Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

“Cái gì? Daddy phải
về ma giới?” Tiểu Tà ngạc nhiên mở to mắt. Bọn họ mới tới nhân giới vài
ngày, vì sao phải quay về nhanh như vậy? Nó còn đang định trở lại trường học tìm Hàn Ngự và Long Toa Toa để lấy ít “dụng cụ”, dù sao thì bọn họ
vẫn là kho vũ khí của nó.

“Ừ.” Phượng Lại nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Nếu có thể, hắn cũng muốn ở lại nhân giới cùng với Tiểu Tà
thêm một thời gian nữa, dù sao thì nhân giới vẫn thích hợp với cô bé
hơn.

“Hu hu, vậy người ta cũng phải về.” Tiểu Tà có chút bất mãn, nhưng vẫn muốn theo chân daddy. Daddy đi đâu thì nó đi theo đó, quyết
tâm phải trở thành cái đuôi của daddy.

“Con không muốn ở lại nhân giới?” Phượng Lại nhìn Tiểu Tà, hắn thấy rất rõ vẻ buồn bực trên gương
mặt cô bé, có lẽ Tiểu Tà cũng chẳng muốn trở lại ma giới.

“Muốn
chứ, nhưng mà người ta càng muốn đi theo daddy.” Làm nũng trong lòng
Phượng Lại, Tiểu Tà không hề che giấu sự ỷ lại của mình vào Phượng Lại.

Ánh mắt của Phượng Lại không khỏi mềm xuống, nếu không phải ở ma giới có
chuyện cần xử lý, hắn sẽ ở lại nhân giới thêm một thời gian nữa.

“À, daddy, khi nào thì Tiểu Tiểu Bạch mới khỏe lại? Chúng ta có thể mang nó về ma giới luôn không?” Tiểu Tà vừa nghĩ tới Tiểu Tiểu Bạch đang ngâm
mình trong ống nghiệm thì liền nhăn mặt nhíu mày.

“Chờ nó khỏe lại thì sẽ trở lại ma giới.” Phượng Lại thản nhiên trả lời, giọng nói chứa đựng sự chắc chắn.

Tiểu Tiểu Bạch biết đường trở về sao? Phượng Lại Tà có chút nghi ngờ, nhưng
dù sao thì chuyện này cũng không cần phải lo lắng, nó chỉ thấy tò mò là
không biết có chuyện gì làm daddy đại nhân phải trở lại Ma giới?

Vào bữa cơm tối, Phượng Lại đem tin này báo lại. Tiểu K đương nhiên có
trách nhiệm chăm sóc cho Tiểu Tiểu Bạch, đồng thời âm thầm phóng pháo
hoa ăn mừng trong bụng, cuối cùng cũng tống khứ được tiểu ác ma Phượng

Lại Tà. Nhưng mà, sau khi Tiểu Bạch biết được tin này thì trong lòng cảm thấy buồn bực, xuyên suốt bữa cơm đều cúi thấp đầu.

“Tiểu Bạch,
ngươi tính ăn kiêng giảm béo hả?” Phượng Lại Tà nhìn miếng thịt bò vẫn
còn nguyên vẹn trước mặt Tiểu Bạch, mở miệng hỏi. Vóc người của nó là
đúng tiêu chuẩn rồi, thật sự không cần phải giảm béo.

“Ngươi cũng muốn đi theo bá tước về ma giới, đúng không?” Tiểu Bạch không để ý tới
lời trêu chọc của Phượng Lại Tà, cất tiếng hỏi một cách nặng nề.

“Đương nhiên.” Nó là một cái đuôi rất có trách nhiệm mà.

“Ừ.” Tiểu Bạch tiếp tục im lặng, dùng móng vuốt xé miếng thịt bò trước mặt, nhưng có cảm giác nuốt không trôi.

“Ẩn, em cũng đi cùng Tiểu Tà về ma giới đi.” Sóc Li nhìn vẻ buồn bã của em mình, trong lòng thầm thở dài.

“Hống.” Tiểu Bạch nhìn hắn, không tỏ rõ thái độ.

“A, Tiểu Bạch, ngươi không định đi theo ta sao?” Trong khoảng thời gian
này, Phượng Lại Tà đã quen với cảm giác có Tiểu Bạch bên người, có thể
làm bảo vệ, có thể làm ghế ngồi. Hơn nữa, Tiểu Tiểu Bạch hiện tại không
thể hoạt động tự do, nếu như Tiểu Bạch cũng không đi, vậy thì không phải nó sẽ chẳng có ai để bắt nạt sao? Thế thì buồn chán chết.

“Ta…”
Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt kỳ vọng của Tiểu Tà, lại nhìn nụ cười cổ vũ của
Sóc Li, cảm thấy rất phân vân. Nó vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Sóc Li và Sóc Ngôn, mong đợi một ngày có thể đoàn tụ cùng bọn họ. Hiện tại, nó đã tìm thấy rồi, nhưng khi nhìn thấy sự kì vọng của Phượng Lại Tà,
trong lòng nó bỗng nhiên có cảm giác bị một tảng đá đè nặng lên, buồn
bực không thôi. Nó cực kì chán ghét cái cảm giác như thế.

“Ẩn, em đi đi, em là khế ước thú của Tiểu Tà, có trách nhiệm đảm bảo sự an toàn cho Tiểu Tà.” Sóc Li nhìn thấy sự phân vân của em mình, liền đưa ra
quyết định thay cho hắn. Dù sao, tiểu sinh vật màu trắng kia còn chưa
tỉnh lại, thương tích của Sóc Ngôn cũng không có cách trị khỏi, cho nên
bọn họ vẫn phải ở lại nơi này. Nếu Ẩn muốn tiếp tục đi theo Tiểu Tà, vậy thì cũng chẳng có gì là không tốt.


“Hống.” Tiểu Bạch gật đầu,
thầm thở dài một tiếng. Nhờ quyết định của Sóc Li, tâm trạng của nó đột
nhiên tốt hẳn lên. Nếu bây giờ nó có hình dạng con người, chắc chắn
khuôn mặt sẽ tươi cười thoải mái.

Sau bữa cơm, Phượng Lại ngồi
trong phòng khách đợi Tiểu Tà và Tiểu Bạch. Một người một thú vừa ăn cơm xong đã chạy vào phòng Sóc Ngôn. Sóc Li ngồi một bên, âm thầm nhìn
Phượng Lại. Khí chất cao quý và ưu nhã của Phượng Lại làm cho Sóc Li tò
mò suy đoán thân phận của hắn. Theo lời Tiểu Tà, hắn đã biết Phượng Lại
là cha nuôi của cô bé, thế nhưng, một người thuộc tầng lớp thượng lưu
của huyết tộc tại sao lại nhận một thiếu nữ nhân loại làm con gái? Đối
với quỷ hấp huyết, nhân loại chỉ là thức ăn mà thôi, đại bộ phận huyết
tộc đều xem thường nhân loại.

Trong giây lát, hắn đột nhiên nhớ
tới đôi mắt màu tím của Tiểu Tà vào buổi tối hôm đó. Nghĩ tới đây, hắn
không khỏi cảm thấy căng thẳng. Chẳng lẽ Phượng Lại có mục đích nào đó?
Nhưng mà, hắn ta có thể có âm mưu gì với Tiểu Tà chứ? Sóc Li không thể
nào nắm bắt được ý nghĩ của Phượng Lại. Hắn ta thần bí như vậy, những gì lộ ra ngoài quá ít ỏi, thái độ thì lạnh lùng trước sau như một, làm cho người khác không thể biết được hắn ta rốt cuộc là nguy hiểm hay là vô
hại? Nếu đã như vậy thì cũng chỉ đành tới đâu hay tới đó, dù sao thì
hiện tại, Tiểu Tà cũng không có gì uy hiếp. Chỉ có điều, mối quan hệ
giữa bọn họ thật sự khó mà dùng từ “cha con” để miêu tả được.

Phượng Lại biết rõ Sóc Li đang âm thầm quan sát hắn, nhưng hắn cũng không quan tâm. Điều mà hắn để ý bây giờ là những chuyện sắp diễn ra ở ma giới.

*****

Tiểu Tà đứng bên giường, còn Tiểu Bạch thì đang nhìn chằm chằm Sóc Ngôn.
Dường như Tiểu Bạch đang nói thầm với Sóc Ngôn cái gì đó, nhưng mà
Phượng Lại Tà cũng không biết được, chỉ đành đứng yên lặng quan sát một

con bạch lang to lớn đang “tâm linh tương thông” cùng với một người bất
tỉnh.

“Chúng ta đi xem Tiểu béo phì thôi.” Cuối cùng, Tiểu Bạch
kết thúc màn tâm linh cảm ứng, quay đầu lại nói với Phượng Lại Tà.
Phượng Lại Tà nhún vai, đi tạm biệt Tiểu Tiểu Bạch là đương nhiên, nhưng mà đầu óc của nó vẫn còn quay xung quanh một vấn đề. Ngày đó, sau khi
Tiểu Tiểu Bạch bị thương thì chuyện gì xảy ra? Vì sao trong đầu nó không có lấy một chút ấn tương? Nó đã từng hỏi Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch chỉ nói là không có gì, rồi cũng không thèm nói tiếp nữa, làm cho nó vẫn
tiếp tục mơ hồ. Daddy tới đó vào lúc nào? Nguyệt Quang và Sài rời khỏi
khi nào? Sư phụ và Sóc Ngôn tại sao lại tới đây ở? Rất nhiều vấn đề quấy nhiễu đầu óc Phượng Lại Tà, đáng tiếc là cho dù có suy nghĩ nát óc thì
nó cũng không nhớ ra, cứ như là một mảng kí ức lại đột nhiên biến mất
vậy.

Vừa nghĩ, Phượng Lại Tà vừa đi tới phòng của Tiểu Tiểu Bạch. Nghiêng đầu nhìn Tiểu Tiểu Bạch, Phượng Lại Tà cảm thấy đau lòng.

“Tiểu Tiểu Bạch, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, chỉ sợ thanh kiếm kia đã
đâm vào cơ thể Tiểu Tà rồi, cho dù không giết chết thì cũng sẽ làm Tiểu
Tà bị thương nặng.”

Cũng may…

Cũng may là nó không sao cả.

Tiểu Tiểu Bạch trôi trên mặt nước, hoàn toàn không có phản ứng gì, cơ thể
giống như một tiêu bản. Tiểu Bạch nhìn Tiểu béo phì trong đó, âm thầm
nói.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ Tiểu Tà thật tốt.”

Một
người một thú đều ôm tâm sự, ở trong phòng lặng lẽ thật lâu, sau đó,
Tiểu Bạch quay đầu rời khỏi, Phượng Lại Tà mới lưu luyến đi theo.

Hai người vừa đóng cửa lại, Tiểu Tiểu Bạch ở giữa bình nước bỗng nhiên mở
mắt ra, một quầng sáng trắng bao lấy cơ thể của nó. Sau khi quầng sáng
biến mất, Tiểu Tiểu Bạch đã biến thành một thiếu niên khỏa thân trắng
nõn.

Sí Viêm nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bề mặt thủy tinh – nơi mà Phượng Lại Tà vừa để tay vào.


“Ngươi tốt nhất không nên hấp tấp biến thân.” Tiểu K đột nhiên đi tới, nhìn
thấy Sí Viêm đã biến lại thành hình người nên lên tiếng nhắc nhở.

“Chủ nhân phải rời khỏi nhân giới sao?” Sí Viêm hỏi Tiểu K.

“Ừ, đi ngay bây giờ.” Tiểu K gật đầu, sau đó nhảy lên nơi điều khiển, dùng
cái đuôi thật dài đẩy chốt mở, thay nước cho bình thủy tinh.

Sí Viêm im lặng, chỉ ngơ ngác đưa tay dán vào thành bình.

“Vết thương còn bao lâu mới khỏi?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Sớm nhất là một tuần.” Tiểu K liếc mắt, không biết hắn gấp gáp như vậy làm
cái gì. Khó khăn lắm mới có được thời gian nghỉ ngơi, vậy mà hắn còn sợ
nghỉ quá nhiều sao?

“Ừ.” Sí Viêm nhắm mắt lại. Sau một tuần nữa, hắn mới có thể trở lại bên cạnh Tiểu Tà.

Bỗng nhiên, Sí Viêm cảm thấy sợ hãi với chính ý nghĩ của mình. Hắn vội vã
thu tay lại, nhìn chằm chằm vào nó cứ như lòng bàn tay mình vừa bị bỏng. Hắn đang suy nghĩ cái gì vậy?

“Ngươi không sao chứ?” Tiểu K nhìn thấy thái độ kì lạ của Sí Viêm, vẫy vẫy đuôi hỏi.

“Không.” Sí Viêm nheo mắt lại, trả lời. Sau đó, hắn biến trở về hình dáng của
Tiểu Tiểu Bạch, lẳng lặng nhắm mắt lại, tiếp tục quá trình tự chữa trị.
Hắn không nên có ý nghĩ như vậy.

Tiểu K nhìn trong bình, ngáp một cái, đi tắt đèn rồi ra ngoài. Nó cần phải đảm bảo rằng hình người của
Sí Viêm không bị người khác phát hiện, cho nên trong một tuần kế tiếp,
nó đành phải đóng vai bảo mẫu.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện, Phượng Lại Tà cười tươi tắn, giang hai tay về phía Phượng Lại. Phượng Lại tự
nhiên ôm lấy cô bé, hai mắt hơi nheo lại, cánh cửa dị giới liền mở ra.

Sóc Li nhìn Phượng Lại ôm Tiểu Tà rời khỏi nhân giới, nhìn thấy Tiểu Tà
tươi cười quay đầu phất tay tạm biệt hắn, cuối cùng nhìn thấy Sóc Ẩn lưu luyến nhìn hắn. Hắn phất tay, ý bảo Sóc Ẩn hãy yên tâm, sau đó, Tiểu
Bạch cũng nhảy vào, cánh cửa đóng lại. Sóc Li khẽ thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận