Dịu Dàng Ngược Lối

Edit: Cải Trắng

Là con nghiện tiêm thẳng thuốc vào động mạch cổ quá liều dẫn tới tử vong.

Tất cả mọi người ở quán mì đều bị dẫn về cục cảnh sát làm biên bản.

Lâm Linh: “Em, em ấy vừa vào là đi thẳng vào trong. Tôi biết em ấy, đấy là khách trọ trong hẻm chỗ chúng tôi. Hình như em ấy được bạn trai nuôi nên không đi làm. Em ấy khá ít nói, tính tình lại hơi nóng nảy, có lần tôi thấy em ấy to tiếng với bạn trai trong quán của tôi. Tôi nhìn ra được em ấy đang gặp vấn đề gì đó nhưng lúc đó chỉ nghĩ là em ấy vội vàng muốn vào đi vệ sinh, nếu tôi nhạy hơn một tí…”

Lục Gia Đồng: “Cháu đang làm bài tập ạ. Hu hu hu, chú cảnh sát ơi cháu muốn về làm bài tập. Cháu yêu bài tập lắm. Mọi người mau cho cháu gặp mẹ đi.”

Chu Trì: “Con trai chị chủ tiệm mì gọi tôi tới sửa đường ống nước trong nhà vệ sinh. Lúc tôi tới chị chủ bảo có khi khách ngất trong đó rồi, bảo tôi phá khoá vào trong, không ngờ vừa mở được cửa đã thấy cảnh tượng đó…”

Ôn Vũ: “Lúc đấy tôi còn hỏi cô ấy là có phải cô cần băng vệ sinh không, không nghe tiếng đáp lại tôi tưởng cô ấy ngại chứ. Thật đáng sợ! Mẹ nó, tôi trù cho tất cả những tay buôn ma tuý trên thế giới này chết hết.”



Bọn họ khai báo tới tận chiều muộn mới xong.

Ôn Vũ và rất nhiều thực khách khác ở quán Lâm Linh vẫn chưa thoát khỏi cơn bàng hoàng.

Chu Trì gọi xe đi về vừa hay đủ chỗ cho cả bốn người. Suốt dọc đường đi, mọi người không ai nói với nhau câu nào, chỉ có Lục Gia Đồng thi thoảng gọi một tiếng mẹ ơi. Vừa đến đầu đường Xuân Hồi, Chu Trì đã bảo tài xế đi lên phía trước dừng lại, anh sẽ xuống xe trước.

Nhìn bóng đêm đang dần nuốt trọn khung cảnh bên ngoài, Ôn Vũ vẫn chưa dứt cơn sợ hãi trong lòng. Trùng hợp thế nào, Tịch Giai Như lại đi về đúng hôm nay, e là đêm nay cô không thể ngủ một mình rồi.

Cô gọi Chu Trì đang ngồi trên ghế phó lái, nói: “Anh đi đâu thế? Tới quán karaoke kia à?”


Thông qua kính chiếu hậu, Chu Trì thấy được sự e sợ và cảnh giác trong mắt cô.

Vốn anh định qua quán karaoke đó hỏi Chu Thiệu Tân một vài chuyện, nhưng nhìn ánh mắt khát khao của Ôn Vũ trong kính chiếu hậu chờ anh đáp lại, dường như đây là thời khắc cô quyết định xem anh là người tốt hay người xấu, cũng có vẻ như muốn thông qua câu trả lời của anh, bắt thóp được nhược điểm.

Chu Trì đáp: “Tôi định vào cửa hàng bán đồ sửa chữa một tí, mọi người vẫn còn sợ à?” Anh quay qua nói với tài xế: “Thôi về thẳng đi.”

Lục Gia Đồng vẫn rúc vào trong lòng Lâm Linh. Thằng nhóc hiếu động ấy chẳng còn nghịch ngợm như ngày thường, ôm chặt lấy mẹ mình không dám nhắm mắt.

Xe taxi đi ngang qua quán mì của Lâm Linh, cửa quán được đóng chặt lại. Quán đã bị cảnh sát tạm thời phong toả, về phần lúc nào được mở lại thì phải chờ thông báo mới từ phía họ.

Ánh mắt Lâm Linh vừa hoảng loạn lại khổ sở.

Ôn Vũ lên tiếng an ủi: “Coi như cho mình một kỳ nghỉ phép chị ạ. Mấy năm nay chị chẳng nghỉ ngơi ngày nào cả.”

Lâm Linh miễn cưỡng nở nụ cười.

Sau khi đưa Lâm Linh và Lục Gia Đồng về, Ôn Vũ và Chu Trì cũng nối gót về nhà.

Lần này, cô không bài xích Chu Trì nữa. Ngay khoảnh khắc trông thấy thi thể cô gái kia, cả người cô cứng đờ quên cả nhắm mắt, chính anh đã dùng bàn tay mình chắn ngang tầm mắt cô, giúp cô che đi cảnh tượng kinh khủng ấy.

Ôn Vũ đang định nói thì Chu Trì đi phía trước lại khựng lại nhường cô đi lên, hai người một trước một sau đi về nhà.

Ôn Vũ đang định nói tiếng cảm ơn lại nghe anh bảo: “Đừng sợ, cô đã an toàn về đến nhà rồi.”

“Ý anh là mình xong việc rồi phải không?”


“Ừm.” Anh ngậm điếu thuốc lá, nói: “Cô vào đi.”

Anh châm điếu thuốc.

Vừa có mạng người chết ngay trước mắt mà trông có vẻ anh không quá quan tâm tới điều đó, đây quả nhiên là tố chất của một tên côn đồ mà, uổng công cô còn định nói tiếng cảm ơn anh.

Ôn Vũ mở cửa vào nhà, không thèm để ý tới anh nữa. Nhưng vừa nghe tiếng bước chân anh rời đi, cô lại vội vàng mở cửa ra.

“Anh đi đâu thế?” Cô nhìn theo bóng người ngoài hành lang định xuống tầng.

Chu Trì quay đầu nhìn cô: “Tôi hẹn dì Vương sáu giờ chiều nay tới sửa tủ lạnh, giờ tôi đi làm.” Nói xong, anh hút thuốc rời đi.



Chu Trì xuống tầng gọi điện cho Hầu Tử, được cậu ta báo lại khoảng hai tiếng nữa Chu Thiệu Tân sẽ tới quán.

Anh về cửa hàng lấy thùng dụng cụ rồi lên nhà khách sửa đồ. Quả nhiên bác gái đó vẫn không quên việc giới thiệu con gái mình cho anh, còn bảo cô ấy vào bếp nấu cho anh bát mì, không ngừng tìm chủ đề trò chuyện để tác hợp hai người họ.

Con gái bác ấy năm nay 27 tuổi, từ vẻ ngoài đến cách nói chuyện đều rất đỗi nhẹ nhàng, trên mặt lúc nào cũng duy trì nụ cười nhẹ đầy lịch sự, tất cả những chi tiết nhỏ ấy đều như muốn nói rằng, cô ấy khá hài lòng về anh.

Chu Trì liếc mắt xem giờ trên đồng hồ đeo tay, vẫn còn sớm. Vì thế, anh không từ chối bát mì được bưng ra, ăn mấy miếng giải quyết cho xong rồi đứng dậy rời đi.

“Để con bé tiễn cậu, à tôi còn chưa đưa cậu tiền sửa đồ nữa.”. Hãy tìm đọc tra𝘯g chí𝘯h ở ﹙ Tr𝑈mtr𝐮y ệ𝘯.𝙑𝘯 ﹚


“Không cần, cháu không thể ăn không bát mì vừa rồi được.”

Thấy bọn họ vẫn muốn tiễn, Chu Trì thể hiện thái độ rất rõ ràng, nhanh chân đi xuống tầng.

Anh chẳng có lòng dạ nào quan tâm đến chuyện yêu đương. Anh không có hứng thú gì với việc tìm một cô bạn gái, nhưng lại thấy cô gái mặc sườn xám nói chuyện độc mồm Ôn Vũ rất thú vị. Nhưng, mọi thứ cũng chỉ dừng ở việc có ấn tượng thôi. Nói cho cùng, cô vẫn là một cô gái nhát gan, chỉ riêng việc không dám về nhà một mình vừa rồi là có thể nhìn ra.

Chu Trì quay lại cửa hàng cất thùng dụng cụ đi, đúng lúc thấy Hầu Tử và A Thời đã chờ sẵn ở đó. Ba người tiến vào trong bóng đêm, cùng bàn tán về cô gái chết chiều nay.

“Anh Trì, cảnh sát có đánh hơi ra điều gì bất thường ở anh không?”

“Phát hiện gì chứ.” Chu Trì trả lời lấp lửng. Sự chính nghĩa, cảm xúc phẫn nộ trong mắt anh đang bùng lên mãnh liệt, nhưng anh lại phải cố gắng đè nén chúng lại.



Chu Thiệu Tân ngồi trong phòng, đám đàn em vây quanh không tránh khỏi xôn xao bàn tán về cái chết của cô gái kia lúc chiều nay.

“Thấy bảo lúc chết mặt trông phê lắm, đáng tiếc lúc khiêng ra bị che mất rồi, tao không thấy được.”

Tên đàn em đó thấy Chu Trì lập tức hỏi: “Anh Trì thấy này, biểu cảm của cô gái đó có phê không anh? Hàng của bọn này tinh khiết lắm đấy.”

Vẫn là Chu Thiệu Tân giữ được lý trí, quát: “Phê con mẹ mày, điều tra ra ai bán hàng cho nó chưa?”

“Anh Chu đừng nóng! Cô ta lấy hàng ở chỗ Lý Xuyên. Giờ Lý Xuyên toàn bán online, cảnh sát không tra ra được đâu, cùng lắm đó chỉ là một gói hàng.”

“Xoá vết tích sạch sẽ vào!” Chu Thiệu Tân dạy dỗ xong, quay qua hỏi Chu Trì: “Cậu nói gì ở cục cảnh sát thế?”

“Hỏi gì đáp nấy thôi. Tôi là ngưởi chứng kiến, bà chủ có nói nhiều hơn một tí, mà trên người cô gái đó cũng không có bất kỳ dấu vết nào để lộ sơ hở.” Anh rít một hơi thuốc, nói: “Không tra được tới anh đâu.”

“Mẹ nó, tôi chưa bao giờ dám trắng trợn bán đồ của mình ngay trên địa bàn mình hoạt động. Năm ngoái, cô ta từng tới cầu xin tôi bán hàng, tôi sớm đã biết sẽ có ngày cô ta chết công khai thế này.” Chu Thiệu Tân nói một câu xui xẻo, lại quay qua hỏi Chu Trì: “Cậu vẫn dám tới toà nhà Gia Vũ à?”


Chu Trì bật cười, búng tàn thuốc: “Làm sao mà tra được. Tôi có cửa hàng sửa chữa làm lá chắn, gần đây hàng xóm còn định giới thiệu người yêu cho tôi nữa. Nữ cảnh sát trong cục đấy, biết đâu tôi lại có tí quan hệ tay trong.”

“Khá quá nhỉ! Mẹ nó, chả trách tôi tra lại thấy cậu hành xử như có hai nhân cách, thì ra toan tính tới cỡ vậy.” Chu Thiệu Tân rót cho Chu Trì một ly, lần đầu tiên có thái độ tốt hẳn với anh: “Nào, nâng ly chúc mừng tôi đã thoát nạn thành công, và cả vì cái chết tinh khiết đó nữa! Ha ha ha…”

Chu Trì nhếch miệng cười uống cạn ly.

Thức rượu cay nồng như muốn xé cổ họng, bên tai là tiếng Chu Thiệu Tân và đàn em của gã cười đùa, đâu đó còn có cả tiếng hát với ngũ âm không hoàn chỉnh. Dưới ánh đèn mờ ảo ấy là sự kiêu ngạo khó tưởng của những con người mất nhân tính.

Về đến nhà, anh đổi sim gọi cho Trịnh Kỳ Hoa, cất giọng khàn đặc: “Đội trưởng.”

Trịnh Kỳ Hoa vẫn đang ở văn phòng chưa về, bên đó còn vang lên cả tiếng làm việc rất có quy củ.

“Anh chưa tan làm sao?”

“Ừm, vừa nhận được vụ án bên Lũng Châu. Nạn nhân nữ tử vong do hít ma tuý quá liều. Tôi đang xem báo cáo, thấy cậu cũng có mặt ở đó.”

“Đúng thế, tôi là người mở cửa.” Chu Trì ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh, nói nhỏ hết mức có thể: “Chu Thiệu Tân không coi mạng người ra gì, số hàng cô gái kia dùng là mua qua tay một tên cấp dưới của gã tên Lý Xuyên. Bán qua hình thức online, có liên quan đến mô hình chuyển phát nhanh. Tôi kiến nghị mọi người tra xét trạm chuyển phát nhanh gần nhà nạn nhân và kiểm tra lịch sử mua hàng.”

“Đúng là có thể tra theo hướng này. Nhưng nếu tay Lý Xuyên đó bị chúng ta bắt được, khai ra Chu Thiệu Tân, cậu định làm gì?”

Ánh mắt Chu Trì lạnh hẳn đi, đây đúng là sơ sót anh vừa nghĩ tới. Nếu Chu Thiệu Tân sa lưới, Diêm Trí Binh sẽ nhanh chóng tìm ra nơi này.

Anh trầm ngâm đáp: “Thả mồi để Lý Xuyên hoảng loạn, buộc cậu ta phải thu tay lại, tôi sẽ nhân cơ hội này thao túng Chu Thiệu Tân để ý tới mình. Với cả…” Chu Trì nhanh chóng khôi phục lại trạng thái chiến đấu cao nhất: “Tôi còn con bài kia chưa lật, có thể dùng để diễn cho Diêm Trí Binh xem.”

“Được, để tôi sắp xếp. Đó đều là dòng tiền bẩn, chúng ra tay tàn nhẫn lắm đấy, cậu phải linh động lên.”

“Tôi lúc nào chả nhanh trí.” Chu Trì ra vẻ bình thản.

Ở đầu bên kia, Trịnh Kỳ Hoa ngồi trong phòng làm việc, một người cảnh sát hơn 40 tuổi ánh mắt luôn bình tĩnh không giấu nổi sự lo lắng: “Nghỉ ngơi đi! Phải an toàn quay về cho tôi đấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận