, ta cũng sẽ chờ.” Sóc Li có vẻ mừng rỡ, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đồng ý đi cùng gã đàn ông
bí ẩn kia.

Chỉ có điều, sự nghi ngờ trong lòng hắn lại càng lúc
càng lớn. Người đàn ông kia rốt cuộc là ai, tự thân đã có được khí thế
lớn mạnh khó lường như vậy, đồng thời còn sở hữu các loại kì trân dị
thú, chỉ riêng ma giới yêu thú trước mắt thôi cũng đủ để tiêu diệt một
quân đoàn bình thường, cho dù ngoại hình của nó có vẻ rất xoàng xĩnh.

Tiểu Bạch nheo mắt nhìn Tiểu K, trước nay nó không hề biết lai lịch của Tiểu béo phì lại đặc biệt như vậy, nhưng dù sao, nghe thấy rằng nó vẫn chưa
chết, Tiểu Bạch không khỏi thở phào một hơi.

Có điều, vừa nghĩ
tới một con vật vừa nhỏ vừa béo như vậy lại có đẳng cấp cao hơn mình bây giờ, Tiểu Bạch liền cảm thấy không phục. Giá như nó có thể biến lại
thành hình người…

“Được rồi, các ngươi nghỉ sớm đi, ta sẽ đi chuẩn bị thuốc cho các ngươi.” Tiểu K nhìn cả hai, mở miệng nói.

“Cảm ơn.” Sóc Li gật đầu, từ tốn nói. Trong mắt hắn, đối phương không phải
là một con mèo tầm thường, nhưng còn thái độ của Sóc Ẩn, rất hiển nhiên, đứa em trai ngốc của hắn vẫn còn chưa ý thức được thân phận thật sự của đối phương.

*****

Đưa tay xóa đi vết máu trên gương mặt
Phượng Lại Tà, Phượng Lại cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say bên giường,
trong đầu hiện ra hình ảnh giọt nước mắt màu tím ban nãy.

Giọt nước mắt đó chạm vào lòng bàn tay của hắn, làm cho trái tim hắn ngừng đập, lần đầu tiên có cảm giác đau đớn như vậy.

Không kìm lòng nổi, Phượng Lại cúi đầu hôn lên khóe mắt Tiểu Tà – nơi đã từng đọng lại giọt nước mắt làm cho hắn đau lòng.

Tiểu Tà của hắn, Tiểu Tà, hắn nên làm gì bây giờ?

Khi hắn nhìn thấy đôi mắt màu tím giống hệt như hắn, hắn thậm chí đã hoảng
hốt trong chớp mắt. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tới nhanh như vậy.

Lông mày của Phượng Lại hơi nhíu lại, hắn đưa tay phủ lên hai mắt Tiểu Tà,
đôi môi khẽ mở ra, liên tiếp những dòng chú văn thật dài tràn ra từ
miệng hắn.

Theo động tác đó, một dòng ánh sáng màu tím chói mắt tràn ra từ tay hắn, bao phủ hai mắt Phượng Lại Tà.

Sau lúc đó, lông mày Phượng Lại Tà hơi nhíu lại, khuôn mặt có vẻ khổ sở, hai hàm răng cắn chặt môi mình.

Phượng Lại nhìn thấy vẻ khó chịu của Tiểu Tà, ánh mắt có chút đau lòng nhưng lại càng trở nên kiên định.

Đọc xong dòng chú văn, vầng sáng màu tím cũng biến mất. Lúc này, trên trán Phượng Lại Tà đã thấm đẫm mồ hôi.

Phượng Lại dịch tay xuống, lau đi giọt máu chảy trên môi Phượng Lại Tà do cô
bé đã cắn răng quá chặt. Mùi máu quá thơm ngọt từ đó lại càng làm cho
ánh mắt Phượng Lại trở nên buồn bã hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận