Ba mươi phút sau, Mạc Thiên Vũ sắc mặt lãnh đạm ôm Mộc Uyển Đình bước vào cửa lớn nhà họ Mạc.
Người giúp việc kinh ngạc nhìn Mạc Thiên Vũ rồi lại nhìn Mộc Uyển Đình mềm nhũn đang nói nhảm gì đó trong lòng anh.
" Có chuyện gì vậy, con bé làm sao thế này?"
Mạc Thiên Vũ nhỏ giọng: " Em ấy uống hơi nhiều một chút, dì đừng kinh động tới bố mẹ con."
" Ông bà chủ đi công tác đột xuất, buổi chiều có gọi về nói sẽ đi mấy hôm mới về."
" Con biết rồi". Mạc thiên Vũ nói xong ôm Mộc Uyển Đình đi thẳng lên phòng, lúc đi được vài bậc cầu thang đột nhiên anh lại nói thêm với người giúp việc.
" Dì đi nghỉ trước đi, con sẽ tự chăm sóc em ấy."
Lên tới phòng Mạc Thiên Vũ khẽ đặt Mộc Uyển Đình xuống giường nhưng chăn ấm đệm êm có tốt thế nào cũng không bằng nơi trú ẩn hiện tại. Hai tay ôm chặt trên cổ Mạc Thiên Vũ nhất quyết không chịu buông ra.
" Em đau đầu."
" Vậy nhớ cho rõ, lần sau không được uống rượu nữa."
Mạc Thiên Vũ nói xong kéo tay cô ra: " Buông tay nào, mau ngủ một giấc, khi tỉnh lại sẽ hết đau đầu."
Lúc này không hiểu Mộc Uyển Đình lấy đâu ra sức mạnh, một lực kéo theo cả Mạc Thiên Vũ ngã xuống giường. Cánh tay trên cổ Mạc Thiên Vũ càng siết chặt hơn, cả người cô áp sát vào anh, giọng nói có mơ hồ, có nũng nịu: “Em đau đầu…Em khó chịu”
Mạc Thiên Vũ vốn là đang khom người đặt Mộc Uyển Đình xuống giường, anh không hề phòng bị mà vô lực ngã xuống theo lực kéo của cô. Cánh tay đỡ sau gáy nghiễm nhiên trở thành chiếc gối cho ai đó kê đầu. Hơi thở của cô nóng rực phả vào cổ, vào tai anh. Cơ thể lại không an phận, liên tục cựa quậy cọ tới cọ lui. Mạc Thiên Vũ sững sờ một lúc, ngày thường sức cô chói gà không chặt vậy mà khi say lại có lá gan quậy phá lớn thế này đây, anh mím chặt môi, dùng lực mạnh muốn đẩy cô ra.
" Đau"
Mạc Thiên Vũ dừng lại động tác, thấp giọng hỏi: “Làm đau em à?”
Mộc Uyển Đình không trả lời chỉ siết chặt hai cánh tay, khuôn mặt mềm mại chôn sâu vào hõm cổ anh mà nức nở.
Tiếng nức nở của Mộc Uyển Đình ngày một lớn, cơ thể cô cũng theo đó mà rung lên từng nhịp.
Trên vai áo truyền tới một cảm giác ướt át, Mạc Thiên Vũ thoáng bối rối, có chút hối hận vì đã dùng lực mạnh muốn kéo tay cô ra.
" Uyển Đình, làm em đau lắm sao?"
Mộc Uyển Đình vừa khóc vừa nghẹn ngào từng tiếng.
" Em sai rồi…em không nên giận dỗi với anh."
" Có thể đừng đi được không?.. Em nhớ anh…rất nhớ anh."
Mộc Uyển Đình đã khóc rất nhiều, nước mắt tuôn như mưa thấm lên cổ lên áo của mạc Thiên Vũ. Giọng nói của cô mỗi lúc một nhỏ dần, những lời tiếp theo anh không còn nghe rõ, cuối cùng đành phải vòng tay còn lại ra sau lưng cô vỗ vỗ dỗ dành.
" Uyển Đình ngoan, đừng khóc."
" Em đã lớn như vậy rồi sao còn khóc như con nít thế này."
" Nghe lời anh, không khóc nữa"
Trong không gian vắng lặng chỉ còn lại giọng nói ôn nhu của anh đang dỗ dành cô.
Mộc Uyển Đình không được tỉnh táo cho lắm nhưng cô cảm nhận rất rõ hơi thở của người đàn ông mà cô ngày đêm mong nhớ đang ở rất gần. Những thương nhớ tích tụ bao năm qua như vỡ òa, cuối cùng không thể kìm nén được mà vươn cổ tới hôn nhẹ lên môi anh. Một nụ hôn môi nhẹ nhàng vương theo cả những giọt nước mắt.
Rất nhẹ, chỉ thoáng qua một cái nhưng cũng đủ làm cho Mạc Thiên Vũ cứng đờ cả người, ngay cả bàn tay đang vỗ sau lưng Mộc Uyển Đình cũng trở lên hóa đá chẳng còn cử động nổi.
Mộc Uyển Đình lúc này vẫn còn đang mơ màng, không hề nhận ra vẻ sững sờ trên mặt người đàn ông đối diện, cô khẽ mỉm cười nhìn anh sau đó lại siết chặt cánh tay ôm cổ anh thật chặt, áp sát mặt lên ngực anh tận hưởng sự ấm áp lạ thường, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cánh tay cô ôm rất chặt, chẳng biết qua bao lâu, khi Mộc Uyển Đình đã chìm sâu vào giấc ngủ Mạc Thiên Vũ mới có thể rời khỏi giường.
Anh kéo chăn đắp lên cho cô rồi lại trầm mặc ngồi ngắm nhìn cô thật lâu.
Tiếng chuông điện thoại trong túi xách của Mộc Uyển Đình vang lên, Mạc Thiên Vũ lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện tên người gọi “đàn anh Triệu Đan Kiều”
Anh nhớ Nhan Thiên Kiều từng nói người đàn ông này theo đuổi Mộc Uyển Đình đã lâu, hôm đó anh tận mắt thấy Mộc Uyển Đình đi cùng anh ta cười vui vẻ như thế nào, hôm nay anh ta còn vì Mộc Uyển Đình mà uống rượu say tới bất tỉnh nhân sự.
Trong lòng Mạc thiên Vũ bỗng dâng lên cảm giác tức giận, anh nhíu mày khó chịu, tới khi phản ứng lại mới nhận ra bản thân vậy mà lại đi tắt nguồn điện thoại của Mộc Uyển Đình.
Sau khi về phòng mình, Mạc Thiên Vũ cởi áo vest và cà vạt, tùy ý vắt lên ghế rồi bước vào phòng tắm.
Vừa tắm xong thì điện thoại lại đỏi chuông. Người gọi đến là Từ Hướng Viên.