Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Khi Phượng Lại Tà
thức dậy thì đã là sáng sớm ngày hôm sau. Cô bé cảm thấy đầu óc hơi nặng nề, xung quanh lại có một mùi xa lạ gì đó. Hơn nữa, cái mùi đó dường
như là toát ra từ chính cơ thể của mình.

“Tiểu Bạch.” Phượng Lại
Tà không biết có phải mình đang gặp ảo giác hay không cho nên mới gọi
Tiểu Bạch giúp mình xác nhận. Nhưng mà, Phượng Lại Tà đợi một hồi cũng
không thấy dưới giường có động tĩnh gì. Phượng Lại Tà quay lại nhìn thì
phát hiện ra rằng căn phòng này chỉ có một mình cô bé, còn thì chẳng
thấy một bóng người.

“A, Tiểu Tiểu Bạch.” Đột nhiên nhớ tới Tiểu
Tiểu Bạch vừa trở về vào hôm qua, Phượng Lại Tà vội vàng lật tung chăn
gối để tìm kiếm, nhưng lục lọi nửa ngày trời cũng không thấy con vật
đáng yêu kia ở đâu.

“Chẳng biết bọn chúng chạy đi đâu nữa.”
Phượng Lại Tà đi ra khỏi phòng, dùng cảm ứng tâm linh với Tiểu Bạch để
dẫn đường. Cô bé đi xuyên qua hành lang, lên cầu thang, đi một hồi lại
bắt gặp một khoảng sân ngoài trời rất lớn, mặt đất được lát bằng đá cẩm
thạch ba màu. Đứng ở nơi đó chính là Phượng Lại, Phượng Tê, Phượng Ca,
Nạp Hạ, Phi Mặc, Sóc Li, Sóc Ngôn, Tiểu Bạch cùng với một thiếu niên xa
lạ. Thiếu niên có dáng người mảnh khải, mái tóc màu trắng, ngoại hình
thật sự không tồi.

“Tiểu Tà, con lại không mang giày.” Phượng Lại là người đầu tiên phát hiện Tiểu Tà tới. Hắn đến bên cạnh cô bé nhanh
như một tia chớp, dang tay ôm cô bé vào lòng, để cô bé cách xa mặt đất
lạnh lẽo.

“Daddy, mọi người tới đây lúc nào, sao lại không gọi
con.” Tiểu Tà chu môi phản đối. Bọn họ tụ tập với nhau, lại bỏ nó một
mình trong phòng, làm hại nó thức dậy không nhìn thấy lấy một bóng
người.

Phượng Lại mỉm cười, lúc hắn rời khỏi, Tiểu Tà còn đang
chìm đắm trong mộng đẹp. Nhìn vẻ mặt yên bình tựa thiên sứ của Tiểu Tà,
hắn căn bản không đành lòng đánh thức cô bé dậy. Huống chi, bọn họ tới
đây để làm việc nghiêm túc, cũng không thích hợp gọi cô bé tới.

“Daddy, người có thấy Tiểu Tiểu Bạch của người ta không? Mới sáng sớm là nó đã biến mất tiêu rồi.” Tiểu Tà dụi dụi mắt, hỏi.

“Không.” Phượng Lại ôm cô bé qua một bên, đưa tay chỉ về một phía. Hồ Tư đi vào từ một cánh cửa bên hông.

“Đem giày và áo khoác của tiểu thư tới.”

Theo phân phó của Phượng Lại, Hồ Tư rất nhanh đã đem tới cho Phượng Lại Tà
một đôi giày da nhỏ nhắn màu trắng cùng một chiếc áo khoác cũng có màu
trắng.

“Con ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, không được lộn xộn.”
Phượng Lại đặt cô bé ngồi lên một chiếc ghế, rồi quay sang nói với Hồ
Tư: “Chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thư.” Nói xong, hắn liền đi về phía
những người khác. Ngoại trừ bảy người tham gia thi đấu chính thức, còn
lại Tiểu Bạch và Sóc Ngôn cũng ngồi xuống cạnh Phượng Lại Tà.

Phượng Lại Tà ngẩng đầu, lơ đãng bắt gặp ánh nhìn của Phượng Tê. Cô bé nhoẻn
miệng cười một cái, lộ ra vẻ sung sức của buổi sáng.

Phượng Tê
cũng gật đầu chào lại, rồi đi theo sự sắp xếp của Phượng Lại. Phượng Lại Tà ngồi tại chỗ, vừa ăn sáng, vừa quan sát. Đây là một buổi luyện tập
theo phương thức giống như khi thi đấu chính thức. Nạp Hạ đối đầu với
Sóc Li, Phượng Ca chiến đấu với Phi Mặc, còn Phượng Tê đánh với người
thiếu niên lạ mặt kia. Còn daddy đại nhân vĩ đại của nó thì chỉ đứng một bên không nhúc nhích, dùng đôi mắt lợi hại của mình tỉ mỉ quan sát tình huống chiến đấu của ba cặp.

Phượng Lại Tà luôn không tự chủ được mà nhìn chằm chằm Phượng Lại. Cho dù daddy chỉ đứng yên ở đó, nó cũng
có thể ngồi nhìn daddy cả nửa ngày mà không thấy chán.

Sau khi ăn uống no say, Phượng Lại Tà quay qua hỏi Tiểu Bạch với Sóc Ngôn: “Các
ngươi cho rằng, ngoại trừ daddy của ta thì ai lợi hại nhất trong số bọn
họ?” Sáu người chia thành ba cặp để chiến đấu với nhau, nhìn bề ngoài có vẻ không quá kịch liệt, thế trận cũng tương đối cân bằng, làm cho nó
cảm thấy hứng thú.

“Về tình cảm thì ta hi vọng đại ca mạnh nhất,
nhưng mà…” Sóc Ngôn ngập ngừng nhìn Nạp Hạ – đối thủ của Sóc Li, cùng
với hai cặp khác. Đại ca của hắn rất mạnh, điều này đúng, nhưng những
người kia cũng không có ai yếu thế cả.

“Tiểu Bạch, còn ngươi?” Phượng Lại Tà vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, hỏi.

“Mặc kệ ai mạnh nhất trong sáu người bọn họ, vẫn còn một kẻ lợi hại nhất
không có ra tay.” Tiểu Bạch thẳng thắn nói. Cho dù sáu người này có mạnh đến thế nào cũng không thể chống lại Phượng Lại. Nguyên nhân hắn không
tham chiến không phải là vì cảm thấy ngạo mạn vì vị trí thứ 3 từ kì đại
hội trước, mà là: trong sáu người này, không một ai có khả năng trở
thành đối thủ chân chính của hắn.

“Ờ, Tiểu Bạch, ngươi nói vậy
làm ta rất vui đó nha.” Phượng Lại Tà cười tít mắt. Hóa ra daddy của nó
rất lợi hại nha, ngay cả Tiểu Bạch lúc nào cũng cau có mà vẫn phải thừa
nhận sức mạnh của daddy. Nhất thời, trong lòng của Phượng Lại Tà dâng
lên cảm giác vinh dự.

“Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.” Tiểu
Bạch liếc Phượng Lại Tà một cái, rồi nói tiếp: “Ngoại trừ Phượng Lại bá
tước, ta cảm thấy đôi của Phượng Tê và Sí Viêm mạnh hơn một ít.” Cũng
không phải là nó đánh giá thấp đại ca của mình, mà là sức chiến đấu của
cặp Phượng Tê – Sí Viêm rõ ràng mạnh hơn so với hai cặp còn lại.

Tuy rằng nó rất rất không muốn thừa nhận rằng Phượng Tê rất mạnh, thế nhưng, sự thật không giống như mơ tưởng.

Sí Viêm? Là ai? Phượng Lại Tà hiếu kì chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên nó nghe tới cái tên xa lạ này.

“Quên mất, vừa rồi ngươi không có ở đây. Người thiếu niên đối chiến với
Phượng Tê kia là tuyển thủ thứ bảy – Sí Viêm. Có điều, theo cảm giác của ta thì hắn cũng không phải là người của huyết tộc.” Lỗ tai của Tiểu
Bạch hơi động đậy. Nó cũng cảm thấy tò mò đối với vị tuyển thủ mới xuất
hiện vào sáng sớm ngày hôm nay. Nó cảm thấy hắn ta có điểm gì đó quen
thuộc, nhưng dù đã nghĩ đến nát óc mà nó vẫn không nhớ ra là quen thuộc ở chỗ nào.

“Hóa ra tên hắn là Sí Viêm.” Phượng Lại Tà bây giờ mới
dời sự chú ý qua người thiếu niên kia. Hắn ta có một đôi mắt to xinh
đẹp, mặc dù đang chiến đấu với Phượng Tê nhưng khóe miệng vẫn khẽ nhếch
lên như đang mỉm cười, so với vẻ lạnh lùng thường trực của Phượng Tê thì hắn ta có vẻ đặc biệt thân thiện.

“Này, hai người đang nói cái
gì đó?” Sóc Ngôn rốt cuộc không nhịn được phải lên tiếng. Tuy rằng hắn
biết rằng Phượng Lại Tà đang nói chuyện với Sóc Ẩn, nhưng do hắn không
thể nghe được lời của Sóc Ẩn, cho nên hắn cứ có cảm giác như Phượng Lại
Tà đang nói lảm nhảm một mình.

“À, ta quên mất là ngươi không nghe được lời Tiểu Bạch nói.” Phượng Lại Tà nhớ tới Sóc Ngôn, lúc này mới trả lời một câu.

“Tại sao ngươi lại gọi Ẩn là Tiểu Bạch?” Sóc Ngôn tò mò hỏi, hắn không tài
nào thấy được mối liên hệ giữa cái tên trẻ con đó với người anh Sóc Ẩn
tự cho mình là tài giỏi của hắn.

“Ngươi không thấy nó rất trắng
sao?” Phượng Lại Tà vô tội chớp mắt mấy cái, làm cho Sóc Ngôn nghẹn nửa
ngày cũng không nói thêm được câu nào nữa.

Tiểu Bạch dường như đã quen với phương thức nói chuyện tức chết người của Phượng Lại Tà nên
không buồn quay đầu lại, chỉ tiếp tục quan sát trận chiến bằng ánh mắt
tràn ngập ước ao.

Nếu như nó có thể khôi phục thân thể thì nó
cũng có thể tham gia võ đạo đại hội lần này, có thể tự tay xé xác Mục Đồ mà không cần đứng một chỗ nhìn đại ca nỗ lực.

Tiểu Bạch cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, lòng buồn rười rượi.

“Bang.” Ngay lúc hai người một sói đang lơ đãng thì một thanh chủy thủ lại thình lình bay thẳng về phía Phượng Lại Tà.

Trong nháy mắt, một bóng người màu trắng đã lướt tới, ôm Phượng Lại Tà rời
khỏi ghế. Ngay sau đó, thanh chủy thủ đã găm vào lưng ghế.

“Nạp Hạ, ngươi làm cái gì đó?” Phượng Tê đổ mồ hôi lạnh, trừng mắt nhìn Nạp Hạ.

“A, xin lỗi, ta không cố ý.” Nạp Hạ vội vã giải thích, cau mày khổ não.

“Em không sao chứ?” Một giọng nam ấm áp vang lên trên đỉnh đầu Phượng Lại
Tà. Cô bé ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt to đang nhìn mình.

Sí Viêm – là hắn. Vào thời điểm Phượng Lại Tà có thể bị thương tổn, hắn đã ra tay đúng lúc.

“Không sao.” Phượng Lại Tà lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác quen
thuộc dâng lên trong lòng, nhưng nhất thời cũng không biết cảm giác đó
từ đâu mà ra. Ánh mắt lơ đãng của Phượng Lại Tà bất chợt rơi xuống sợi
dây chuyền trên cổ của Sí Viêm.

Đó là đồ trang sức sao? Có phải là lớn quá không? Phượng Lại Tà hiếu kỳ suy nghĩ.

“Tiểu Tà.” Phượng Lại ôm lấy cô bé bằng một tay, dò xét khắp cơ thể cô bé một vòng. Khi xác định Phượng Lại Tà không hề bị thương, sự lo lắng trong
mắt hắn mới lặng lẽ biến mất.

“Daddy, con không sao.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nhìn dáng vẻ khẩn trương của Phượng Lại, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

“Ở đây quá nguy hiểm.” Phượng Lại nhíu mày, quả nhiên điều hắn lo lắng là
đúng. Tuy rằng chỉ là tập dượt, nhưng khi luận võ thì khó tránh khỏi
những chuyện ngoài ý muốn. Hắn không muốn thấy tình cảnh khi võ đạo đại
hội còn chưa bắt đầu mà cô bé đã bị người của chính mình ngộ thương.

“Daddy, người ta cẩn thận một chút là được.” Muốn đuổi nó đi, không có cửa đâu. Đừng nói là cửa chính, đến cửa sổ cũng không có nữa.

Phượng Lại
nhìn thấy vẻ chờ mong của Phượng Lại Tà, cuối cùng đành thở dài gật đầu. Nhưng lúc này, hắn vẫn đứng bên cạnh Phượng Lại Tà, cùng cô bé quan sát trận chiến.

Dù sao cũng là quan sát, đứng bên cạnh Tiểu Tà, chí ít hắn cũng có thể bảo vệ cô bé khỏi bị tổn thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui