Khi Mộc Uyển Đình và Mạc Thiên Vũ về tới nhà cũng đã gần chín giờ tối. Trên sofa phòng khách, Mạc thiên Nhược và Đào Diệp Vân vẫn kiên nhẫn ngồi đợi.
Mấy năm nay vì chuyện Mạc Thiên Vũ không muốn về nước khiến hai người họ phiền lòng không ít, nay đột nhiên anh đổi ý muốn về nước phát triển sự nghiệp, thật là tin vui lớn cho nhà họ Mạc.
Trong khi Đào Diệp Vân đang thao thao bất tuyệt hỏi Mạc Thiên Vũ những chuyện trên trời dưới biển thì Mạc Thiên Nhược và Mộc Uyển Đình lại cùng im lặng lắng nghe.
Nếu là ngày thường, giờ này Mạc Thiên Nhược đã vào thư phòng xử lí công việc nhưng hôm nay chính là một ngoại lệ, ông đối với đứa con trai này ngoài nuông chiều còn có bất lực, vì vậy giờ phút này im lặng ngồi lại đây chính là sự quan tâm dành cho Mạc Thiên Vũ, ông thật sự muốn biết cuộc sống của con trai những năm qua thế nào.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong Mạc Thiên Nhược và Đào Diệp Vân vẫn cùng nhau đi làm như thường lệ.
Mộc Uyển Đình trở về phòng thay quần áo, không nghĩ tới cô vừa xách túi bước ra khỏi phòng đã thấy Mạc Thiên Vũ đứng đợi phía cầu thang. Nhìn thân ảnh cao lớn mang trên mình bộ tây trang lịch lãm toát lên vẻ thành đạt, khí chất Mộc Uyển Đình hơi sững người.
" Mau đi thôi, đứng ngây ra đó làm gì?"
Sau lời nói của Mạc Thiên Vũ, Mộc Uyển Đình lại trưng lên một ánh mắt mờ mịt nhìn anh rồi hỏi: " Đi đâu ạ?"
" Đi làm, anh đưa em đi làm."
Dứt lời Mạc Thiên Vũ xoay người bước xuống cầu thang. Anh vừa đi vừa nói thêm: " Nhanh lên đi, còn đứng đó là muộn giờ đấy."
Nghe được lời này Mộc Uyển Đình lại bất giác nhớ lại rất nhiều năm về trước. Cậu thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi cũng mang dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt, dùng ngữ khí áp bức để thúc giục cô nhanh chóng ăn cơm để tới trường. Sau này khi lớn hơn một chút cô mới hiểu đó chính là sự quan tâm, vì sợ cô mang chiếc bụng đói đi học nên anh luôn dùng ngữ khí lãnh đạm mà áp bức cô, nhưng dù cô có chậm chạp bao lâu thì anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Nhiều năm qua đi ngữ điệu của anh vẫn như vậy, không có thay đổi, vẫn là sự quan tâm ẩn sâu trong những lời nói lãnh đạm. Trong lòng cô bỗng nhiên có chút phấn khích.
" Mộc Uyển Đình, còn không nhanh xuống đây." Mạc Thiên Vũ xuống tới phòng khách, nhìn lên vẫn thấy Mộc Uyển Đình ngẩn ngơ đứng bất động, anh chỉ đành cao giọng gọi cô thêm lần nữa.
Lúc này Mộc Uyển Đình mới chậm chạp phản ứng lại: " vâng ạ".
Xe chạy khoảng gần hai mươi phút thì dừng lại trước sảnh lớn của toà soạn. Trước khi xuống xe, Mộc Uyển Đình mỉm cười, vui vẻ nói.
" Anh, cảm ơn anh."
Trong giọng nói của cô có ngọt ngào, có dịu dàng, mềm mại hệt như dòng nước mát róc rách chảy giữa trưa hè oi ả. Đã nhiều năm Mạc Thiên Vũ mới được nghe lại tiếng gọi “anh” quen thuộc này, trái tim như được vuốt ve, anh tỏ vẻ hài lòng, nghiêng đầu nhìn cô nói: " Không có gì, tiện đường thôi. Buổi chiều anh đón em."
Gần cuối ngày, tổng biên tập của tòa soạn mang theo vẻ mặt u sầu bước vào. Bà nhìn tất cả một lượt khiến cho những người có mặt trong phòng không khỏi lo lắng, nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà giảm đi rõ rệt vài phút trôi qua vị tổng biên tập kia lại cao giọng nói.
" Hôm nay tôi tới đây để thông báo cho mọi người một tin vô cùng quan trọng, tạp chí tháng trước của chúng ta đã đạt doanh thu cao nhất từ đầu năm đến nay, xin chúc mừng mọi người."
Bấy giờ tất cả những người có mặt trong phòng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo là những lời hò hét chúc mừng, những chàng pháo tay rầm rộ.
Tổng biên tập ra hiệu cho mọi người chú ý lắng nghe sau đó nói tiếp: " Lần này chính là một chiến thắng lớn của chúng ta, đợi Trần Tuấn và Lan Vy công tác trở về chúng ta sẽ cùng ăn mừng một bữa, mọi người thấy thế nào?"
Trần Tuấn và Lan Vy cùng là nhiếp ảnh gia của tòa soạn, hiện tại đang đi công tác nước ngoài. Sau khi thống nhất đợi hai người họ trở về sẽ tổ chức tiệc ăn mừng mọi người lại bắt đầu sôi nổi thảo luận việc chọn nhà hàng và đồ ăn.
Như thường lệ, Mộc Uyển Đình sẽ không tham gia vào bàn tán, cũng không vội đưa ra đề xuất cho mọi người đi đâu vì vậy từ đầu tới cuối cô vẫn luôn im lặng lắng nghe.
" Mộc Uyển Đình, em có đặc biệt muốn ăn món gì hay ăn ở đâu không?" Triệu Đan Kiều vừa nói vừa đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Mộc Uyển Đình lắc đầu: " Em không kén chọn. Để mọi người quyết định đi."
Triệu Đan Kiều: " Ảnh tạp chí đó là do em chụp, công lao không hề nhỏ, cứ cho ý kiến đi, anh sẽ bỏ phiếu cho em."
Một đồng nghiệp nam nhìn Triệu Đan Kiều và Mộc Uyển Đình bằng ánh mắt ái muội, trêu đùa: " Này tổ trưởng, anh là đang thiên vị cô ấy sao? Tôi cũng có công soạn bài sao không thấy được ưu ái như vậy nhỉ?"