Dịu Dàng Nơi Anh


Trời đã gần xế chiều, ánh nắng gay gắt cũng đã vơi đi.

Cả hai đứng trước cổng siêu thị.
" Cậu vào trước đi, tớ đi cất xe"
" Cậu đi đi, tớ ở đây đợi cậu."
" Ừm."
Yến Hạ dựa vào tường, xoa xoa cái hông.
Không đau nữa, chắc chỉ bị bầm nhẹ thôi.
Vươn tay kéo cộng chun cuộc tóc xuống, mái tóc xõa dài xuống.

Yến Hạ dùng tay chải chải những cộng tóc rồi.
" Này này cô em! Đợi ai thế?"
" ..." Yến Hạ ngước lên, là một đám du côn, mặt mũi không có thiện cảm gì.
Yến Hạ chỉ im lặng, coi bọn họ như không khí.

Thấy cô im lặng bọn nó được nước mà làm tới.
Nắm lấy cái tay đang chải tóc của cô.

" Đi chơi với bọn anh, chỉ cần chiều bọn anh thôi."
Yến Hạ dán cho bọn chúng một đôi mắt lạnh lùng, sắc bén toả ra luồng khí hầm doạ.
Một người có võ như cố vốn không sợ cái thể loại như bọn này, thật sự nếu bọn họ đi quá giới hạn thì cô chắc chắn sẽ không nương tay.
" Bỏ ra." Yến Hạ lạnh giọng ra lệnh.
"ha...!Bọn anh nhẹ nhàng em không chịu sao" Họ càng siết chặt lấy cổ tay cô.
" Tôi nhắc lại.

Bỏ ra"
Yến Hạ đã sẵn sàng cho bọn nó một trận thì đột nhiên Trương Đức Anh không biết tiến tới từ lúc nào đã đứng trước Yến Hạ.
Trương Đức Anh hất cái tay dơ bẩn của bọn nó ra khỏi Yến Hạ.
Đôi mắt lạnh tanh đó đã chẳng coi bọn đó ra thành con người nữa.
" Cút" Chỉ một chữ một đã khiến bầu không khí như đóng băng.
" Thì ra..

em...em có bạn đi cùng rồi à...!Tạm...biệt."
Cả đám run rẫy, cố giữ sỉ diện mà rán nói vài chữ rồi bỏ chạy mất.
Trương Đức Anh quay lại nhìn Yến Hạ với đôi mắt bình tĩnh, phảng phất một tức giận.
" Sợ không?"

" Không tớ không sợ.

"
" Xin lỗi tớ đến trễ.

Để bọn khốn đó chạm vào cậu rồi."
" Không sao...!Không có cậu mình vẫn có thể xử lí bọn nó được."
Trương Đức Anh nghe tới đây lại trầm mặt xuống, quay người nắm chặt tay cô bước vào siêu thị.
Yến Hạ vô cùng bất ngờ trước hành động này.

Cô muốn vùng ra khỏi tay cậu nhưng bị cậu ta nắm rất chặt.
" Đức Anh..."
" Đừng lộn xộn."
Nghe thấy giọng cậu có chút khàn, cô biết cậu đang khó chịu nên cũng đành nghe theo.
Bước vào siêu thị, thấy cô không còn ngựa quậy tay nữa nên cậu ta cũng thả lỏng lòng bàn tay không nắm chặt nữa.
Đột nhiên tay Yến Hạ vuột ra khỏi tay Trương Đức Anh, cô chạy nhanh về phía trước.
Ủa? Hình như cậu ấy không nắm chặt tay mình như lúc nãy.
Mình cứ tưởng là nắm chặt nên mình đã chạy nhanh để kéo cậu ấy đi về phía đó ai dè...
" Đức Anh! Mau qua đây nhanh lên, khu thực phẩm nè."
" Ừm."
Ai mà ngờ cô ấy nhìn thấy khu thực phẩm mà chạy nhanh đến thế.
" Nè nè cậu muốn nấu món gì thế? Nói đi để mình tìm cho."
" À mình chỉ cần mua thực phẩm để phòng hờ trong tủ lạnh thôi, chưa xác định được món gì"
" Sao kì vậy?"
" Tại tớ không hay ăn ở nhà, chỉ mua để phòng khi bố mẹ về để có cái ăn."
" Bố mẹ cậu đi làm thường xuyên sao?" Yến Hạ vừa hỏi, tay vừa lướt lướt trên những quả rau củ trên kệ.
" Ừm.

Họ ít về nhà lắm."
" Dù vậy cậu cũng không nên ăn ở ngoài nhiều không tốt đâu."
" ..."
Nhìn thấy Trương Đức Anh im lặng, cô cho rằng bản thân chắc đã lỡ nói lời khiến cậu ấy không vui rồi.
" Không sao.

Hôm nay tớ sẽ lựa cho cậu những thực phẩm ngon nhất để cậu có thể nấu những món ăn ngon."
" Ừm"
Yến Hạ cứ như một cô vợ nhỏ mà chạy quanh khu thực phẩm, mua đủ loại rau củ, tất cả đều rất tươi ngon nhưng lại rất phù hợp với túi tiền.

Cô quay sang mua cả trứng rồi thịt hộp.
" Nè cậu thường hay ăn sáng ở đâu ?"
" Tớ mua ở gần nhà"
" Vậy cậu có thích ăn sandwich không?"
" Không hẳn"
" Ò...."
" Sao thế?"
" Tớ định mua bánh mình để cậu có thể làm sandwich ở nhà."
" Cậu cứ mua đi.

Nếu cậu mua tớ sẽ ăn thôi."
" Thật không?"
"Ừm"
Yến Hạ chăm chú lựa chọn từng loại bánh mì.
" Hạ Hạ."
" Hả?"
" Cậu ở đây mua đồ đợi tớ nhé!"
" Cậu đi đâu sao?"
" Ừm.

Tớ mua chút đồ cá nhân"
" Ừm.

Cậu đi đi "
" Cậu nhớ ở yên đây nhé"
" Yên tâm tớ đâu phải trẻ lên ba đâu."
Trương Đức Anh quay người rời đi, trên môi nở lên một nụ cười thấp thoáng.

Ha.

Cậu ấy chỉ vừa mới đi lạc cách đây vài tiếng mà lại bảo mình yên tâm sao?
Phải đi nhanh rồi trở lại mới được.
Trương Đức Anh đi đến quầy thuốc, đi thẳng vào trong.

Cô nhân viên liền tiến lại chào đón
" Xin chào quý khách.

Quý khách muốn mua loại thuốc gì ạ?"
" Tan máu bầm"
" Vâng mời theo lối này ạ"
" Vâng đây là các loại thuốc theo như yêu cầu của quý khách ạ.

Quý khách mua cho bản thân hay cho ai ạ"
" Mua cho người khác"
" Vậy bệnh nhân bao nhiêu tuổi ạ.

Để chúng tôi tư vấn."
" Nữ, khoảng 17 18 tuổi."
Cô nhân viên nhà thuốc liền đưa cho Đức Anh loại thuốc đúng theo yêu câu.

Cậu ta cầm lên quan sát, nhìn ngay vào các thành phần của thuốc
" Loại này không được."
" Có vấn đề gì sao ạ?" Cô nhân viên hơi kinh ngạc
" Dùng loại này sẽ gây nhiều tác dụng phụ cho cô ấy."
" Xin lỗi nhưng mà loại này là ít tác dụng phụ nhất rồi ạ."
"...!Vậy nhờ cô kê thêm thuốc trị nóng rát và ngứa ngáy giúp tôi."
" Vâng"
Không ngờ cậu ta còn trẻ vậy mà chỉ nhìn thành phần của thuốc là đã có thể biết được tác dụng phụ rồi.
Mọi người trong cửa hàng đều thoáng chốc dồn sự chú ý vào Trương Đức Anh.
" Cậu trai lúc nãy nhìn ngầu quá."
" Chắc là mua cho bạn gái cậu ta rồi."
" Phải đó.

Cô gái đó may mắn quá."
Thanh toán xong Trương Đức Anh nhanh chống chạy về chỗ Yến Hạ.

Cô vẫn ở đó chờ cậu nhưng cậu vô cùng ngỡ ngàng trước giỏ hàng của cô.
" Đức Anh...!Tớ hình như mua hơi nhiều thì phải."
Trương Đức Anh bật cười thành tiếng.
" Nè cậu đang cười gì thế?"
" Không không có gì.

Tính tiền thôi."
" Tính tiền thật sao? Nhiều lắm"

" Không sao đều là đồ cậu lựa mà tớ không bỏ lại thứ gì được."
"..."
Trương Đức Anh thiết nghĩ với đồ ấy có thể để cậu ấy sống qua cả tháng rồi.
Sau hôm nay có lẽ phải chăm chỉ ở nhà nấu ăn hơi thôi.
Đèn đường cũng đã lên, Yến Hạ ôm trong tay túi lớn tui bé ngồi trên yên sau của Đức Anh.
" Nhiều đồ quá để hồi tớ mang về nhà giúp cậu."
" Ừm."
" Cảm ơn cậu nha.

Hôm nay tớ vui lắm"
" Cậu thích mua sắm sao?"
" Không hẳn, chỉ là tớ rất thích đi mua những nguyên liệu về để nấu ăn thôi."
" Vậy là cậu thích nấu ăn?"
" Ừm.

Tớ thích lắm."
" Nó có ngon không?"
" Đương nhiên rồi."
"Khi nào tớ sẽ được ăn?"
" Tớ cũng không biết"
 " Đến nhà tớ rồi."
Trước mắt Yến Hạ là một căn nhà khang trang, được thiết kế theo hướng hiện đại, màu sắc có chút lạnh lẽo.
" Đưa đồ đây tới mang vào rồi tớ đưa cậu về."
" Cậu cưa vào nhà đi.

Tớ đi bộ một chút cũng đã đến nhà rồi."
" Không được."
"..."
Yến Hạ đành để cậu ấy đưa về.

Trương Đức Anh giờ mới để ý đến nhà của Yến Hạ.
Ngôi nhà tuy không to nhưng lại rất gọn gàng, xung quay đều có rất nhiều loại cây, ngôi nhà bây giờ đã sáng đèn, bên trong là tiếng sinh hoạt của các thành viên.

Mang lại một cảm giác vô cùng ấp áp.
Trái ngược với ngôi nhà to lớn nhưng lạnh lẽo kia của cậu.
Cả hai tạm biệt nhau, Yến Hạ bước vào nhà, khung cảnh trước mắt khiến cô vô cùng hoản hốt....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận