Năm Uyển Đình 13 tuổi, người thân duy nhất trên đời của cô cũng bỏ lại cô để đến một thế giới khác. Sáu tháng trước cô vừa mất đi người mẹ dịu hiền, luôn yêu thương cô hết mực, vết thương lòng còn chưa kịp nguôi ngoai giờ đây người bố cũng không còn. Mộc Uyển Đình bỗng nhiên trở thành đứa trẻ mồ côi không cha, không mẹ. Một mình cô bơ vơ lạc lõng trên cái thế giới rộng lớn này.
Sau đám tang của bố, Mộc Uyển Đình được đón tới nhà họ Mạc ở thành phố A. Cô chưa đến đó bao giờ nhưng cô biết đó là gia đình một người bạn thời đại học của bố cô vì lúc ông còn sống đã không ít lần nhắc với cô về nhà họ Mạc.
Trong chiếc xe hơi sang trọng, Mộc Uyển Đình vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, cô bé dụi dụi tay lên mắt, mơ hồ nhìn ra cửa kính xe. Mọi thứ nơi này đều hết sức xa lạ. Không có cánh đồng, không có bãi cỏ, trước mắt cô bé chỉ là những ngôi nhà cao tầng san sát nhau. Những tấm biển đủ loại màu sắc nhấp nháy như một biển trời sao giữa ban ngày. Ngay cả đường xá cũng ồn ào tấp lập. Dường như tất cả đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của cô bé.
Chiếc xe dừng lại, Mộc Uyển Đình khẽ mím môi. Đáy mắt hiện lên sự lo lắng, nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.
Như hiểu được sự bất an của Mộc Uyển Đình, Đào Diệp Vân khẽ nắm tay cô bé mỉm cười nói:
" Uyển Đình, chúng ta đến nơi rồi."
Tài xế giúp cô bé xách hành lý. Mộc Uyển Đình đi bên cạnh Đào Diệp Vân, vừa đi vừa đưa ánh mắt đánh giá xung quanh.
Bước vào cổng lớn là một con đường rộng thênh thang hai bên là những khóm hoa đang khoe sắc, khoe hương rực rỡ. Đi hết đường lớn trước mắt Uyển Đình hiện ra một ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ hệt như những tòa lâu đài trong truyện cổ tích mà cô bé thường đọc khi còn nhỏ.
"Uyển Đình, chúng ta vào nhà thôi"
Tiếng gọi của Đào Diệp Vân vang lên lúc này Uyển Đình mới ý thức được bản thân vậy mà đang đứng bất động ngắm nhìn tòa lâu đài ngoài đời thực. Cô bé vội vàng bước về phía trước cùng Đào Diệp Vân.
Cánh cửa phòng khách mở ra vừa nhìn thấy cô bé người đàn ông trong nhà liền tiến lại nói:
" Đến rồi sao? Đường xa vất vả cho con rồi."
Mộc Uyển Đình khẽ cúi đầu, thấp giọng chào:
" Con chào chú Mạc"
" Được rồi, mau lại đây ngồi đi nào!" Mạc Thiên Nhược vừa nói vừa dắt tay cô bé về phía sofa.
Đào Diệp Vân nhìn Mạc Thiên Nhược mà nói:
" Anh xem, con bé có khuôn mặt thật giống lão Mộc, sau này lớn lên sẽ vô cùng xinh đẹp... Chỉ tiếc là lão Mộc không thể chứng kiến con bé trưởng thành.
Nói đến đây cả hai vợ chồng Mạc Thiên Nhược đều không nén được tiếng thở dài khi nhớ lại người bạn tốt năm xưa.
Thời đại học, bố của Mộc Uyển Đình là bạn cùng phòng với Mạc Thiên Nhược, là bạn học cùng khoa với Đào Diệp Vân. Cũng chính bố của Mộc Uyển Đình là người tác hợp giúp cho Mạc Thiên Nhược và Đào Diệp Vân lên duyên vợ chồng.
Sau khi tốt nghiệp, Mạc Thiên Nhược và Đào Diệp Vân kế thừa sản nghiệp của gia đình. Bố của Mộc Uyển Đình trở về quê nhà công tác tại bệnh viện huyện, sau lên duyên vợ chồng cùng một cô giáo dạy tiểu học.
Ngày Mộc Uyển Đình chào đời, bố của cô đã không kìm được kích động mà gọi điện cho Mạc Thiên Nhược thông báo tin vui. Đầu dây bên kia Mạc Thiên Nhược cũng hào sảng mà nói:
" Con gái sao, cậu có con gái rồi vậy sau này chúng ta sẽ kết thành thông gia nhé."
" Nhất định sau này cậu phải gả con gái cho Thiên Vũ nhà tôi đó biết không? "
" Sau này chúng ta nhất định phải trở thành thông gia."
Sau lời định ước ấy, liên lạc giữa hai người ngày một ít đi vì vòng xoáy công việc. Mỗi lần liên lạc đều là những câu chuyện xoay quanh hai đứa con. Bố của Mộc Uyển Đình chưa từng để Mạc Thiên Nhược biết về cuộc sống khó khăn của mình. Mạc Thiên Nhược cũng chưa từng nghi ngờ những lời nói của bạn, vậy nên cũng không tìm hiểu thêm.
Một ngày hè oi ả, Mạc Thiên Nhược nhận được tin người bạn cùng phòng năm nào đột ngột ra đi vì tai nạn giao thông. Ngày về tham dự tang lễ ông mới phát hiện ra làng quê yên bình trong lời kể của bạn là một nơi heo hút, nghèo nàn. Gia cảnh người bạn này cũng thật sự khó khăn. Bố mẹ sớm đã không còn, người vợ môi kề má ấp cũng vì bệnh nan y mà qua đời trước đó không lâu.
Mạc Thiên Nhược tự trách bản thân, lẽ ra ông nên sớm nghĩ ra người bạn này của ông bản tính mạnh mẽ lại không thích phiền hà người khác, sao có thể mở miệng than vãn cơ cực của bản thân. Giờ đây cả nhà họ Mộc chỉ còn lại một cô con gái nhỏ không nơi nương tựa vì vậy ông đã không do dự mà đón Mộc Uyển Đình lên thành phố. Dẫu sao với nhà họ Mạc, việc nuôi thêm một đứa trẻ cũng chẳng có gì là khó khăn. Hơn nữa nuôi dạy tốt cho đứa trẻ này mới có thể giúp cho người bạn nơi chín suối của ông được an lòng.